Do Nhân Kiệt bất giác thoáng chau mày, thầm nhủ :
- “Tưởng đâu hai huynh đệ này quá là thân thiết, thì ra cái mà họ quan tâm không phải con người mà là một vật.”
- Quả là không bị ướt chút nào cả!
- Nếu bị ướt thì đâu còn gì nữa.
Vật quý báu gì mà không thể để bị ướt nhỉ? Bằng đất hay là bằng giấy?
Trong đình im lặng hồi lâu, đoạn giọng lão đại vang lên :
- Lão nhị này, ngươi đang nghĩ gì đó?
- Ồ, à! Đệ đâu có nghĩ gì... chỉ nghĩ về... cơn mưa đầu mùa quả thật quá đột ngột...
- Thôi chết!
- Việc gì vậy?
- Có người đến kìa!
- Đâu?
- Đằng kia kìa!
- Đâu có... ối da... ối... ối... Lão đại, ngươi... ngươi thật là độc ác!
- Độc ác ư? Hắc hắc hắc!
- Ngươi... ngươi muốn độc chiếm hả?
- Chả lẽ ngươi không muốn độc chiếm hay sao?
- Thật Phùng mỗ có mắt như mù... Ôi da... ôi... Lão đại, hãy cứu đệ với... máu đệ đã gần chảy hết rồi... đệ xin nhường cho đại ca đấy!
- Hắc, bây giờ mà còn cần ngươi nhường hay sao?
- Đệ van đại ca...
- Đã quá muộn rồi, lão nhị ạ!
- Lão đại, ngươi sẽ hối hận đấy!
- Ta mà hối hận ư? Hối hận gì kia chứ? Hắc hắc, bây giờ nhân lúc ngươi còn một hơi thở, hãy nghe ta kể tội ngươi đây. Lần thứ nhất ở tại khách điếm Đức Nghĩa ở Thương Nam...
(mất một trang: tập 2 trang 70)
- Lão đại, ngươi cũng nằm xuống đi thôi!
- Tặc tử, ngươi... ngươi đã bảo là không có mang theo độc tiêu kia mà?
- Hứ, không mang theo độc tiêu ư? Ngươi nói quả không sai, ngọn độc tiêu này lẽ ra đã phải cắm vào mình ngươi ngay trong đêm ở tại khách điếm Đức Nghĩa rồi!
- Ngươi không sống được đâu...
- Cũng như nhau thôi!
Rồi thì tiếng rên la yếu dần, sau cùng hoàn toàn yên lặng.
Do Nhân Kiệt chỏi tay ngồi dậy, toàn thân dính đầy bùn đất, nhưng vết sưng nơi đùi phải dường như đã thuyên giảm phần nào, còn cây gậy trúc thì đã biến mất, chàng đành vịn vào góc đình đi tới.
Trong đình máu tươi lênh láng, hai tử thi nằm kế bên nhau dưới đất, một bi kịch (mất một trang: tập 2 trang 72)
ít ra cũng bảy tám dặm đường, ai đã đưa chàng đến khu rừng này?
Phải rồi, nhất định là tên tráng đinh khốn khiếp kia, thừa lúc chàng bất tỉnh đã mang chàng đến đây. Đúng là người tính không bằng trời tính, có lẽ gã tráng đinh tưởng chàng không thể nào sống được nữa, chẳng ngờ trời xui đất khiến chàng lại ngẫu nhiên có được một quyển bí kíp võ học Thiên Long.
Mưa đã dứt, song trời cũng tối dần.
Do Nhân Kiệt ngước mặt để nhìn trời, lòng hết sức phân vân. Sau cùng, chàng cắn răng theo đường cái quan đi về phía thành Nam Dương.
Hôm sau vào giờ thìn, trước cổng Thái Bình trang bỗng xuất hiện một cỗ xe ngựa sang trọng lộng lẫy.
Xe ngựa dừng lại trước cổng, từ trên xe bước xuống một thiếu niên y phục sặc sỡ, tuổi chừng đôi mươi, ngủ quan tuy đoan chính nhưng sắc mặt không được khá lắm.
Chàng xuống xe đi tới trước được ba bước rồi dừng lại đứng yên, như chờ gã tráng đinh đến đón tiếp.
Gã tráng đinh mắt láo liên bước đến hỏi :
- Huynh đệ có việc gì vậy?
Chàng thiếu niên vẻ kiêu ngạo đáp :
- Cầu kiến thần y!
