Người áo đen vội đổi giọng :
- Vâng, vâng! Nếu các vị cô nương đi ngay bây giờ, rất có thể là hai người hãy chưa thức dậy, vậy là sẽ bắt quả tang cả đôi...
Thiếu nữ áo xanh chau mày ra chiều căm ghét, vừa định quay vào thì từ trong nhà bỗng vang lên tiếng nữ nhân lạnh lùng nói :
- Phải Minh Châu đó không? Bảo Vưu Đại thắng xe ngay!
Thiếu nữ áo xanh có tên Minh Châu liền cung kính đáp :
- Thưa vâng!
Rồi liền đi sang gian nhà phía đông, lớn tiếng nói :
- Vưu Đại có trong ấy không? Thắng xe!
Trong nhà liền bước ra một đại hán vạm vỡ, đi thẳng đến chuồng ngựa, vào trong dắt ra hai con ngựa màu vàng sậm, hết sức thành thạo thắng xong xe ngựa một cách nhanh :Dng.
Trong khi ấy một giai nhân tuyệt sắc nhưng vẻ mặt nghiêm lạnh từ trong gian nhà phía tây bước ra với sự dìu đỡ của hai thiếu nữ áo xanh khác.
Người áo đen vội tiến tới ôm quyền thi lễ và cười nói :
- Xin chào Vưu cô nương!
Thiếu nữ tuyệt sắc ấy tuổi chừng đôi mươi, toàn thân y phục tím, nghe hỏi liền chững bước, gật đầu đáp lễ, nhẹ vung tay ném ra một vật màu trắng và nói :
- Ba hôm sau hãy đến Phân đàn Tương Dương, các hạ thích ở nơi nào trong bổn giáo, cứ nói rõ với vị Tổng đàn hộ pháp ấy được rồi.
Người áo đen đưa tay đón lấy, hắng giọng rồi nói :
- Dám hỏi cô nương, vị hộ pháp ấy...
Thiếu nữ áo tím vừa đi về phía xe ngựa vừa nói :
- Thiên Yếm Tẩu Đoan Mộc Cang!
Người áo đen sửng sốt, song liền khom mình nói :
- Đa tạ cô nương đã tài bồi cho!
Rèm xe buông xuống Vưu Đại dắt xe ngựa ra ngoài sân rồi phóng lên chỗ ngồi, theo một con đường đất dẫn đến đường cái quan. Thiếu nữ tên Minh Châu cưỡi con ngựa màu đỏ sẫm theo sát phía sau xe.
Ngay khi xe ngựa vừa rẽ sang đường cái quan thì đại hán áo xám xuất hiện, song người trên xe ngựa không hề bận tâm đến y. Trong tiếng quát tháo, chiếc xe ngựa chạy sát qua người đại hán áo xám, thậm chí ngay cả người đánh xe là Vưu Đại cũng chẳng thèm nhìn ngó đến y.
Bên này, người áo đen dõi mắt trông theo chiếc xe ngựa rẽ sang đường cái quan, đoạn cúi xuống nhìn cái gói lụa trắng nhỏ trong tay, nhếch môi cười mãn nguyện.
Ngay khi người áo đen ngẩng lên định cất bước bỏ đi, trước mặt cách chừng bảy tám bước, chẳng rõ tự lúc nào đã xuất hiện một đại hán áo xám xa lạ.
Người áo đen thoáng kinh ngạc, mắt rực tinh quang, trầm giọng lạnh lùng hỏi :
- Tôn giá là ai?
Đại hán áo xám mặt lộ vẻ do dự, môi mấp máy nhưng không phát ra tiếng nói.
Người áo đen thấy vậy liền cảm thấy nhẹ người, bèn tiến tới một bước, trầm giọng nói tiếp :
- Sao tôn giá không lên tiếng?
Đại hán áo xám bất giác lùi sau một bước, mắt vẫn lộ vẻ do dự như muốn nói gì đó.
Người áo đen lại tiến thêm bước nữa, gằn giọng nói :
- Tôn giá có nghe thấy không?
Đại hán áo xám liên tiếp lùi sau hai bước, vẻ khó khăn nói :
- Tại hạ... là Bình... Dịch Chi!
Người áo đen cười hăng hắc, mắt đảo tròn nói :
- Có lẽ tôn giá rất ít khi đi ra ngoài lắm phải không? Hắc hắc... Bình bằng hữu có muốn biết tại hạ là ai không?
Đại hán áo xám miễn cưỡng ôm quyền nói :
- Tại hạ cũng đang định thỉnh giáo!
Người áo đen chầm chậm tiến tới và nói :
- Ác Quân Bình Công Tôn Tiết chính là tại hạ, tốt hơn hết bằng hữu hãy mau nói ra mục đích đã đột ngột có mặt tại đây, bằng không... hắc hắc, có lẽ bằng hữu còn chưa biết Công Tôn mỗ trước nay đã tiếp đãi những người gặp gỡ lần đầu mà động cơ bất minh như thế nào phải không?
Đại hán áo xám như giật mình kinh hãi, trố mắt nói :
- Thì ra... các hạ... các hạ... chính là Công Tôn đại hiệp ư?
Ác Quân Bình đanh mặt lạnh lùng nói :
- Hãy nói về việc chính!
Đại hán áo xám thoái lui liên hồi, vẻ mặt hoảng sợ nói :
- Xin Công Tôn đại hiệp hãy nguôi giận, đây chỉ là một sự hiểu lầm, Bình mỗ xinh nhận lỗi với Công Tôn đại hiệp.
Ác Quân Bình từng bước tiến tới, trừng mắt nói :
- Hiểu lầm thế nào?
Đại hán áo xám lúng túng :
- Bình mỗ tưởng tại đây có người của Thiên Ma giáo, không ngờ lại gặp Công Tôn đại hiệp, xin Công Tôn đại hiệp hãy tin... đây... đây... quả tình... chỉ là một sự trùng hợp...
- À, các hạ định tìm người của Thiên Ma giáo, vì việc gì vậy?
Đại hán áo xám bỗng lộ vẻ kiên quyết :
- Một việc vô cùng quan trọng, nhưng xin Công Tôn đại hiệp lượng thứ cho, việc này bình mỗ chỉ có thể nói với môn đồ của Thiên Ma giáo mà thôi.
Ác Quân Bình gật đầu :
- Tốt lắm, nói đi.
Đại hán áo xám thoáng ngạc nhiên :
- Ý của Công Tôn đại hiệp muốn nói, đại hiệp cũng là người trong giáo ư?
Ác Quân Bình giọng buông thỏng :
- Khi nãy còn chưa phải!
Đại hán áo xám ngơ ngác :
- Vậy có nghĩa là đại hiệp bây giờ... xin thứ cho Bình mỗ mạo muội... Công Tôn đại hiệp có thể nói rõ hơn chăng?
Ác Quân Bình từ trong lòng lấy ra một lá cờ tam giác nhỏ bằng lụa vàng, giơ lên cao phất nhẹ, ngạo nghễ nói :
- Bằng hữu có biết đây là lá cờ gì không?
Đó là một lá cờ vàng có thêu hình bát quái và cán bằng ngà, hết sức sặc sỡ và tinh vi.
Đại hán áo xám lắc đầu nói :
- Tại hạ quả tình không biết.
Ác Quân Bình cười đắc ý :
- Đây là Hỗn Nguyên Thái Cực lệnh, một trong ba đại tín vậy của Thiên Ma giáo!
Công Tôn mỗ hiện chưa tiện giải thích cặn kẻ với bằng hữu, rồi đây không bao lâu nữa bằng hữu ắt sẽ rõ. Bằng vào Thái Cực lệnh này, có thể đi khắp thiên hạ, nếu nói rõ ràng hơn, Công Tôn mỗ hiện nay chưa phải là người trong giáo, nhưng ba ngày sau, khi Công Tôn mỗ đến Phân đàn Tương Dương gặp một vị hộ pháp Tổng đàn, lúc ấy giờ rất có thể Công Tôn mỗ sẽ trở thành một Phân đàn chủ, nói vậy bằng hữu đã hiểu chưa?
Đại hán áo xám gật đầu :
- Tại hạ hiểu rồi.
Đoạn ngẩng lên nói tiếp :
- Nghe đâu quý giáo có treo một giải trọng thưởng, đang tìm bắt một thiếu niên họ Do, có đúng vậy không?
Ác Quân Bình mừng đến cơ hồ nhảy cẫng lên, bỗng cảm thấy con người một khi thời vận đến, thật chẳng thể nào tưởng tượng nổi. Vừa mới được một ngọn Hỗn Nguyên Thái Cực lệnh, chẳng ngờ, bỗng dưng một tên hết thời lại mò đến, mang theo một tin mừng thắp đuốc cũng chẳng thể nào tìm được.
