View Single Post
  #19  
Old 09-11-2005, 05:05 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Kim Bút đại hiệp lắc đầu :
- Không phải ta ngăn cản ngươi, mà là chỉ muốn ngươi hãy ưng thuận với ta một điều.
Do Nhân Kiệt vội nói :
- Chỉ cần tiền bối không phản đối việc vãn bối đến Nam Dương, việc gì vãn bối cũng ưng thuận được hết, xin tiền bối cứ nói!
Kim Bút đại hiệp giọng yếu ớt nói :
- Ngươi hãy hứa, chuyến đi này bất luận gặp phải trắc trở hoặc khuất nhục gì thì cũng không được dùng đến vũ lực!
Do Nhân Kiệt gật đầu :
- Vãn bối xin nhớ lời!
Kim Bút đại hiệp nhấn mạnh :
- Phải hứa chắc chắn chứ không phải là nhớ lời!
Do Nhân Kiệt cúi đầu :
- Vâng, vãn bối xin hứa!
Kim Bút đại hiệp chầm chậm thở hắn ra, uể oải vẫy tay nói :
- Thôi được rồi, ngươi đi đi rồi sớm trở về!
Do Nhân Kiệt ra đến bên ngoài, móc hết bảy tám lạng bạc vụn đưa cho chủ điếm và nói :
- Hãy đưa lại vài xâu tiền cho tại hạ tiêu vặt, còn bao nhiêu kể như tiền phòng và tiền ăn của bệnh nhân. Tối đa nửa tháng tại hạ sẽ trở lại đây, thiếu bao nhiêu lúc ấy hẵng tính, phiền tôn giá hãy quan tâm chăm sóc cho bệnh nhân giùm cho!
Chủ điếm mỉm cười :
- Trời đã tối rồi, tướng công hãy nghỉ lại một đêm, sáng mai hãy đi không được sao?
Do Nhân Kiệt lắc đầu, đón lấy năm xâu tiền, ra khỏi khách điếm thì ngoài phố nhà nhà đều đã lên đèn rồi.
Do Nhân Kiệt ưỡn ngực, hít vào một hơi không khí, bắt đầu đi ra ngoài thành.
Đêm hôm ấy, chàng theo đường cái quan đi về hướng nam, không hề dừng chân ngơi nghỉ, lúc trời sáng thì đã đến Hứa Xương. Sau khi ăn uống qua loa, chàng lại tiếp tục lên đường, đến trưa đã có mặt tại Nhượng Thành, nhưng chàng không còn chịu đựng được nữa.
Vết thương nơi bắp tay trái cũng không đến nỗi nào, nhưng vết thương nơi đùi phải thì đã lại chảy máu.
Chàng vào một hiệu thuốc mua lấy ít thuốc kim sang rắc vào vết thương rồi dùng vải băng lại, cắn răng tiếp tục lên đường.
Lúc chiều tối, chàng đi đến một khu rừng gần Tân Điếm, lắc đầu tự nói với mình :
- Không còn chịu đựng được nữa rồi, phải nghỉ ngơi một lát thôi!
Chàng đi vào rừng, ngồi dựa vào một gốc cây to, vốn định nghỉ ngơi một hồi rồi lại đi tiếp, nào ngờ gió mát hiu hiu, đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nửa đêm, chàng bỗng giật mình thức giấc bởi tiếng thú dữ gầm thét, đưa tay dụi mắt, vừa tỉnh táo vội đứng bật phắt dậy.
Chàng ra khỏi rừng, lần mò đi trong đêm tối, trời sáng hỏi ra mới hay mình đã gần đến Phương Thành, tinh thần lập tức phấn chấn. Qua khỏi Phương Thành, đến Nam Dương chỉ còn nửa chặng đường nữa thôi.
Thế nhưng, trải qua hai đêm hai ngày không ngừng nghỉ, chàng đã quá mỏi mệt, chẳng những vết thương nơi đùi đã có hiện tượng bưng mủ, mà cả vết thương nơi bắp tay cũng nhoi nhói đau.
Song chàng hiểu rất rõ, chàng không thể nằm xuống, nếu một khi đã nằm xuống thì chẳng dễ gì đứng lên được nữa.
Trưa ngày thứ tư, Do Nhân Kiệt đã đi đến Triệu Hà trấn, một thị trấn nằm giữa Bác Vọng và Phương Thành, lúc này chân phải của chàng đã sưng phù lên.
Chàng biết nếu thuê một chiếc xe ngựa đến Nam Dương ít ra cũng phải ba bốn lạng bạc, trong khi chàng chỉ còn lại không đầy bốn xâu tiền, biết làm sao đây?
Thế là, chàng cắn răng khập khiễng đi vào một tiệm cầm đồ, tháo chiếc túi đựng ngọn Thần Tiên địch xuống, nhét qua lỗ nhỏ trên quầy và hỏi :
- Cái này có cầm được không?
- Cái gì vậy?
- Một cây sáo!
- Bằng bạc hả?
- Không, bằng sắt!
- Bằng sắt thì có giá trị gì?
- Không, không phải chỉ có sắt, mà còn có đồng, có thép, có bạc và cả vàng nữa, rất nhiều.
- Trọng lượng bao nhiêu?
- Ba cân mười hai lạng!
- Định cầm bao nhiêu?
- Tại hạ cũng không biết, xin hãy định giá giùm cho! Phen này bởi cần gấp nên bất đắc dĩ mới phải đem cầm, bao nhiêu cũng được, tại hạ hứa nhất định là sẽ chuộc lại.
- Tám trăm đồng!
- Không được một xâu ư?
- Vật hãy còn đó, cầm hay không làm tùy...
Do Nhân Kiệt lặng thinh, rồi thì tám trăm đồng được xâu bởi một sợi dây đỏ từ lỗ nhỏ đưa ra.
Do Nhân Kiệt đưa tay đẩy vào, lạnh lùng nói :
- Hãy trả sáo lại đây!
Do Nhân Kiệt hai tay nắm chặt túi địch ra khỏi tiệm cầm đồ, lòng chẳng chút oán hận, trái lại còn cảm thấy thân thiết hơn đối với ngọn địch trong tay. Chàng ôm chặt túi địch vào lòng, tự nhủ :
- Địch ơi, ta không bao giờ để mi rời khỏi tay, vĩnh viễn không bao giờ!
Chàng ra ngoài thị trấn, bẻ lấy một khúc tre hoang làm gậy, tiếp tục lên đường.
Khi đến Bác Vọng thì trời đã tối om, cả chân phải cơ hồ tê dại, nước mủ không ngớt rỉ ra, thấm ướt cả ống quần.
Chàng nghĩ, như vậy càng tốt, không cảm thấy đau thì sẽ có thể đi nhanh hơn!
Chàng vào một quán ăn nhỏ, gọi lấy một bát mì và bốn lạng rượu, ăn xong lại mua thêm mấy cái bánh bao mang theo. Ra khỏi thành, Do Nhân Kiệt băng bó lại vết thương, đang đêm đi tiếp đến Nam Dương.
Trên đường, Do Nhân Kiệt không ngừng tự khích lệ mình :
- Đã sắp đến nơi rồi, chỉ còn chừng bốn năm mươi dặm đường nữa thôi, đoạn đường bấy nhiêu mà không chịu đựng được hay sao?
Đến khi trời sáng thì Do Nhân Kiệt đã có mặt tại Nam Dương, đầu óc chàng choáng váng, hai mắt tối sầm, tay chống gậy tre như một kẻ mộng du đi đến trước của cổng Thái Bình trang đồ sộ nguy nga.
Một tráng đinh chạy đến khoát tay quát :
- Cút! Cút mau! Đây không phải là chỗ ăn xin!
Do Nhân Kiệt lảo đảo đứng vững lại, chàng không sao mở mắt lên được bởi ánh nắng quá gắt.
Gã tráng đinh tức giận quát :
- Bảo tiểu tử ngươi cút đi, nghe thấy chưa hả?
Do Nhân Kiệt lắc đầu, uể oải nói :
- Tại hạ không phải là ăn mày!
Gã tráng đinh sửng sốt :
- Ủa, không phải ăn mày thì đến đây làm gì? Tiểu tử ngươi có biết đây là đâu không?
Do Nhân Kiệt gật đầu :
- Tại hạ biết...
Chàng định mở mắt ra, nhưng chẳng thể nào thực hành được, thậm chí còn chưa biết có thể đứng được bao lâu nữa là khác.
Gã tráng đinh ngắm nhìn chàng từ đầu đến chân, đoạn trố mắt hỏi :
- Đến tìm thần y xem bệnh ư?
Do Nhân Kiệt bỗng cảm thấy muốn nôn mửa, chàng cắn chặt răng, lắc mạnh đầu định xua đi cảm giác ấy.
Gã tráng đinh lại ngạc nhiên nói :
- Ủa, vậy chứ tiểu tử ngươi đến đây chi vậy?
Do Nhân Kiệt biết đối phương đã hiểu lầm, vội nói :
- Vâng, vâng! Tại hạ chính là đến tìm thần y để xem bệnh, xin phiền quản gia thông báo giùm cho, tại hạ... sắp không còn chịu được nữa rồi...
Gã tráng đinh chẳng đếm xỉa đến Do Nhân Kiệt đã nói gì, tiến tới một bước, hai ngón tay xỉa tới, “soạt” một tiếng, ống quần bên chân phải của Do Nhân Kiệt đã bị xuyên thủng một lỗ to, đoạn cười phá lên :
- Ha ha ha... vết thương chỉ có vậy mà cũng dám tìm đến Thái Bình trang, ngươi xem trang chủ nhà này như một lang trung tầm thường phải không?
Đoạn ngưng cười, sầm mặt quát :
- Cút mau!