Đoạn chàng không chờ gã tráng đinh lên tiếng, đã lấy ra một cái gói nhỏ bằng lụa màu vàng, trao vào tay gã tráng đinh, lảnh đạm nói :
- Xin hãy truyền đạt cho, bổn nhân chờ đây được rồi!
Gã tráng đinh nguýt mắt, như muốn nói :
- Các hạ tự tin quá nhỉ!
Song gã không dám đắc tội đến đối phương, liền cầm cái gói nhỏ quay người đi vào trang.
Chừng một tuần trà sau, gã tráng đinh với hai tay không trở ra.
Chàng thiếu niên thấy vậy bất giác thoáng biến sắc mặt, chờ gã tráng đinh đến gần, chàng ta cố giữ bình tĩnh lạnh lùng hỏi :
- Thế nào?
Gã tráng đinh đáp :
- Tệ chủ nhân bảo ba hôm sau hãy đến để biết kết quả.
Chàng thiếu niên ngớ người, thoáng vẻ tức giận nói :
- Tại sao vậy?
Gã tráng đinh hắng giọng :
- Lão nhân gia ấy bảo hàng thật hay giả cũng chưa biết chừng, ít nhất cũng phải ba hôm mới có thể xác định được, nếu các hạ không chờ được thì xin hoàn trả nguyên vật và mời các hạ hãy đi nhờ bậc cao minh khác.
Chàng thiếu niên lặng thinh hồi lâu, sau cùng quay người lên xe bỏ đi.
* * * * *
Do Nhân Kiệt trở vào thành xuống xe, đóng cửa phòng lên giường nằm, gối tay dưới đầu, mắt nhìn lên trần bắt đầu tính toán thời gian.
Chàng đến đây đã sáu hôm, chờ thêm ba hôm nữa là chín, lúc quay về hẳn là nhanh hơn, cứ kể như là bốn hôm nữa, tổng cộng là mười ba hôm.
Chàng đã hẹn là sẽ quay về trong vòng nửa tháng, kể cũng còn thừa thời gian, thôi thì cứ chờ vậy!
Trong ba hôm ấy chàng đã nhân cơ hội chữa trị thương thế và điều dưỡng tinh thần, vậy cũng là một điều tốt, nhưng có điều chàng không được yên tâm về vị Tụ Thủ Thần Y kia.
Vì sao khi nhận được quyền bí kíp Thần Long, lão ta chẳng hề hỏi lấy câu nào cả?
Lão không hỏi về tình trạng của bệnh nhân thì còn có thể giải thích được là bởi y thuật lão cao minh, tự tin bệnh nhân dù chỉ còn một hơi thở cũng có thể cải tử hồi sinh.
Thế nhưng tại sao lão lại không hề thắc mắc đến nguyên nhân đã có được quyển bí kíp Thiên Long?
Việc Thiên Long phủ đã bị gian nhân hủy diệt, ở đây là Nam Dương chẳng thể không hay biết, hơn nữa trên quyển Tung Hoành Phổ dính đầy vết máu, vậy mà Tụ Thủ Thần Y lại chỉ bận tâm đến vật thật hay giả, mà lại không thắc mắc đến lai lịch của nó, vậy chẳng quái lạ ư?
Quái vật? Quả đúng là một đại quái vật!
Ba hôm thấm thoát trôi qua, trong thời gian ấy, Do Nhân Kiệt cơ hồ đêm nào cũng nằm mơ giống như nhau.
Chàng đã mơ thấy mình cưỡi trên một con truy phong mã bách chiến không mỏi mệt, tay vũ lộng một ngọn kim bút, tả xung hữu đột trong đám đông bọn giặc...
Trong cơn mơ say mê chém giết, song khi tỉnh giấc thì lại vô vàn thương cảm.
Sáng hôm ấy đã đúng ngày hẹn, Do Nhân Kiệt vẫn với chiếc xe ngựa hôm trước đi đến Thái Bình trang.
Gã tráng đinh hôm trước cũng chờ sẵn trước cổng, vừa thấy chàng liền gật đầu nói :
- Mời hãy theo tại hạ!
Do Nhân Kiệt thầm thở phào, vậy là quyển Tung Hoành Phổ đã không bị nuốt chửng, quả là trộm cướp cũng biết lẽ phải, tạ ơn trời đất.
Gã tráng đinh đưa chàng đến một đại sảnh, mời chàng ngồi xuống một chiếc ghế dựa, sau đó gã đi vào phía sau đại sảnh.
Lát sau, trong tiếng ho khẽ liên hồi, Tụ Thủ Thần Y tuổi trạc lục tuần, mặt vuông tai lớn, râu xám phủ ngực từ sau bình phong đủng đỉnh bước ra.
Do Nhân Kiệt vội đứng lên thi lễ.
Theo sau Tụ Thủ Thần Y còn có hai thiếu nữ tuyệt sắc, một áo tím và một áo vàng, trên tay mỗi người bưng một chiếc khay ngọc. Chỉ thấy trong một khay là dụng cụ hút thuốc, trên chiếc khay còn lại là gì thì chẳng rõ.
Tụ Thủ Thần Y dáng vẻ trang nghiêm bước ra, một tay vuốt râu ngồi vào chiếc ghế thái sư đặt giữa.
Do Nhân Kiệt thoáng khom mình, đoạn ngồi trở xuống ghế.
Tụ Thủ Thần Y ngồi xuống xong, chân phải gác chéo qua chân trái, mắt thoáng ngước lên, đằng hắng một tiếng khá mạnh.
Do Nhân Kiệt tưởng là lão bắt đầu lên tiếng hỏi, vội ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, chuẩn bị trả lời.
Nào ngờ Tụ Thủ Thần Y lại lạnh lùng nói :
- Mời thuốc!
Thiếu nữ áo tím như đã chuẩn bị sẵn, liền đưa ống điếu lên trước mặt thần y, đoạn chúm môi thổi cháy con cúi, đưa lên miệng ống điếu.
Đại y sư hút liền ba điếu mới khoát tay, thiếu nữa áo tím liền rút ống điếu về.
Sau đó, Tụ Thủ Thần Y lại nhắm mắt, dưỡng thần một hồi mới từ từ mở mắt ra, gật đầu nói :
- Nói đi!
Do Nhân Kiệt ngớ người, song vội nói :
- Chẳng dám giấu thần y, bệnh nhân xin được chữa trị là một nhân vật võ lâm.
Về danh tánh và thân phận, tại hạ nhất thời chẳng tiện phụng cáo, khi nào gặp mặt hẳn thần y cũng sẽ nhận ra được, xin thần y hãy lượng thứ cho.
- Cho biết bệnh tình!
- Vâng, việc là thế này. Bệnh nhân này hồi ba bốn tháng trước bởi tiềm tu một môn võ công, nhất thời bất cẩn, chân khí phân tán đã bị tẩu hỏa nhập ma...
- Nói tiếp đi!
- Người này bởi nội công rất cao nên tuy gặp bất trắc vẫn có khả năng tự cứu, song muốn phục nguyên thì phải cần đến một thời gian trăm ngày...
- Tốt lắm, nói tiếp đi!
Do Nhân Kiệt chẳng phải cố ý ỡm ờ, mà là chàng muốn lựa lời cho khéo léo, vừa nói rõ bệnh tình vẫn không để đối phương biết được bệnh nhân là ai.
Tụ Thủ Thần Y chú mắt hỏi :
- Sao không nói tiếp đi?
Do Nhân Kiệt vội nói :
- Khi bệnh nhân ấy sắp đủ trăm ngày thì bỗng nhiên hay tin hai vị đệ tử đã bị kẻ thù sát hại...
Tụ Thủ Thần Y đảo tròn mắt :
- Y chưa đủ trăm ngày mà lại giao thủ với người ta ư?
Do Nhân Kiệt thầm thở phào, vội đáp :
- Vâng, thần y đã nói đúng hoàn toàn. Người này tính rất quật cường, gặp việc không sao nhẫn nhịn được. Kết cuộc sau một trận ác đấu, tuy kẻ thù đã chết dưới kiếm, song bản thân người ấy cũng vì vậy mà bệnh cũ tái phát, không còn ngồi dậy được nữa, tình trạng hết sức nguy ngập.
- Còn nói được không?
- Tạm còn nói được!
- Ăn uống ra sao?
- Cố ăn được chút ít.
- Bao nhiêu tuổi?
- Chưa đầy năm mươi!
- Ừm, vậy cũng còn may. Y đã chiếm được chút lợi thế về tuổi tác đấy.
- Xin hỏi thần y vậy có hy vọng cứu chữa được chăng?
- Người này trước đây về nữ sắc thế nào?
- Hãy còn độc thân!
- Độc thân với nữ sắc hoàn toàn là hai việc khác nhau, biết đâu y lập gia đình muộn chẳng phải để tiện việc lui tới lầu xanh?
- Đó thì... tại hạ không rõ. Người này sự nghiệp rất mạnh, dường như không có hứng thú lắm về nữ sắc.
|