Thấm thoát đã ba tháng trôi qua...
Hôm ấy, Tiêu Dao thư sinh từ trong thành trở về, thần sắc rất nghiêm nghị. Gọi cả hai trẻ vào trong thư phòng, lấy ra một tấm bản đồ đường đi, nhìn Do Nhân Kiệt nói :
- Đây là địa chỉ của một thôn nhỏ nằm gần Ba Đông, ngươi hãy cùng Tố Liên ngay đêm nay đi đến đó, tìm gặp một bà lão câm tên là Trương Đại Ma, chỉ cần đưa ra tấm bản đồ này, bà ta sẽ cho hai người trú. Trong vòng nửa năm, tốt hơn hết không nên bước chân ra khỏi nhà. Bảy mươi hai sự biến hóa đã giảng dạy xong rồi, bây giờ ngươi chỉ còn thiếu hỏa hầu nữa thôi. Tin là sau nửa năm ngươi hẳn sẽ tiến bộ rất nhiều.
Kim Tố Liên không nén được, xen lời :
- Gia gia không đi cùng sao?
Tiêu Dao thư sinh đanh mặt :
- Chả lẽ muốn lão phu lúc nào cũng ở bên các ngươi hay sao?
Do Nhân Kiệt dè dặt nói :
- Mấy hôm nay lại có biến cố trọng đại phải không?
Tiêu Dao thư sinh vẻ tức tối :
- Bọn tặc tử ấy mỗi lúc càng thêm quá quắc, trong nửa tháng qua những vụ thiếu nam thiếu nữ mất tích đã liên tiếp xảy ra. Và cướp của giết người càng không kể xiết.
Những phú hộ trong vùng Quan Các đều lo sợ, ăn ngủ không yên. Mười sáu tiêu cục từ Khai Phong đến Hàm Dương đều lần lượt đóng cửa. Lão phu chẳng tin mất một Kim Bút Lệnh Hồ Huyền thì giới võ lâm không còn ai dám dọn dẹp bọn tặc tử đó nữa.
Kim Tố Liên không dằn được lại hỏi :
- Vậy sao chúng ta lại phải dời đi nơi khác?
Tiêu Dao thư sinh trừng mắt :
- Ngươi tưởng dời đi nơi khác là vì nha đầu ngươi ư? Bạch Mã tự ở tây ngoại ô và vùng Long Môn đều đã có bọn tặc tử xuất hiện. Không chừng ngày hôm nay bọn chúng sẽ kéo đến đây lục soát, đến lúc ấy lão phu biết lo cho ai đây?
Do Nhân Kiệt sửng sốt :
- Bọn chúng lục soát gì vậy?
- Để tìm một người.
- Ai vậy?
- Ngươi!
- Sao bọn chúng lại biết vãn bối có mặt tại đây?
- Nếu lão phu đoán không lầm, đây chính là kiệt tác của Ác Quân Bình Công Tôn Tiết. Hôm trước tên tiểu tử họ Thích qua ngày sau đã rời khỏi Lạc Dương, Ác Quân Bình đến đệ nhất lầu không gặp, quá căm tức nên đã đổ trút cho ngươi cái tội hạ sát bọn Độc Vô Thường.
- Việc đã qua lâu đến ba tháng mà y còn muốn mượn đao giết người, vậy sao y lại không chịu ra tay ngay lúc bấy giờ?
- Mượn đao giết người dĩ nhiên là không khoái bằng chính tay mình báo phục.
Nhưng hắn đã tìm ngươi khắp nơi không gặp, còn cách nào tốt hơn thế nữa? Thôi, bây giờ đừng nói vớ vẫn nữa, hãy lo giúp Tố Liên lo thu xếp mau!
Hôm sau, trên chiếc xe ngựa cũ theo đường cái quan Lạc Thủy đi về hướng nam, Kim Tố Liên thấy Do Nhân Kiệt mày chau mặt ủ, như có tâm sự gì đó, bèn quan tâm hỏi :
- Kiệt ca sao cứ lặng thinh mãi thế này?
Do Nhân Kiệt buông tiếng thở dài thậm thượt, lắc đầu lặng thinh.
Kim Tố Liên chơm chớp mắt nói tiếp :
- Phải chăng...
Do Nhân Kiệt bỗng ngồi ngay lại nói :
- Liên muội, ngu huynh xin hỏi điều này, Liên muội nhận thấy trong thời gian trước đây, ngu huynh bất luận về phương diện nào cũng tỏ ra quá nhu nhược phải không?
Kim Tố Liên có vẻ bất ngờ :
- Vậy nghĩa là sao?
Do Nhân Kiệt thở dài :
- Ngu huynh cũng khó giải thích, nói tóm lại, ngu huynh chỉ thấy kể từ lúc chia tay nhau tại Phù Phong đến nay, bất luận việc gì dường như là làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm thì không sai...
- Ủa, về việc dùng gã phổ ky thế thân ở khách điếm Hồng Tân và cách xử trị hai phu phụ họ Vương, tiểu muội chẳng đã biện họ cho Kiệt ca rồi còn gì?
- Ngu huynh không phải nói về hai việc ấy.
- Vậy chứ Kiệt ca muốn nói về việc gì?
Do Nhân Kiệt lại buông tiếng thở dài :
- Ngu huynh chẳng thể nào hiểu nổi, hôm gặp Độc Vô Thường tại Trường Cát, vì sao không liều một phen sống chết mà lại để cho lão ta sanh cầm...
Kim Tố Liên trố to mắt :
- Lạ quá! Con người muốn chết thật là dễ dàng, ngay bây giờ Kiệt ca cũng có thể từ trên xe nhảy xuống vậy. Rõ là ngớ ngẫn. Tiểu muội xin hỏi, cái gì gọi là “tránh voi chẳng hổ mặt nào”? Nếu Hàn Tín mà không nhẫn nhục lòn chôn giữa chợ, Câu Tiễn không chịu đựng cái nhục nếm phân, sau này đâu thể một người đăng đàn bái tướng, một người quốc thổ trùng quang?
- Và còn sau này gặp Hoa Hoa công tử...
- Đó cũng đâu có gì là sai trái chứ. Đó là cơ duyên của Kiệt ca, tùy cơ ứng biến, hoàn toàn là do ở trí khôn của mình. Trong tình trạng huyệt đạo bị khống chế, Kiệt ca ngoại trừ dĩ bạo chế bạo thì còn cách nào hơn? Còn như Kiệt ca muốn nói về vấn đề sau đó không nên nhận sự giúp đỡ của đối phương, vậy thì lại càng sai hơn nữa. Ví dụ như một người đi đường mệt mỏi, muốn ngồi xuống ngơi nghỉ, đương nhiên là phải chọn một gốc cây sạch sẽ. Nhưng nếu bị rơi xuống biển, người ấy lẽ nào sẽ bỏ qua một khúc cây trôi đến bởi vì khúc cây ấy bị sâu đục khoét?
Do Nhân Kiệt phì cười :
- Liên muội thật là khéo nói!
Kim Tố Liên nghiêm mặt :
- Đó là tiểu muội đã luận theo sự thật, nếu kiệt ca mà nhu nhược đúng như mình đã nói thì chẳng những gia gia không thu Kiệt ca làm đồ đệ mà ngay cả tiểu muội cũng chẳng thèm đếm xỉa đến Kiệt ca từ lâu rồi.
Do Nhân Kiệt cảm động nói :
- Những lời này của Liên muội thật còn hơn xa một hoàn linh dược, đã trừ sạch niềm ray rứt trong lòng ngu huynh bấy lâu nay. Nhất là trong ba tháng qua, vì giúp ngu huynh chuyên tâm học tập, Liên muội đã phải vất vả rất nhiều, ngu huynh thật chẳng biết rồi đây sẽ phải báo đáp hiền muộn như thế nào mới được!
Kim Tố Liên khúc khích cười :
- Để tiểu muội nói cho Kiệt ca biết nhé. Cách báo đáp tốt hơn hết là Kiệt ca đừng mày chau mặt ủ nữa.
Do Nhân Kiệt cười gượng gạo, lẹ làng ngoảnh nhìn ra ngoài xe. Mãi khi xe ngựa đến Tân trang dừng lại ăn uống, hai người không ai nói gì thêm nữa.
Ăn uống xong, lên xe tiếp tục lên đường. Đi được một quãng, Kim Tố Liên lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng :
- Kiệt ca khi nãy đã bảo trong lòng không còn ray rứt nữa, có thật vậy chăng?
Do Nhân Kiệt thoáng đỏ mặt, đoạn bặm môi cúi đầu, như có điều gì muốn nói nhưng lại khó thể mở lời.
Kim Tố Liên chau mày :
- Kiệt ca định nói gì nhưng sợ tiểu muội không chịu nổi phải không?
Do Nhân Kiệt ngẩng đầu lên nói :
- Có thể nói như vậy, nhưng ngu huynh lòng đã quyết, xin Liên muội hãy chấp nhận cho.
Kim Tố Liên bực mình :
- Không nói ra một lần được hay sao?
Do Nhân Kiệt nghiêm giọng :
- Ngu huynh tin là Liên muội nhất định sẽ thông cảm cho, đó là ngu huynh định phen này chỉ đưa hiền muội đến Ba Đông chứ không ở lại với hiền muội...
Kim Tố Liên như đã đoán biết trước nên không lấy làm ngạc nhiên, chỉ chơm chớm mắt nói :
- Kiệt ca không yên tâm về gia gia chứ gì?
Do Nhân Kiệt gật đầu :
- Vâng, với chút thành tựu hiện nay, có lẽ ngu huynh cũng chẳng giúp được gì. Nhưng dù sao biết được tin tức thì cũng cảm thấy phần nào an ủi...
- Nếu gia gia biết được thì sao?
Do Nhân Kiệt áo não cười lắc đầu :
- Ngu huynh không nghĩ xa đến vậy, đồng thời cũng không vì bất kỳ điều e ngại gì mà đổi thay ý định. Quốc có quốc pháp, gia có gia qui. Rồi đây khi nào lão nhân gia hay biết, bất luận trách phạt thế nào thì ngu huynh cũng cam lòng chấp nhận.
Kim Tố Liên thoáng ngẫm nghĩ :
- Như vậy có ảnh hưởng đến sự tập luyện của Kiệt ca không?
Do Nhân Kiệt trầm ngâm đáp :
- Không ảnh hưởng nhiều lắm đâu, bởi ngu huynh đã thuộc chiêu thức, chỉ kém về hỏa hầu thôi. Trong khoảng thời gian ấy, dĩ nhiên ngu huynh không bỏ qua cơ hội ôn tập đâu.
Kim Tố Liên mím môi, sau cùng gật đầu nói :
- Thôi được, thế thì quyết định như vậy đi!
* * * * *
Giới võ lâm cho đến nay chưa hiểu rõ về Thiên Ma giáo, một giáo phái đã quật khởi sau khi Thiên Long phủ ngộ nạn, chỉ còn lại hai điều nữa thôi, đó là Tổng đàn đặt tại đâu và Giáo chủ là ai?
Vào một buổi sáng đầu mùa đông, bầu trời ảm đạm, gió lạnh cắt da, trên đường cái quan từ Giăng Lăng bắt lên Kinh Môn, một con tuấn mã màu đỏ sậm phóng đi như bay, trên lưng ngựa là một người áo đen, bởi vì đội mũ che tai nên không phân biệt được là nam hay nữ và tuổi tác bao nhiêu. Chỉ biết người này kỵ thuật rất điêu luyện, chỉ thấy y hai tay cầm cương, người nằm mọp về phía trước, nhịp nhàng lên xuống theo tuấn mã, trông hết sức ngoạn mục.
Sau khi kỵ mã mất dạng nơi cuối đường không bao lâu, phía sau lại xuất hiện một đại hán võ phục xám, tuổi trạc tam tuần, hiển nhiên là đang đuổi theo kỵ mã kia.
Một người dù khinh công cao siêu đến mấy dĩ nhiên cũng chẳng dễ gì thắng nổi một con tuấn mã, song đại hán ấy thân pháp chẳng phải tầm thường, chỉ thấy y phóng đi nhanh như tên bắn, chẳng kém con tuấn mã vừa rồi.
Nếu như hai người cùng lúc cất bước tại Giang Lăng, đến đây cũng gần sáu mươi dặm đường, vậy mà vẫn giữ được khoảng cách ngắn thế này, thì khinh công của gã đại hán quả là kinh người.
Nửa giờ sau, kỵ mã phía trước đã vượt qua trạm ngựa Kiến Dương, dừng lại trước một trang viện nhỏ có tường đất bao quanh, nằm ngoài Dương Gia tập.
Qua việc người áo đen không hề ngoái nhìn ra sau, và giờ đây lại xuống ngựa một cách ung dung thế này, đủ thấy y không hề hay biết đã có người đuổi theo phía sau.
Trang viện mà người áo đen dắt ngựa đi vào cũng giống như tất cả những gia đình có chút của cải ở nông thôn, không có gì khác lạ cả.
Tòa nhà ba gian quay mặt về hướng nam, bên ngoài bờ tường đất trước nhà có một hồ nước to dành cho trâu ngâm mình vào những ngày hè, xung quanh tre và cây cối mọc um tùm, hình thành một cánh rừng tạp thiên nhiên.
Bên trong bờ tường là một bãi đất trống rất rộng và bằng phẳng, một phần là sân phơi lúa. Chỉ duy một điều không hài hòa, đó là trong sân trống lúc này đang có một cỗ xe ngựa sang trọng lộng lẫy.
Người áo đen đi vào sân, vừa buộc xong ngựa thì từ trong gian nhà phía tây bước ra một thiếu nữ áo xanh tuổi chừng mười bốn, mười lăm, gương mặt bầu bĩnh với đôi mắt to đen và hai hàng mi cong dài, trông rất xinh đẹp mặn mà.
Thiếu nữ áo xanh cười nói :
- Công Tôn đại hiệp đã vất vả quá!
Người áo đen hết sức cung kính nói :
- Không dám! Chỉ chút ít đường, lại có con ngựa khỏe này đâu có gì là đáng kể!
Thiếu nữ áo xanh đảo tròn mắt, đoạn hỏi :
- Kết quả thăm dò ra sao?
Người áo đen tiến tới một bước, thấp giọng nói :
- Không sai chút nào cả. Quả đúng là Thích đại công tử, nghe đâu đối phương tuổi mới mười bảy, hết sức xinh đẹp...
Thiếu nữ áo xanh khẽ hắng giọng :
- Thôi, khỏi diễn tả!
|