Thế là trong lòng liền nảy sinh ý định chỉ cần chờ cho đối phương tiết lộ tin tức là hạ thủ diệt khẩu ngay, song ngoài mặt, y lại ra vẻ rất nghiêm túc gật đầu nói :
- Đúng vậy, giá thưởng là một vạn lạng bạc nén!
Đại hán áo xám không hề biết đại họa sắp giáng lên đầu, ánh mắt lộ vẻ tham muốn hỏi :
- Món tiền thưởng ấy sẽ được lãnh tại đâu vậy?
Ác Quân Bình vờ ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn mới đáp :
- Thế này được chăng? Bằng hữu hãy nói ra nơi tên tiểu tử họ Do đang ẩn náu trước, sau đó hai ta cùng đến đó bắt lấy hắn rồi đem đến Phân đàn Tương Dương lãnh thưởng, như vậy bằng hữu sẽ nhận được ngay món tiền thưởng ấy, và Công Tôn mỗ cũng nhân cơ hội này hiến chút công lao, có thể nói là nhất cử lưỡng đắc...
Đại hán áo xám gật đầu :
- Vậy cũng được!
Ác Quân Bình liền thừa cơ nói tiếp :
- Không nên chậm trễ kẻo sinh biến, theo như bằng hữu biết, tên tiểu tử ấy hiện đang ở đâu?
Đại hán áo xám bỗng ngẩn lên nói :
- Vị hộ pháp mà Công Tôn đại hiệp sẽ hội kiến tại Phân đàn Tương Dương đó danh tánh là gì vậy?
- Ngũ Đài Thiên Yếm Tẩu!
- Công Tôn đại hiệp từng gặp vị Thiên Yếm Tẩu ấy bao giờ chưa?
Ác Quân Bình lắc đầu :
- Chưa!
- Vậy Phân đàn ấy ở chỗ nào trong thành Tương Dương?
- Đại Quan viên ở thành bắc!
Ác Quân Bình bỗng trố mắt hỏi :
- Bằng hữu hỏi những điều ấy chi vậy?
Đại hán áo xám gật gù không đáp, thò tay vào trong áo lấy ra một cây sáo, cầm trong tay quơ quơ và nói :
- Công Tôn đại hiệp có biết đây là món binh khí gì không?
Ác Quân Bình quét mắt nhìn, sửng sốt kêu lên :
- Thần tiên vô địch, phải không?
Đại hán áo xám gật đầu :
- Công Tôn đại hiệp quả là tinh mắt.
- Theo như Công Tôn mỗ được biết, tên tiểu tử ấy chính là hậu duệ của Địch Tẩu Do Nhã Duy trong Lục tào, ngọn Thần Tiên địch này, Bình bằng hữu đã lấy của tên tiểu tử ấy phải không?
Đại hán áo xám lắc đầu :
- Không phải!
Ác Quân Bình ngơ ngẩn :
- Vậy chứ...
Đại hán áo xám bỗng tiến tới một bước, lạnh lùng nói :
- Ngọn địch này rất ít khi rời khỏi người tiểu tử ấy, hiện y đang đứng trước mặt Công Tôn đại hiệp đây!
Ác Quân Bình ngớ người, và lập tức cười to nói :
- Đã đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại mò vào!
Nào, nào, để thành toàn cho nổi mơ ước nhất cử thành danh của ngươi, Công Tôn đại thúc đây nhất định sẽ cố gắng hầu tiếp ngươi vài chiêu để cho ngươi được mãn nguyện.
Do Nhân Kiệt đưa ngang trường địch, trầm giọng nói :
- Hãy tuốt khí giới ra đi!
Ác Quân Bình nhếch môi khinh bỉ :
- Hai người đối địch, một người có khí giới còn chưa đủ hay sao?
Do Nhân Kiệt hai tay ôm địch, thoáng vòng tay nói :
- Vậy thì xin mạn phép!
Đoạn trường địch vung ra, chỉ thấy bóng địch loang loáng, từ ngực quét ngang ra.
Ác Quân Bình bất giác lùi ra sau mấy bước, ngạc nhiên trố mắt nói :
- Ủa, ngươi đã thi triển Thần Tiên thập bát tản thủ đó ư?
Do Nhân Kiệt vụt thu địch, giọng buông thỏng :
- Xin nhắc lại, hãy tuốt khí giới ra đi!
Ác Quân Bình mắt chớp liên hồi, cười hăng hắc nói :
- Ngươi tưởng là bổn đại gia sợ ngươi ư? Chẳng qua bổn đại gia hiếu kỳ đó thôi!