Do Nhân Kiệt vội nói :
- Không, không phải là tại hạ cần xem bệnh!
- Vậy chứ ai?
- Một người khác!
- Mặc cho kẻ ấy là ai, có mang theo đồ vật không?
- Không, van quản gia hãy thông báo giùm cho, tại hạ sẽ tự giải thích với thần y, bệnh nhân xin chữa trị không... không phải là một người tầm thường.
Gã tráng đinh cười khẩy :
- Thần y đã đi khỏi rồi!
Đoạn quay người sải bước đi vào trong trang.
Do Nhân Kiệt vội đuổi tới một bước, lớn tiếng nói :
- Quản gia... quản gia...
Bỗng chàng cảm thấy tối sầm mặt mũi, rồi ngã lăn ra đất!
Trong trang, tại đại sảnh rộng rãi thoáng mát, Tự Thủ Thần Y đang tươi cười nhìn hai nàng ái thiếp chơi cờ, bỗng một tráng đinh chạy vào, rủ tay bẩm báo :
- Có một tên tiểu tử rách rưới đã đến đây với hai tay không, bảo là có người cần xem bệnh...
Tụ Thủ Thần Y không chờ gã tráng đinh dứt lời, bực mình khoát tay nói :
- Bảo hắn cút ngay!
Gã tráng đinh ái ngại nói :
- Vâng, tiểu nhân đã bảo hắn cút đi, nhưng tên tiểu tử ấy dường như chính mình cũng có bệnh, hai mắt sâu hoắm, mặt vàng như nghệ, chân phải sưng phù lên dữ dội, nước mủ theo ống quần chảy xuống ròng ròng, hiện đã ngã ra ngất xỉu rồi.
Tụ Thủ Thần Y quắc mắt :
- Ngươi muốn lão phu thế nào? Ra ngoài kia để tang cho hắn không phải? Đồ ngốc, mau khiêng hắn vứt đi, càng xa càng tốt!
* * * * *
Trời đang nắng gắt bỗng tối sầm, mây đen vần vũ, sấm chớp rì rầm, rồi thì mưa rơi tầm tả!
Do Nhân Kiệt khẽ thở hắt ra một hơi dài, từ từ hồi tỉnh.
À! Thoải mái quá! Chàng vẫn nhắm nghiền mắt không động đậy, mặc cho nước mưa xối xả trút lên người, bao mệt nhọc, nóng bức, buồn bực và choáng váng thảy đều tan biến.
Cơn mưa thật sảng khoái, xin đừng ngưng, hãy tiếp tục rơi đi, càng mạnh càng tốt!
À, à! Hay quá, cầu cho ta được nằm như thế này mãi mãi.
Ngay khi ấy, ngoài xa bỗng loáng thoáng vọng đến tiếng mừng rỡ reo lên :
- Lão đại hãy xem! Trong rừng đằng kia có ngôi đình!
Do Nhân Kiệt kinh ngạc thầm nhủ :
- Hiện ta đang nằm ở đâu thế này?
Chàng chầm chậm mở mắt ra nhìn, không sai, chàng đang nằm ở phía sau một ngôi thạch đình trong rừng!
Do Nhân Kiệt hết sức thắc mắc, rõ ràng chàng đang đứng nói chuyện với một tên tráng đinh ở trước cổng Thái Bình trang, tại sao bỗng dưng lại nằm ở đây?
Chàng lại nhủ thầm :
- “Mặc thôi, ở đây mát và kín đáo, dù có người vào trong đình thì cũng chưa chắc đã phát giác được mình, cứ nằm đây cho khỏe!”
Bầu trời âm u, tiếng sấm vang rền, tia sét chớp :Da, mưa vẫn tiếp tục xối xả rơi.
Tiếng bước chân hối hả giẫm đạp lên lá khô và nước vũng trong rừng, từ xa dần gần, lát sau đã vào đến trong đình, nghe tiếng chuyện trò, dường như chỉ có hai người.
- Ôi chà, cơn mưa này to quá!
- Lão đại, không bị ướt chứ?
- Không sao, mưa đầu mùa tháng sáu đến thật đột ngột!
- Lão đại, hãy ngồi xuống đây sạch hơn!
- Ngươi cứ ngồi đi, ta lau khô người đã!
Do Nhân Kiệt thầm nhủ :
- “Thì ra, hai huynh đệ thật là thân thiết!”
Chàng lại lắng tai nghe tiếng người nói chuyện tiếp.
- Lão đại này!
- Gì hả?
- Cái đó không bị ướt chứ?
- Không đâu, tuyệt đối không thể nào ướt được!
- Mưa to thế này, chưa chắc đâu.
- Ta nhét kín trong người, làm sao mà ướt được?
- Nhân đây không có người, nên lấy ra kiểm tra lại là hơn!
- Cũng có lý!
- Cẩn thận là hơn mà!
- Này, ngươi xem, chẳng phải vẫn còn nguyên vẹn đó sao?
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn