Lão nhân áo xanh trừng mắt, thoáng lộ vẻ tức giận :
- Hiện đang trong hoàn cảnh hiểm ác thế này, ngươi lại thọ thương, sao còn chưa chịu đi khỏi đây hả?
Do Nhân Kiệt nghĩ trong hoàn cảnh thế này mà xin truyền thụ võ công quả là không phải lúc, bèn nói :
- Sau này bao giờ thì gặp lại nhau và tại đâu? Xin lão tiền bối cho biết!
Lão nhân áo xanh khoát tay :
- Để rồi sau hẵng hay!
Do Nhân Kiệt chẳng biết sao hơn, đành cầm lấy bánh thuốc, bụm lấy vết thương nơi bắp tay, đi về phía khu rừng sau nhà. Vừa đi được vài bước, chợt nhớ ra một việc, bèn chững bước quay lại nói :
- Còn việc này nữa...
Lão nhân áo xanh ngoảnh sang trừng mắt nói :
- Thế nào?
- Theo vãn bối được biết, vụ cướp tiêu này chính là kiệt tác của Mã Như Long với thủ hạ của Long Uy tiêu cục.
- Không lầm lẫn chứ?
- Không thể lầm lẫn được! Vụ cướp này còn liên quan đến mười mấy mạng người, vãn bối năng lực có hạn, mong lão tiền bối hãy trừng trị bọn gian một cách xứng đáng.
* * * * *
Năm sáu hôm sau, Do Nhân Kiệt đi đến một thành thị nhỏ cách Chu Tiên trấn mấy mươi dặm về phía tây nam.
Vết thương trên người chàng tuy chưa hoàn toàn lành lặn, nhưng không còn trở ngại cho việc đi đứng nữa, có lẽ chừng mười hôm nửa tháng là sẽ khỏi hẳn.
Hôm ấy, chàng đang đi trên phố, tình cờ ngẩng lên nhìn, bỗng thấy nơi góc tường có dán một mảnh giấy :
“Do Nhân Kiệt, lệnh sư Bát Quái Sơn Nhân đang bệnh nặng tại khách điếm Tứ Hải, mong hãy đến ngay.”
Do Nhân Kiệt xem đi xem lại mấy lượt, lòng hết sức lấy làm lạ. Cái tên Do Nhân Kiệt hoàn toàn giống danh tánh chàng, nhưng chàng đâu có sư phụ là Bát Quái Sơn Nhân? Tuy nhiên, sao lại có sự trùng hợp thế này? Hai người danh tánh giống như nhau, người cần tìm thì không trông thấy, còn người cùng danh tánh khác thì lại trông thấy, vậy chẳng phải là duyên số hay sao?
Do Nhân Kiệt thò tay vào túi áo, trong túi hãy còn bảy tám lạng bạc vụn.
Chàng nghĩ :
- “Số bạc này tuy không nhiều, nhưng nếu đối phương không mắc phải tuyệt chứng thì chỉ cần nhờ một vị đại hám bệnh và bốc cho vài thang thuốc uống, có lẽ cũng tạm đủ!”
Thế là sau khi hỏi thăm, chàng liền đi về phía khách điếm Tứ Hải.
Đi vào khách điếm Tứ Hải, chỉ thấy khách điếm này rất nhỏ hẹp nghèo nàn, Do Nhân Kiệt thấy một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo dài cũ sờn, trông vừa giống chủ lại vừa giống phổ ky, chàng bèn đến gần hỏi :
- Có một vị Bát Quái Sơn Nhân đang trú tại đây phải không?
- Sơn nhân đang mắc bệnh!
Do Nhân Kiệt vội nói :
- Tại hạ đang định đến thăm ông ấy đây!
- À, các hạ là...
Do Nhân Kiệt cau mày :
- Điều ấy không quan trọng, tại hạ là hàng xóm của sơn nhân, nghe ông ấy ngã bệnh ở đây nên đến xem thử có giúp gì được hay không vậy thôi!
- À, thật quý hóa! Ông ấy ở trong gian phòng nhỏ phía sau cùng, xin huynh đệ hãy vào trước, bổn nhân đi pha trà rồi sẽ vào ngay.
Do Nhân Kiệt mở cửa phòng, bên trong rất u tối, chàng định thần một hồi mới nhìn rõ được cảnh vật trong phòng.
Sự bày trí trong phòng hết sức đơn giản, chỉ một giường, một bàn, một ghế, vài món đồ dùng ăn uống đã cũ nứt, một cái lò và một siêu thuốc.
Vị Bát Quái Sơn Nhân nằm trên giường, sắc mặt vàng bệch, hai mắt sâu hoắm, tiều tụy đến mức không còn ra vẻ con người nữa.
Nghe tiếng cửa mở, Bát Quái Sơn Nhân từ từ mở mắt ra, rồi lại nhắm lại, nhè nhẹ gật đầu, uể oải nói :
- Tốt lắm, cuối cùng rồi ngươi cũng đã đến!
Do Nhân Kiệt định phân bày, nhưng lại không đành lòng. Chàng nghĩ, nếu nhưu đối phương chưa hoa mắt, lát nữa tự sẽ nhận ra được. Bằng không, chàng cứ tạm thời mạo nhận để an ủi đối phương trước lúc lâm chung thì cũng tốt thôi!
Bệnh nhân khẽ buông tiếng thở dài, nói tiếp :
- Mười mấy hôm trước, ta đến đây cơ hồ hỏi hết mọi người, họ đều bảo là trong huyện Trường Cát không hề có một Do gia trang nào cả...
Huyện Trường Cát? Do gia trang? Do Nhân Kiệt rúng động cõi lòng, tim đập dữ dội.
Bệnh nhân lại buông tiếng thở dài nói tiếp :
- Kiệt nhi, việc hôm ấy ta cũng không muốn giải thích, rồi đây một ngày nào đó có lẽ ngươi sẽ hiểu.
Thì ra người nằm trên giường chính là Kim Bút đại hiệp Lệnh Hồ Huyền, chủ nhân Thiên Long phủ.
Do Nhân Kiệt không nén nổi niềm xúc động trong lòng, vội chạy đến bên giường, cố nén nước mắt, cúi xuống thấp giọng hỏi :
- Tiền bối có cần mời đại phu đến thăm bệnh không?
Kim Bút đại hiệp cười héo hắt, lắc đầu nói :
- Vô ích thôi!
Do Nhân Kiệt sững người, chả lẽ cơn bệnh đã trầm trọng đến mức không có thuốc cứu chữa ư?
Kim Bút đại hiệp hít sâu một hơi, khẽ nói tiếp :
- Hãy lấy giấy bút đến đây!
Vừa lúc điếm chủ mang trà vào đến, Do Nhân Kiệt liền nói :
- Phiền các hạ hãy mang giấy bút đến đây giùm cho!
Kim Bút đại hiệp nói nhỏ :
- Lấy giấy nhiều một chút!
Lát sau, chủ điếm mang giấy mực bút nghiên vào, Do Nhân Kiệt hai tay run run đón lấy. Chàng thầm nhủ :
- “Cầu cho Kim Bút tiền bối được an nghỉ chốn suối vàng, trong di chúc này, chỉ cần Do Nhân Kiệt đủ khả năng, nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của tiền bối!”
Kim Bút đại hiệp quay mặt lại hỏi :
- Mực đã mài xong chưa?
Do Nhân Kiệt cầm bút lên đáp :
- Xong rồi, tiền bối cần căn dặn gì, cứ viết ra, chỉ cần vãn bối đủ khả năng, nhất định sẽ thực hiện theo đúng lời dặn của tiền bối, xin tiền bối hãy yên tâm...
Kim Bút đại hiệp gật đầu, bắt đầu chậm rãi đọc :
- Dựa theo định lý âm dương của trời đất...
Do Nhân Kiệt ngạc nhiên dừng bút hỏi :
- Tiền bối, vậy nghĩa là sao?
Kim Bút đại hiệp thở dài :
- Đó là tâm quyết, hôm nay ghi chép trước, ngày mai bắt đầu đến chiêu thức.
Do Nhân Kiệt bối rối :
- Không, ý vãn bối không phải vậy, vãn bối nghĩ là... tiền bối... tiền bối... trong lúc này còn bận tâm đến vấn đề ấy làm gì?
Kim Bút đại hiệp cười chua xót :
- Hơn ai hết, Lệnh Hồ mỗ hiểu rất rõ mình còn sống được bao lâu nữa, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, còn gì quan trọng hơn việc ấy nữa chứ?
Do Nhân Kiệt kiên quyết :
- Chữa khỏi bệnh tình của tiền bối mới là điều quan trọng hơn hết!
Kim Bút đại hiệp chau mày :
- Ta chẳng đã nói rồi là gì?
Do Nhân Kiệt vẫn khăng khăng :
- Tiền bối chưa nói ra nguyên nhân gây bệnh và nghiêm trọng đến mức độ nào.
Xin thứ cho vãn bối cả gan nói một câu, có thể bệnh của tiền bối chẳng phải không còn thuốc cứu chữa, mà chẳng qua vì tiền bối đã sờn lòng nản chí.
Kim Bút đại hiệp lặng thinh hồi lâu, rồi thì hai giọt lệ lăn dài xuống má, gật đầu nghẹn ngào nói :
- Ngươi đã đoán đúng!
Kim Bút đại hiệp ngực phập phồng một hồi, đoạn buông tiếng thở dài nói tiếp :
- Ba tháng trước, Lệnh Hồ mỗ vì muốn học võ thêm tăng tiến, bèn quyết định gác hết mọi việc, một mình ở trong phòng nghiên cứu, định sáng chế thêm chiêu thức mới, nào ngờ bởi quá nóng lòng, chân khí bị phân tán để khiến tẩu hỏa nhập ma... Lẽ ra với trình độ võ công của Lệnh Hồ mỗ, sự việc cũng không nghiêm trọng, chỉ cần thu tâm tĩnh dưỡng tốt đa trăm ngày là có thể bình phục. Chẳng ngờ mười mấy hôm trước đây, ngay khi Lệnh Hồ mỗ hành công sắp viên mãn, đột nhiên bọn địch đông đảo kéo đến xâm phạm. Ta... ta...
Do Nhân Kiệt lẽ ra hãy còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng thấy Kim Bút đại hiệp hơi thở mệt nhọc và đôi môi khô khốc, như đã suy yếu lắm rồi, bèn vội nói :
- Vâng, tiền bối hãy nghỉ một lát, uống miếng nước trà, kẻo mệt...
- Không, ta không mệt đâu!
- Tiền bối hãy cho biết dược vật nào có thể chữa trị cho tiền bối và phải tìm ở đâu?
- Trên cõi đời này chỉ một người là có thể cứu được tính mạng cho Lệnh Hồ mỗ thôi!
- Người ấy hiện ở đâu?
- Thái Bình trang ở Nam Dương!
Do Nhân Kiệt mừng rỡ :
- Nam Dương ư? Hay quá! Vãn bối lên đường ngay, trong vòng nửa tháng sẽ quay về đây... À, người ấy danh tánh là gì?
- Thi Đức Tu, ngoại hiệu là Tụ Thủ Thần Y!
Do Nhân Kiệt ngẩn người :
- Tụ Thủ Thần Y?
Kim Bút đại hiệp cười chua chát :
- Nghe ngoại hiệu người ấy, hẳn ngươi đã hiểu rồi chứ? Thi Đức Tu này tuy y thuật có thể cải tử hoàn sinh, song lại không có lòng cứu nhân độ thế, muốn y chữa bệnh không khó, nhưng phải có báu vật!
- Báu vật ư?
- Vị Thi đại thần y này rất giàu có, vàng bạc chẳng thiếu, nếu muốn y chữa bệnh thì phải trao đổi bằng kỳ trân dị báu, thử hỏi hai ta trong người đều không có gì quý báu, làm sao mà nhờ y chữa bệnh cho được?
Do Nhân Kiệt chau mày, bỗng cười mũi nói :
- Do Nhân Kiệt này không tin...
Kim Bút đại hiệp mỉm cười :
- Định dùng vũ lục cưỡng bức chứ gì?
Do Nhân Kiệt đỏ mặt ấp úng :
- Việc cấp bách đành phải tùng quyền...
Kim Bút đại hiệp thở dài :
- Ngươi đã tính toán sai rồi, Thi Đức Tu võ công chẳng kém gì Tứ hữu, bằng không thì với thái độ sống của y, cho dù có mười tính mạng thì cũng chẳng thể sống được đến ngày hôm nay.
Do Nhân Kiệt ngạc nhiên :
- Người này cũng là người trong giới võ lâm ư?
Kim Bút đại hiệp gật đầu :
- Chẳng những là người trong giới võ lâm, mà còn là một cao nhân nữa! Kiệt nhi, ngươi đừng nghĩ đến vấn đề ấy nữa. Phen này Lệnh Hồ mỗ gặp đại họa, lẽ ra nên tận lực chiến đấu đến chết, nhưng vì tâm nguyện chưa tròn nên mới vượt trùng vây thoát thân, giờ thời gian không còn nhiều nữa, tốt hơn hết...
Do Nhân Kiệt bỗng đứng lên kiên quyết nói :
- Không, bất luận thế nào, vãn bối cũng phải đi thử một chuyến!
- Hãy khoan!
Do Nhân Kiệt quay lại nói :
- Vãn bối lòng đã quyết, xin tiền bối hãy tin nơi vãn bối!
|