Ngươi đã học được môn địch pháp này của ai vậy?
Do Nhân Kiệt bình thản nói :
- Các hạ biết nhiều hiểu rộng, lo gì không nhận ra được? Các hạ hãy nhìn cho kỹ đây!
Đoạn chàng liền vung tay, trước khi xuất chiêu, trường địch khẽ rung động, tạo nên vô số hoa địch, từ ngang ngực đưa thẳng ra.
Ác Quân Bình lần này đã trông thấy rất rõ, bất giác giật mình kinh hãi.
Thì ra Do Nhân Kiệt trường địch hai lần xuất thủ, tư thế tuy gần giống nhau, song chàng đã sử dụng hai thế nối tiếp nhưng không giống nhau trong Kim Bút thất thập nhị thức.
Hai thế ấy có điểm khác nhau là thế thứ nhất nhẹ nhàng khinh động, có thực có hư, thế thứ nhì vận tụ chân kình, có thể phát ra uy lực thạch phá thiên kinh bất kỳ lúc nào.
Thế nhưng, Ác Quân Bình tuy đã nhận ra điểm khác nhau giữa hai thế địch ấy, và biết rõ đó không phải là Thần Tiên thập bát tản thủ, song y chưa nhận ra được hai thế ấy chính là kỳ học Thiên Long quán tuyệt một thời.
Do đó, cũng như chính y đã nói, quả thật y chỉ là hiếu kỳ chứ không phải khiếp sợ.
Chỉ thấy y buông tiếng cười dài, xoay người nhanh như gió lốc, thoáng cái đã vòng ra sau lưng Do Nhân Kiệt, song chỉ nhanh như chớp điểm vào tử huyệt sau ót Do Nhân Kiệt.
Do Nhân Kiệt ung dung xoay người, trường địch trong tay vẫn giữ nguyên chiêu thức, vung ngang ra.
Do bởi đôi bên đã hoán chuyển vị trí, nên Do Nhân Kiệt không cần hóa giải thì thế công của đối phương cũng tự động vô hiệu.
Giờ đây hai ngón tay của Ác Quân Bình điểm vào khoảng giữa cổ và bả vai chàng, còn trường địch của chàng thì vẫn điểm vào yếu huyệt dưới bụng đối phương.
Ác Quân Bình quả không hổ là một cao thủ bậc nhất trong giới hắc đạo, tuy mới ra tay y đã bị áp đảo, song y chẳng mảy may nao núng, chẳng những không lui mà còn sấn tới một bước, xoay tay hóa chỉ thành chưởng, bổ thẳng xuống cổ vai Do Nhân Kiệt.
Đây là một lối đánh thí mạng, kết quả đa phần là lưỡng bại câu thương, nếu bổ trúng Do Nhân Kiệt thì y ắt cũng thủng bụng.
Ác Quân Bình xuất thủ như vậy là thật sự muốn cùng chết với Do Nhân Kiệt ư?
Không bao giờ!
Thì ra tên ác ma này rất giàu kinh nghiệm chiến đấu, y nghĩ Do Nhân Kiệt tuổi hãy còn trẻ, dù võ công cao thâm đến mấy, một khi đứng trước tình trạng sinh tử thế này, nhất định không đủ cam đảm thí mạng.
Nói cách khác, lúc này chỉ cần Do Nhân Kiệt nao núng một chút thì bị rơi vào sự toan tính của Ác Quân Bình.
Thế nhưng, có một điều Ác Quân Bình không thể nào ngờ tới là Thiên Long kỳ học trong tình thế này không nhất định phải thí mạng mới được.
Do Nhân Kiệt thấy Ác Quân Bình một chưởng bổ xuống, chàng chẳng những không tránh mà còn cất người lên đón lấy, đồng thời ngọn trường địch trong tay cũng từ nơi bụng chuyển lên yết hầu.
Như vậy, tuy chàng vẫn phải chịu đựng một chưởng của đối phương, song nhờ cất người lên nên trúng chưởng sớm hơn, lúc ấy chưởng lực phát ra chưa trọn vẹn, mức độ thọ thương không đáng kể.
Ác Quân Bình thấy vậy bất giác kinh hãi quát :
- Tên tiểu tử thối tha...
Song chỉ nói được bấy nhiêu thì đã nghe “phụp” một tiếng khô khan, cổ họng đã bị trường địch xuyên thủng, vĩnh viễn không bao giờ nói được nữa, thế là rồi đời một tên ác ma xảo quyệt.
|