View Single Post
  #35  
Old 09-11-2005, 05:41 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Hồi 6

Vân Mộng ma đàn hội ân sư


Hôm sau, Do Nhân Kiệt một mình một ngựa băng mình trong gió tuyết rời khỏi Tương Dương, mang theo ba trăm lạng vàng lên đường đi về phía Do Nam, đến Tứ Phương bảo gặp Đỗ Môn tú sĩ Ôn Tự Quảng để mua lấy tin tức về hành tung hiện nay của ân sư Tiêu Dao thư sinh và Thiên Sơn tam nghĩa.
Qua khỏi Hán Thủy, ra đến đường cái quan đã gần giữa trưa, không bao lâu thì đến một cánh rừng già.
Do Nhân Kiệt đưa tay vuốt đi lớp bụi tuyết bám trên mặt, bụng than thầm vì giá rét. Bỗng hai đại hán y phục mỏng cũ từ trong rừng phóng ra, khiến ngựa chàng hốt hoảng đứng thẳng lên và cất tiếng hí vang, làm cho Do Nhân Kiệt suýt nữa đã rơi xuống đất.
Hai đại hán ấy mặt mày vàng bệch, tuổi chừng trên dưới bốn mươi, mỗi người tay cầm một cây đòn gánh, dáng vẻ tuy xơ xác tiều tụy, nhưng cố ý trừng to đôi mắt làm ra vẻ hung tợn.
Do Nhân Kiệt đưa mắt nhìn, hiểu ngay mục đích của đối phương, bèn ghìm cương dừng lại, mỉm cười hỏi :
- Hai vị định làm gì vậy?
Một trong hai người run lẩy bẩy vì lạnh, cây đòn gánh trong tay như muốn vuột khỏi bất kỳ lúc nào.
Người kia thì vung vẫy cây đòn gánh trong tay, cất giọng ồ ề nói :
- Bằng hữu nên biết điều là hơn!
Do Nhân Kiệt từ trong lòng móc ra một nắm bạc vụn, đồng thời từ dưới lớp áo rút ra ngọn Thần Tiên địch, chẳng nói chẳng rằng vung mạnh về phía một ngọn cây, chỉ nghe “ầm” một tiếng vang rền, ngọn cây to bằng miệng bát đã gãy làm hai.
Hai gã đại hán biến sắc mặt, quay người toan bỏ chạy.
Do Nhân Kiệt trầm giọng quát :
- Đứng lại!
Liền theo đó tay trái vung lên, ném nắm bạc vụn rơi xuống trước mặt hai đại hán ấy, song hai người đứng thừ ra tại chỗ, không dám tiến tới nhặt lấy.
Do Nhân Kiệt đưa tay chỉ, dịu mặt nghiêm giọng nói :
- Mấy lạng bạc này đủ cho hai ngươi sống qua mùa đông, nhưng hãy nhớ lấy, khỏe mạnh thế này làm gì chẳng được, không nên mạo hiểm như vậy, nếu như hai ngươi có chút lòng cảm kích thì hãy lập tức ăn năn hối cải, đừng bao giờ có hành động như ngày hôm nay nữa.
Đoạn hai chân kẹp mạnh, giục ngựa tiếp tục lên đường.
Giữa trưa thì đã đến Song Cầu trấn, gió tuyết mỗi lúc mỗi to hơn, Do Nhân Kiệt thấy ngựa ra chiều uể oải và không ngừng ngẩng đầu cất tiếng hí não nề, chàng đành dừng ngựa nghỉ lại tại thị trấn.
Thị trấn này tất cả chỉ chừng năm mươi hộ dân cư, nhà nào nhà nấy đều đóng chặt cửa, nhất thời cũng khó phân biệt được đâu là quán xá đâu là nhà ở, chàng đành dắt ngựa đi đến một ngôi nhà ở đầu thị trấn.
Gõ cửa một hồi thật lâu, chẳng nghe có tiếng trả lời. Do Nhân Kiệt khẽ chau mày, đành đi sang nhà khác.
Nhà thứ nhì cũng giống như vậy, song cửa lại không cài then, chàng chỉ đẩy nhẹ là cánh cửa đã mở.
Do Nhân Kiệt chẳng bận tâm nhiều, vội vàng buộc ngựa rồi cắm cúi đi vào nhà, quay lại đóng cửa rồi mới quét mắt nhìn. Gần góc nhà có một chiếc lò lửa cũ, lửa trong lò đã tắt, một đôi phu phụ già đang nằm mọp cạnh lò sưởi, dường như đang ngủ.
Do Nhân Kiệt đi đến gần, khẽ buông tiếng đằng hắng, giọng áy náy nói :
- Nhị vị lão nhân gia, thật rất là có lỗi...
Bỗng ngưng lời, thì ra chàng phát hiện đầu của hai phu phụ già này không phải gối trên cánh tay, mà là ngoẹo vào trong lò sưởi.
Do Nhân Kiệt đến gần đưa tay thăm dò, quả như đã nghĩ, hai lão nhân đã tắt thở từ lâu. Chàng đảo mắt nhìn cảnh vật tiêu điều xung quanh, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, hai lão nhân này chắc chắn đã chết vì đói rét.
Cứ thế, chàng đi hết nhà này đến nhà khác, gần cuối trấn mới gặp được một quán rượu. Trong mười mấy ngôi nhà vừa đi qua, Do Nhân Kiệt đã trông thấy tổng cộng tám tử thi, còn lại dù còn sống thì cũng đang thoi thóp và quằn quại trong tay tử thần.
Chủ quán rượu dáng vẻ cũng rất nghèo nàn, hiển nhiên y không ngờ thời tiết giá rét thế này mà lại có khách đến chiếu cố, bèn cười gượng nói :
- Khách quan nếu chỉ cần chút rượu thì...
Do Nhân Kiệt ngắt lời :
- Thị trấn này tổng cộng có bao nhiêu tiệm quán? Bán những gì? Có đầy đủ gạo, dầu, muối, củi, áo, mền, rượu, thịt hay không?
Gã chủ quán thoáng ngẩn người, đoạn mới nói :
- Tất cả đều có đủ, nhưng e là không nhiều...
Do Nhân Kiệt lấy túi bạc ra, trút hết lên bàn, chừng khoảng ba mươi lạng, chỉ vào đống bạc khoát tay nói :
- Đi mau, có gì cứ mua hết, giá cả không quan trọng, nếu bạc không đủ thì còn vàng, xong việc sẽ có thưởng, càng nhanh càng tốt!
Chưa đầy một giờ sau, cái thị trấn nhỏ ngập đầy chết :Dc đã đổi khác, khắp nơi tràn trề sinh khí. Gã chủ quán nói chẳng sai, những thứ Do Nhân Kiệt đòi hỏi đều có đủ, chỉ không được nhiều mà thôi.
Sau khi kết toán, chỉ tiêu đi hai mươi lạng bạc, mười mấy lạng còn lại Do Nhân Kiệt giao hết cho một vị trưởng giả họ Triệu, nhờ ông an táng những người đã chết.
Sau đó chàng nhờ ba tráng hán gánh các vật dụng đi phân phát cho dân, nhưng sau cùng nghĩ kỹ, chàng thấy như vậy cũng chưa phải là ổn, bèn mượn một chiếc búa rìu, lấy một thỏi vàng ra, chẻ thành nhiều mảnh nhỏ, lấy ra mười lạng, lại cho mời các nhà buôn đến, nhờ họ lập tức phái người đến Phàn Thành mua hàng hóa và phân phát cho dân nghèo, trích ra hai lạng trả thù lao cho họ.
Giờ đây, trước khi rời khỏi thị trấn, chàng chỉ còn một việc phải làm là bằng cách nào để giữ cho sự việc này không lan truyền rộng ra.
Chàng bèn thăm dò các nhà buôn :
- Chư vị có biết phen này tại hạ đã phụng mệnh của ai không?
Mọi người thảy đều lắc đầu, Do Nhân Kiệt đang khó xử thì vị trưởng giả họ Triệu bỗng trố to mắt nói :
- Có phải Tôn viên ngoại ở Phàn Thành không?
Do Nhân Kiệt mỉm cười gật đầu :
- Đúng rồi!
Đoạn chàng nghiêm mặt nói tiếp :
- Hẳn là chư vị rất rõ về con người của Tôn viên ngoại, để không phụ thành ý của lão nhân gia ấy, mong mọi người tuyệt đối đừng nhắc đến việc này nữa.
Ba hôm sau, Do Nhân Kiệt lại đến một thị trấn khác, đó là Sa Hà Điếm, nằm giữa Toại Bình và Tâm Dương.
Cuộc sống của dân cư trong thị trấn này xem ra còn tồi tệ hơn Song Câu trấn. Do Nhân Kiệt sớm đã quyết định, cứu người như cứu hỏa, làm được bao nhiêu hay bất nhiêu, bất chấp hậu quả ra sao, tiêu hết vàng rồi hẵng liệu.
Lần này chàng không tốn công như trước nữa, sau khi ước lượng số hộ cần cứu giúp, chàng tìm đến một lão trượng họ Thái được dân chúng tin kính nhất, lấy ra hai mươi mấy lạng vàng và nói :
- Xin phiền lão nhân gia, đây là một chút lòng thành của Tôn viên ngoại...
Vị lão trượng họ Thái quả nhiên không cần chàng phải nói nhiều, hiểu ngay “chút lòng thành” của chàng, ngoài việc thay mặt mọi người cảm tạ, lập tức nhận lời thực thi ngay.
Cứ thế, chàng tiếp tục phân phát, khi đến Thượng Thái, một thỏi vàng nặng một trăm năm mươi lạng chỉ còn lại được vài mảnh vụn không đầy một lạng, tạm đủ tiêu vặt, lúc này chàng có nên đến Tứ Phương bảo nữa hay không?
Nếu không đi, làm sao phục mệnh? Còn như đi, vàng đâu để mua tin tức? Một nguồn tin quan trọng thế kia, lẽ nào Đỗ Môn tú sĩ lại chịu phá lệ bán với giá một trăm năm mươi lạng? Tất nhiên là không bao giờ có.
Do Nhân Kiệt nằm trong khách điếm suy ngẫm suốt cả đêm. Sáng hôm sau, chàng quyết định cứ đến, nguyên nhân thúc đẩy một là phải có sự phúc đáp với Thiên Ma giáo, hai là chàng cũng muốn tìm gặp lại ân sư.
Sau khi hỏi thăm, biết Tứ Phương bảo nằm ở ngoài thành bắc, cách chừng bốn dặm gần cầu Đông Hồng.
Để tránh tai mắt, Do Nhân Kiệt quyết định bỏ ngựa bộ hành. Ra khỏi cửa thành bắc, theo đường cái quan đi được chừng nửa giờ, qua khỏi một chiếc cầu đá, rẽ sang hướng tây, vượt qua một ngọn đồi cao, chàng tìm gặp Tứ Phương bảo, trông hệt như một thành trì nhỏ nằm trong một cánh rừng cây cao ngút.
Do Nhân Kiệt dừng lại trên khoảng đất trống trước cổng bảo, phủi sạch tuyết tám trên mình, xem xét kỹ xung quanh, vừa định cất bước đến gần thì hai cánh cửa sắt đen xì bỗng mở ra.
Từ trong bước ra là một người đàn ông trung niên áo xám với vẻ mặt đanh lạnh, Do Nhân Kiệt vội tiến tới, sau đó hai người dừng bước, cách nhau một khoảng, cùng đưa mắt nhìn nhau.
Rất hiển nhiên, hai người đều cùng một ý nghĩ là chờ đối phương lên tiếng trước.
Một hồi rất lâu, người trung niên mới gật đầu, đưa chiếc như ý (cánh tay bằng ngọc để gãi ngứa) trong tay lên.
Do Nhân Kiệt tiến tới một bước, đưa thỏi vàng ra trước mặt.
Trung niên áo xám ngẩng lên hỏi :
- Nặng bao nhiêu?
- Một trăm năm mươi lạng!
Trung niên áo xám lại hỏi :
- Có điều chi kiến giáo?
- Muốn rõ về hành tung hiện nay của Tiêu Dao thư sinh và Thiên Sơn tam nghĩa!
- Thật đáng tiếc, tệ chủ nhân đã đi vắng!
Trung niên áo xám nhẹ vung tay, thỏi vàng từ từ bay về phía Do Nhân Kiệt.
Do Nhân Kiệt ngầm vận chân khí vung tay gạt ngang, thỏi vàng lại từ từ bay trở lại, đồng thời nói :
- Dưới thỏi vàng còn có vật khác nữa!
Trung niên áo xám thoáng ngẩn người, đưa tay đón lấy thỏi vàng, mở gói vải ra, từ trong lấy ra một quyển tập nhỏ, xem xong ngẩng lên hỏi :
- Tôn giá xưng hô thế nào?
- Ác Quân Bình Công Tôn Tiết!
- Tôn giá đã viết là bằng lòng với giá bán tin tức tuyệt học Thiên Long, Kim Bút thất thập nhị thức, vậy là sao?
- Đã viết rất rõ ràng rồi!
- Tôn giá định bán giá bao nhiêu?
- Một trăm năm mươi lạng đúng!
- Để bù vào số thiếu ư?
- Đúng vậy!
- Ở đâu tôn giá có tuyệt học đó?
- Bốn năm tháng trước, một thiếu niên họ Do đã dùng để đổi lấy sự khôi phục công lực cho Kim Bút đại hiệp nơi Tụ Thủ Thần Y.
- Nửa tháng sau sẽ nghe hồi âm.
- Phải chăng quý bảo hiện chưa biết chút manh mối gì về hành tung của Tiêu Dao thư sinh và Thiên Sơn tam nghĩa?
- Nếu vậy thì tại hạ đâu có nhận thỏi vàng nầy của tôn giá!
- Vậy tại sao phải chờ lâu đến thế?
- Nói ra xin tôn giá chớ trách.
- Cứ nói!
- Đó là bởi tệ bảo có quy định rõ ràng, phải tuyệt đối giữ uy tín, bất luận “mua vào” hay “bán ra” đều phải là hàng thật và giá cả nhất định, dù quen hay lạ cũng vậy!
Hàm ý trong câu nói rất rõ ràng, chẳng phải họ không biết gì về tin tức của Tiêu Dao thư sinh và Thiên Sơn tam nghĩa, mà là sợ việc quyển Tung Hoành Phổ nằm trong tay Tụ Thủ Thần Y không đúng sự thật.
Do Nhân Kiệt nghĩ kỹ, bất giác phì cười, đúng rồi, chàng dựa vào đâu mà buộc đối phương tin lời mình kia chứ?
Trung niên áo xám ném cho chàng một chiếc thẻ bài bằng đồng và nói :
- Tôn giá hãy trọ tại khách điếm Duyệt Lai, bắt đầu từ ngày hôm nay hoàn toàn miễn phí.
Do Nhân Kiệt trở về khách điếm Duyệt Lai trong thành, chàng vốn đang ở trọ tại đó, trao chiếc thẻ bài bóng nhẵn kia cho chủ điếm. Chủ điếm lập tức thay đổi thái độ, sốt sắng mang nước thêm trà, hết sức ân cần chu đáo.
Chàng vào phòng, trong phòng đã có sẵn một chậu lửa to, bên trên có một gát sắt trên giá là một ấm rượu vàng, mùi rượu thơm nồng lan tỏa khắp phòng.
Do Nhân Kiệt đóng cửa lại, nằm lên giường, bắt đầu ngẫm nghĩ về mấy vấn đề.
Giờ này chàng ít ra đã hiểu rõ hai điều, một là nếu nguồn tin đúng sự thật và đáng giá, Đỗ Môn tú sĩ chẳng những “bán ra” mà còn “mua vào”, sau đó mưu lợi ở trung gian.
Điều thứ hai là, Đỗ Môn tú sĩ bất luận bản thân có võ công hay không, và trình độ thế nào, trong Tứ Phương bảo hẳn là có một nhóm kỳ tài dị sĩ. Chẳng kể ai khác, chỉ người trung niên áo xám khi nãy, nhất định là một cao thủ nội gia, một thỏi vàng nặng đến thế mà có thể làm cho bay đi như một mảnh giấy, không hề dao động. Một nhân vật võ lâm thường sao có thể thực hiện được? Một gia nhân thân tín mà còn có thân thủ như vậy, những người khác không cần nói cũng đủ rõ.
Hiện điều chàng lo lắng là, Đỗ Môn tú sĩ bằng cách nào để chứng thực được quyển Tung Hoành Phổ đang ở trong tay Tụ Thủ Thần Y?
Tụ Thủ Thần Y cũng phẳng phải hạng tầm thường, dễ gì lão chịu tiết lộ cho kẻ khác biết, nếu không chứng thực được thì sẽ ra sao?
Và còn nữa, đây cũng là một vấn đề khá rắc rối, chàng phải ở đây chờ đến nửa tháng dài, thời gian ấy chàng phải giải quyết bằng cách nào?
Đêm hôm ấy, bởi trong lòng buồn bực nên chàng đã uống khá nhiều rượu, đang khi mơ màng ngủ, phòng bên bỗng vang lên tiếng cãi vã nhau từ nhỏ đến to.
Hai người cãi vã nhau dường như đều có hơi men, chỉ nghe một người giọng ồ ề lặp đi lặp lại :
- Tốt hơn là Dương huynh nên suy nghĩ cho kỹ...
Người giọng ồ ề khẽ nói :
- Dương huynh thử nghĩ, một trăm lạng vàng mà chỉ đổi lấy một câu nói vớ vẫn, thật là không đáng, nếu chúng ta chịu khó động não tìm một biện pháp biến thông...
- Biện pháp biến thông gì?
- Ôi, ôi, Dương huynh thật là, không phải vờ vĩnh đó chứ?
- Tiểu đệ quả thật không hiểu ý Tân huynh!
- Thật đơn giản, cái mà trang chủ chúng ta cần chỉ là một câu trả lời, do Đỗ Môn tú sĩ nói ra cũng vậy, chúng ta nói ra cũng vậy, hoàn toàn không có bằng cớ...
- Tiểu đệ hiểu rồi, ý của Tân huynh muốn chúng ta bịa ra một câu trả lời nào đó phải không?
- Đúng rồi! Dương huynh thử nghĩ, nếu như vậy thì một trăm lạng vàng chẳng phải thuộc về hai chúng ta hay sao? Đây là vàng chứ đâu phải bạc, một trăm lạng đúng!
- Đương nhiên là không phải ít!
- Đúng vậy! Dương huynh thử nghĩ kỹ xem, lương tháng của chúng ta hiện nay là tám lạng bảy, kể ra tuy cũng khá ưu hậu, nhưng so với năm mươi lạng vàng thì có đáng là bao? Một tháng tám lạng bảy, một năm chỉ hơn trăm lạng, trừ đi ăn mặc vui chơi, có ai còn dư không? Cho dù làm đến đời con đời cháu thì cũng chẳng mong dành dụm được bấy nhiêu. Còn bây giờ, chúng ta chỉ cần... hắc hắc... Dương huynh hãy nghĩ kỹ lại đi!
- Vậy Tân huynh định bịa ra câu trả lời như thế nào?
- Thật dễ dàng, cứ nói là... phải rồi, cứ nói là Thiên Sơn tam nghĩa đã chết từ lâu rồi! Vậy là xong, thật là gọn!
Do Nhân Kiệt nghe vậy bất giác giật mình, ai lại thăm tin tức về Thiên Sơn tam nghĩa nữa đây? Lập tức, cơn buồn ngủ của chàng liền biến mất.
Chỉ nghe người họ Dương nói tiếp :
- Nếu Tam Nghĩa vẫn còn sống thì sao?
Người họ Tân ấp úng :
- Vậy thì... đến lúc ấy hẵng tùy cơ ứng biến, ý kiến là do con người nghĩ ra, cùng lắm... bỏ trốn là xong!
- Hừ, giàu nghèo là do số mệnh, Tân huynh nên từ bỏ ý nghĩ đó đi là hơn!
Người họ Tân buông tiếng thở dài thậm thượt, hiển nhiên đã từ bỏ ý định chiếm đoạt một trăm lạng vàng. Lát sau, tiếng ngáy ngủ đều đặn vang lên.
Do Nhân Kiệt hết sức thất vọng, bởi chàng chưa nghe ra được lai lịch của hai người này.
Sáng hôm sau, chàng thức dậy rất sớm, chắp tay sau lưng đứng nơi cửa phòng, vờ ra vẻ ngắm tuyết rơi, chờ đợi hai người kia đi ra.
Sau cùng, hai hán tử bước ra, người nào cũng ăn mặc gọn gàng, một người mập lùn có đôi mày chữ bát, một người vóc dáng trung bình, sống mũi nhô cao và ánh mắt rất sắc bén.
Qua tướng mạo của họ, Do Nhân Kiệt đoán họ Dương có lẽ là người mập lùn, người mũi cao họ Tân. Quả nhiên chàng đã đoán trúng, hai người sau khi ra khỏi phòng, người mũi cao vòng tay nói :
- Vậy thì làm nhọc Dương huynh quá!
Sau khi người họ Dương rời khỏi, Do Nhân Kiệt vốn định đến gần bắt chuyện nhưng nghĩ lại thấy không ổn, trông gã họ Tân gian xảo đa nghi thế kia, nếu ứng đáp không khéo càng gây thêm rắc rối, đằng nào thì họ cũng chưa rời khỏi đây, chi bằng thư thả mà chờ cơ hội.
Hai giờ sau, người họ Dương đã trở về. Do Nhân Kiệt thừa lúc người họ Tân tiến tới đón và hỏi chuyện, lặng lẽ quay trở vào phòng, lên giường nằm chờ đợi.
Quả đúng như dự tính của chàng, hai người kia cũng trở vào phòng, người họ Dương không ngớt thở dài, còn người họ Tân thì làu bàu :
- Mẹ kiếp, thật là quá đáng!


__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn