Do Nhân Kiệt thầm nghiến răng, trầm giọng nói :
- Thật đáng khâm phục, nhiều năm không gặp thật chẳng ngờ Phật huynh hào tình vẫn như xưa, ngay cả Tiêu Dao thư sinh mà cũng chẳng xem ra gì!
Tửu Nhục hòa thượng giờ mới nhận thấy có điều không ổn, vội phân bua :
- Ý của Sái gia không phải vây!
Do Nhân Kiệt đưa tay ra sau lưng rút đôi Tam Lăng thích và hỏi :
- Vậy chứ ý của Phật huynh là sao?
Tửu Nhục hòa thượng lúc này tuy đã nhận thấy giọng nói của Do Nhân Kiệt có vẻ khác lạ, nhưng không có thời gian suy nghĩ bèn lo lắng nói :
- Ý của Sái gia là Tiêu Dao thư sinh chỉ có một mình, dẫu làm gì thì cũng bắt tay từ chỗ cao to, chứ đâu tìm một tiểu nhân vật như Tửu Nhục hòa thượng này, bên trên còn có Giáo chủ, hộ giáo và Đường chủ, bao giờ mới đến lượt sái gia...
Do Nhân Kiệt trầm giọng ngắt lời :
- Chưa hẳn vậy!
Tửu Nhục hòa thượng giật nảy mình :
- Hộ pháp huynh... nói vậy nghĩa là sao?
Do Nhân Kiệt lách người cản đường, cười lạnh lùng nói :
- Phật huynh nói chẳng sai, Tiêu Dao thư sinh sẽ bắt tay từ chỗ cao to, nhưng theo tại hạ biết thì Tiêu Dao thư sinh có một môn nhân, tác phong hoàn toàn trái ngược.
Tửu Nhục hòa thượng kinh hãi, thoái lui :
- Thì ra ngươi... ngươi...
Do Nhân Kiệt sấn tới một bước :
- Không sai, môn nhân ấy chính là tại hạ!
- Ngươi thật to gan!
- Hừ, nếu không to gan thì đâu dám xâm nhập vào Tổng đàn, bằng hữu nên giữ sức để cầu may là hơn!
Tửu Nhục hòa thượng đảo quanh mắt, bỗng gầm lên một tiếng quái dị, vung chưởng lao tới như điên cuồng.
Do Nhân Kiệt chỉ lấy ra một ngọn Tam Lăng thích, bởi tên hòa thượng này là một hung thủ chủ yếu đã hỏa thiêu Thiên Long phủ và Trung Nghĩa nhị trang, sớm đã hận y thấu xương, quyết định dùng chiêu thức Kim Bút nhanh :Dng diệt trừ.
Lúc này thấy hòa thượng liều mạng lao tới, biết y sức mạnh kinh người, tuyệt đối không nên khinh xuất, bèn chờ chưởng phong đến gần, mũi thích điểm nhẹ, lách người sang bên bốn năm bước, đoạn với chiêu “Vạn Ngô Ỷ Mã”, Tam Lăng thích vung lên, chỉ thấy sao bạc rợp trời, phủ trùm lấy Tửu Nhục hòa thượng.
Có lẽ hòa thượng lần đầu tiên trong đời mới gặp một môn kỳ học như vậy, nhất thời vô cùng luống cuống, Do Nhân Kiệt liền nắm lấy cơ hội, hai chiêu Kim Hoa hoành cẩm và Vương bản tấn châu liên tiếp tung ra.
Hai tuyệt chiêu ấy cho dù là nhân vật cỡ hộ pháp trong Ma giáo chưa chắc đã chống đỡ nổi, huống hồ là tên hòa thượng rượu thịt này, dĩ nhiên lão trúng thích ngã gục ngay.
Ngay khi Do Nhân Kiệt giắt ngọn Tam Lăng thích vào lưng, vừa định bỏ đi, bỗng thấy hai hán tử áo xanh chạy đến.
Do Nhân Kiệt chau mày, đành dừng chân lại.
Hai hán tử đến gần, khi trông thấy rõ liền lập tức tái mặt, thảng thốt kêu lên :
- Thì ra là Phó phân đàn chủ!
Hai hán tử áo xanh này chính là giáo đồ của Phân đàn Gia Ngư. Do Nhân Kiệt cảm thấy hết sức khó xử, bởi theo như chàng biết, những giáo đồ thường trong các Phân đàn không phải người nào cũng biết võ công và là hạng cùng hung cực ác, có kẻ vì hoàn cảnh bắt buộc hoặc vì sinh kế mới đầu nhập Ma giáo.
Lúc này chàng muốn hạ sát hai hán tử này thật dễ như trở bàn tay, nhưng chàng thấy sự lạm sát không phải là hành vi chính nghĩa, giết :Dc càng ít càng tốt, nên tạm thời chàng không lên tiếng, lặng chờ phản ứng của hai tên hán tử ấy, nếu qua được thì tha mạng cho họ.
Một hán tử đưa mắt nhìn chàng, với giọng hoài nghi hỏi :
- Tôn giá đây là...
Do Nhân Kiệt ung dung đáp :
- Bí nhân cũng mới vừa đến thôi! Nhị vị vừa rồi nói sao? Người này là Phân đàn chủ của nhị vị ư?
Hán tử ấy vẻ đề phòng nói :
- Tôn giá xưng hô thế nào?
Do Nhân Kiệt lấy lệnh kỳ hộ pháp ra, vung tay phất nhẹ nói :
- Xưng hô đây! Nhị vị còn hỏi gì nữa không?
Hai gã hán tử sửng sốt, vội quỳ sụp xuống, sợ hãi nói :
- Chúng tiểu nhân có mắt không ngươi, xin hộ pháp thứ tội!
Do Nhân Kiệt biết vấn đề đã được giải quyết, bèn cất lệnh kỳ, ôn tồn nói :
- Hai ngươi thuộc Phân đàn nào? Danh tánh là gì?
Hai gã hán tử một tên Trần Kim Hổ, một tên Thái Trí Chương, đều là thuộc hạ của Phân đàn Gia Ngư.
Sau đó Do Nhân Kiệt cho họ biết, chàng nguyên là Phó phân đàn chủ Phân đàn Tương Dương, mới được điều thăng Hắc kỳ hộ pháp thuộc Nga Mi Đao đường, trước kia cũng là bạn thân của Phó phân đàn chủ của chúng. Chàng cũng như hai người, đã đến muộn một bước, nên không trông thấy vị Phó phân đàn chủ này đã chết bởi tay ai.
Sau cùng, Do Nhân Kiệt buông tiếng thở dài nói :
- Thôi, hai ngươi hãy khiêng y đi chôn đi!
Hai gã hán tử cung kính vâng lệnh, lát sau đã dọn dẹp sạch hiện trường.
Để bảo đảm an toàn, Do Nhân Kiệt quyết định mang hai người đi cùng. Trên đường đi, qua lời họ, Do Nhân Kiệt biết Phân đàn Thiên Môn đã bị ân sư và Tam Nghĩa san thành bình địa, chàng hết sức vui mừng. Trong mấy ngày sau đó, không hề xảy ra sự kiện gì khác.
Khi đến Phân đàn Gia Ngư đã là đêm hai mươi bốn tháng chạp, thủ tục quả như Tô Kim Phụng đã nói, kiểm tra nghiêm ngặt đến mức một mũi kim cũng không mang qua lọt.
Tuy nhiên, sự kiểm tra như vậy chẳng hại gì đối với chàng, hai tên Huỳnh kỳ hộ đàn phụ trách kiểm tra thấy trên người chàng có cả Kim Hoa lệnh và Thái Cực lệnh, lập tức thay đổi thái độ. Kiểm tra xong, hai người rối rít xin lỗi, đều thấp giọng xin chàng giúp đỡ về sau.
Tối hôm ấy, chàng bị bịt kín hai mắt, do một bên Bạch kỳ hộ đàn đưa đi. Rời khỏi Phân đàn không lâu thì lên thuyền đến sáng rời thuyền lên xe ngựa, rẽ trái ngoặt phải, lúc cao lúc thấp tiến tới.
Do Nhân Kiệt chỉ cảm thấy xe ngựa đang đi trên một đường nhỏ gồ ghế chứ không sao phân biệt được phương hướng. Lúc đầu chàng còn định bằng vào trí nhớ khắc ghi số lần rẽ ngoặt và khoảng cách chuyển hướng, nhưng sau cùng đành từ bỏ ý định ấy.
Xe ngựa đi đúng một ngày một đêm, sau cùng đã đến Tổng đàn.
Dường như xe ngựa dừng lại ở trước cổng một thành bảo, chỉ nghe bên trên có người lớn tiếng quát hỏi :
- Ai trong xe đó?
Tên Bạch kỳ hộ đàn cung kính đáp :
- Nga Mi Đao đường, Hắc kỳ hộ pháp Ác Quân Bình Công Tôn Tiết phụng lệnh trình diện!
Bên trên im lặng một hồi, như đang kiểm tra, đoạn lạnh lùng nói :
- Hãy đánh xe sang bên chờ kiến phong!
Thì ra bịt trên mắt ngoài một mảnh vải đen còn có mấy miếng giấy dài dán nơi mày, trán và sau cổ, người bịt mắt chỉ cần động đến mảnh vải đen là mấy miếng giấy dán biến dạng ngay.
Do Nhân Kiệt bởi không hề động đến mảnh vải đen nên lòng rất bình thản, nhưng tên Bạch kỳ hộ đàn khi nghe nói đòi kiến phong, dường như có vẻ hốt hoảng, kề tai Do Nhân Kiệt hơ hải nói :
- Huynh đài có mang theo tiền bạc không?
Do Nhân Kiệt kinh ngạc đáp :
- Có lẽ còn mười mấy lạng bạc, chi vậy?
- Thế là nguy rồi!
- Thật ra là việc gì, huynh đài nói rõ hơn được chăng?
- Tên này đòi kiến phong, thật ra đó chỉ là viện lý do thôi, mười mấy lạng bạc thì đâu thể đưa ra được. Ôi thôi, vậy là nguy tai!
- Ai đến Tổng đàn trình diện đều vậy cả ư?
- Không hẳn, còn tùy theo người!
- Tại hạ có chỗ nào khác?
- Vì huynh đài đến từ Phân đàn Tương Dương có tiếng béo bở, hơn nữa, huynh đài lại nổi tiếng hào phóng xưa nay, dựa vào hai nguyên nhân ấy, y đâu chịu cho qua.
- Nếu không hối lộ thì y làm gì được?
- Hai ta thảy đều hết đời!
- Y có thân phận thế nào trong Tổng đàn?
- Luận thân phận thì chỉ là một tên Hắc kỳ hộ đàn, so với ti chức còn thấp hơn một bậc, nhưng quyền lực thì to ghê gớm...
- Phong điều của chúng ta không hề biến dạng, y viện lý do gì để gây khó khăn chứ?
- Y có thể làm cho phong điều biến dạng!
- Y dám làm vậy thật ư?
- Sao lại không dám? Ai làm chứng cho chúng ta phong điều biến dạng là do y đã gây ra nào?
- Nếu phong điều biến dạng thì bị xử phạt thế nào?
- Xử tử ngay tại chỗ!
- Còn huynh đài thì sao?
- Giáng cho làm giáo đồ thường, suốt đời phục dịch Tổng đàn, vĩnh viễn không được ra ngoài.
- Vậy sao nãy giờ không thấy y đến đây?
- Y chờ chúng ta bàn bạc về số tiền biếu kính!
Do Nhân Kiệt nghĩ kỹ, thấy sự thể quả là nghiêm trọng, bất giác chau mày nói :
- Vậy biết tính sao đây? Bổn tọa chỉ mang theo có bấy nhiêu bạc, huynh đài biết rõ hơn ai hết, vậy chẳng phải chết chắc còn gì?
Tên Bạch kỳ hộ đàn tần ngần :
- Ti chức có điều này... không biết... nên nói hay không?
- Đến nước này cứu mạng là trên hết, còn gì nên nói hay không nữa chứ?
- Chiếc Kim Hoa lệnh của hộ pháp hẳn là có thể giải vây.
- Thái Cực lệnh không được ư?
- Không được!
- Sao vậy?
- Vì Thái Cực lệnh chỉ có thể sử dụng đối với bổn giáo, còn Kim Hoa lệnh thì có thể đổi lấy số lượng vàng bạc không hạn chế tại ngân hiệu Thích Ký các nơi bất kỳ lúc nào!
- Y dám nhận lấy Kim Hoa lệnh ư?
- Y ngại gì mà không dám?
- Chả lẽ y không sợ bổn tọa se báo cáo với thượng cấp ư?
- Theo ti chức thì hộ pháp nhất định sẽ không làm vậy!
- Vậy chứ bổn tọa ngại gì mà không dám làm?
- Bởi đến lúc ấy y có thể quả quyết, không sai, đúng là y có nhận lấy một chiếc Kim Hoa lệnh của hộ pháp, nhưng nếu hộ pháp không có bí mật gì mờ ám nằm trong tay y thì sao lại phải hối lộ. Thử hỏi hộ pháp sẽ biện giải như thế nào? Bổn giáo luôn với tôn chỉ giết oan hơn tha lầm đối với kẻ khả nghi trong nội bộ. Như vậy, nếu hộ pháp muốn cùng thác với y, đó thì lại khác!
Do Nhân Kiệt thở dài :
- Thôi thì cầm lấy đi!
Chàng nghĩ, thân phận của mình hiện nay là Ác Quân Bình chứ không phải Do Nhân Kiệt, mang theo chiếc Kim Hoa lệnh trên người, sớm muộn gì cũng là phiền phức, nhân cơ hội này tống khứ cho rồi!
Tên Bạch kỳ hộ đàn đón lấy chiếc Kim Hoa lệnh, như vừa trút được gánh nặng hớn hở xuống xe bỏ đi.
Lát sau, tiếng bước chân từ xa đến gần, tên Hắc kỳ hộ pháp chức bé quyền to đi đến, làm bộ làm tịch xem xét qua loa, thế là kể như đã hoàn tất thủ tục kiến phong.
Sau đó, tên Bạch kỳ hộ đàn cởi bỏ khăn che mắt cho Do Nhân Kiệt, thừa lúc tên Bạch kỳ hộ đàn quay người đi hỏi lấy hồi đên nơi tên Hắc kỳ hộ đàn, Do Nhân Kiệt liền đưa mắt quan sát ngoại mạo của Tổng đàn Thiên Ma giáo này.
Chỉ thấy nơi đây hiển nhiên đã được kiến tạo dựa vào địa hình thiên nhiên của một sơn cốc, cửa ra vào ở phía trước hệt như một quan ải, trên cổng cách mặt đất hơn ba trượng có bốn chữ to “Thiên Ma Tổng đàn”!
Trên hai bên vách đá có khắc đôi liễn rồng bay phượng múa :
“Thiên lý, quốc pháp, nhân tình, đáo thử chi thử (đến đây là dứt)!
Ma quỷ, đạo tặc, kiêu gian, hữu dung nãi đại (có chỗ dung thân)!”
Do Nhân Kiệt đang đảo mắt nhìn, bỗng nghe một giọng lạnh lùng nói :
- Mời hộ pháp hãy theo ti chức!
Thì ra tên Bạch kỳ hộ đàn đã lấy hồi đơn đánh xe ra đi rồi.
Do Nhân Kiệt vội theo sau tên Hắc kỳ hộ đàn đi vào sơn cốc, đến dưới cổng, tên Hắc kỳ hộ đàn trông còn khá trẻ ngước nhìn về một tên giáo đồ đang dáo dác, với giọng đầy quyền uy, khoát tay lạnh lùng nói :
- Hãy đưa vị Hắc kỳ hộ pháp này đến Nga Mi Đao đường trình diện!
Trên đường đi, Do Nhân Kiệt ngầm lưu ý, chàng quyết định không bỏ sót bất kỳ sự vật gì đã trông thấy.
Cốc đạo dài chừng hơn trăm bước, đi hết là đến một khoảng đất bằng rộng hằng mấy mươi mẫu, trên đó có ba tòa nhà hệt như cung điện nằm theo hình tam giác, sau đó không xa là một tòa lâu đài đồ sộ nguy nga.
Do Nhân Kiệt thầm đoán, ba tòa nhà nằm theo hình tam giác có lẽ là trụ sở tam đường, còn tòa lâu đài đồ sộ kia có lẽ là nơi trú của các Giáo chủ và hộ giáo.
Chàng quả đoán không lầm, tòa nhà đầu tiên trong số ấy chính là Nga Mi Đao đường.
Lúc này trên khoảng đất đóng tuyết trước Nga Mi Đao đường có bốn thiếu nữ áo xanh đang đuổi nhau vui đùa, vo tuyết ném qua ném lại và cười hỉ hả.
Bốn thiếu nữ áo xanh này chẳng phải ai khác, chính là bốn thị nữ có tiếng của Thủy Hỏa song cơ, đó là Xú Tỳ Hoàng Mỹ Tư, Độc Tỳ Sở Tân Nga, Dâm Tỳ Đao Bách Hợp và Tham Tỳ Liễu Ngọc Trinh.
Do Nhân Kiệt chỉ nghe danh chứ chưa gặp mặt Tứ tỳ bao giờ, nhưng ngoài Xú Tỳ ra, chàng không sao nhận ra được Tam Tỳ ai là ai cả. Do đó, khi đến gần, chàng không khỏi nơm nớp lo âu. Chàng không biết Ác Quân Bình khi xưa gặp Tứ tỳ, thái độ của y là như thế nào? Bốn thị tỳ này đều rất tinh khôn, vạn nhất lộ ra sơ hở thì biết giải quyết thế nào?
Đồng thời, chàng cũng biết vấn đề của Tứ tỳ chỉ là một, ở trong Tổng đàn Ma giáo đầy phường gian ác này, nhất định có rất nhiều người quen biết với Ác Quân Bình, lỡ gặp họ biết phải ứng phó ra sao?
Gã giáo đồ dẫn đường rất e sợ Tứ tỳ, thấy gã rụt rè đi tới, ho khan mấy tiếng mới khom mình nói :
- Bẩm bốn vị cô nương, vị này là tân hộ pháp của quý đường, xin cho phép dẫn kiến!
Xú Tỳ Hoàng Mỹ Tư liếc mắt nhìn, bỗng vỗ tay cười reo :
- Ồ, mọi người hãy xem ai đến kia!
Dâm Tỳ Đào Bách Hợp ỏng ẹp cười nói :
- Khách quý! Khách quý!
Độc Tỳ Sở Tân Nga tiến tới, cười u ám nói :
- Công Tôn đại hiệp! Ồ, không, bây giờ phải gọi là Công Tôn hộ pháp mới đúng!
Mấy chiêu mà hộ pháp đã dạy cho trước kia, tỳ nữ đã quên mất rồi, xin đại hộ pháp dạy lại lần nữa được chăng?
Do Nhân Kiệt đứng thừ ra, không biết nên ứng xử thế nào, may thay Tham Tỳ Liễu Ngọc Trinh đã lên tiếng nói :
- Sở nha đầu, thôi đừng đùa nữa, hiện người ta đã là một vị hộ pháp chính thức trong giáo, ủy phái đến bổn đường, nói năng bừa bãi thế này đâu phải là lễ đãi khách!
Tham Tỳ Liễu Ngọc Trinh kể ra cũng chẳng phải là người tốt lành gì trong số Tứ tỳ, vậy thì tại sao y thị lại bênh vực cho Do Nhân Kiệt?
Thì ra lúc trước ở Trường An, Do Nhân Kiệt giả mạo Tiêu Dao thư sinh dọa lui Ác Quân Bình tại khách điếm. Sau đó Ác Quân Bình đã đánh lừa Tham Tỳ, nói dối là đối tượng treo thưởng của Thượng Thư phủ hiện đang có mặt trong khách điếm, ai ngờ khi Tham Tỳ đến nơi, Do Nhân Kiệt đã thay vào gã phổ ky Nhị Xuyến Tử, còn chàng thì đến Long Uy tiêu cục, thế là Tham Tỳ chẳng những không bị mắc lừa, trái lại còn lộng giả thành chân, kiếm được một ngàn lạng bạc.
Tham Tỳ lúc này sở dĩ đứng ra giải vây cho chàng, chính là để báo đáp lần ân huệ ấy.
Do Nhân Kiệt dĩ nhiên là không rõ sự lắc léo trong ấy, chàng còn nghi là lời đồn đại của người đời chưa hẳn là đúng, trong số Tứ tỳ cũng có kẻ tốt người xấu, và còn nhớ kỹ diện mạo của Tham Tỳ, định tìm cơ hội ngỏ lời cảm tạ. Dâm Độc Xú tam tỳ sau khi nghe Tham Tỳ nói vậy, quả nhiên không trêu cợt nữa. Lúc này do Tham Tỳ Liễu Ngọc Trinh dẫn đường, đưa Do Nhân Kiệt vào một đại sảnh nghị sự rộng thênh thang, có sức chứa hằng trăm người, bên trong chẳng rõ còn bao nhiêu nhà cửa nữa.
Tham Tỳ vào trong một hồi, trở ra nói :
- Thật không may, hai vị Đường chủ thảy đều đến Thiên Ma cung ở sau kia rồi.
Mẫn hộ pháp của bổn đường có bảo, lão nhân gia ấy đã rất quen với chiêu pháp Tam Lăng thích của Công Tôn hộ pháp, không cần thử nữa. Đây là Nga Mi Đao đường của bổn đường, gồm có bảy chiêu bốn mươi chín thức, Công Tôn hộ pháp luyện thuộc rồi thì sẽ không bao giờ thất bại.
Do Nhân Kiệt nghe vậy vừa mừng vừa lo, khỏi thử võ công dĩ nhiên là điều đáng mừng, nhưng vị Mãn hộ pháp nào đó thật đáng lo ngại, y đã quen thuộc võ công của Ác Quân Bình, đương nhiên đối với con người của Ác Quân Bình cũng không ngoại lệ.
Nay hai người ở cùng một đường, chàng biết trả lời sao đây?
Do Nhân Kiệt đang lo âu, chỉ nghe Tham Tỳ nói tiếp :
- Công Tôn hộ pháp đi đường hẳn đã mệt mỏi, nơi ở của hộ pháp đã thu dọn xong rồi, tỳ nữ đưa hộ pháp đi nghỉ ngơi trước đã!
Do Nhân Kiệt gật đầu :
- Đa tạ cô nương!
Chàng tưởng Tham Tỳ đưa mình ra hậu viện, không ngờ y thị vừa nói xong, lại dẫn đi ra ngoài đại sảnh.
Do Nhân Kiệt kinh ngạc thầm nhủ :
- “Ngoài kia chỉ có ba đường một cung, ngoài ra nào thấy có nhà cửa chi đâu?”
Sau cùng, mãi đến khi Tham Tỳ đến trước một nơi vách cốc, Do Nhân Kiệt mới vỡ lẽ.
Thì ra trên vách cốc mấy dặm vuông, cứ cách bảy tám thước lại có một cánh cửa, trên mỗi cánh cửa đều có ký hiệu riêng. Gian thạch động mà Tham Tỳ chỉ cho chàng bên trên có một lá cờ đen.
Theo chàng ước tính, trên vách đá quanh sơn cốc, nếu cứ bảy tám bước có một thạch động thì tổng số ít ra cũng cả ngàn.
Tham Tỳ tiến tới đẩy mở cửa đá, quay lại cười nói :
- Vào xem thử có vừa ý hay không?
Chàng bước vào thạch động đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy gian thạch động này sâu chừng năm trượng, được chia làm ba gian nhỏ và đầy đủ thiết bị, ngoài các vật gia dụng hằng ngày, còn có cả kệ sách, tủ áo quần và lò sưởi nằm trong vách. Trong lò lửa cháy rừng rực, trong tủ áo quần có đủ cả giày vớ, trên kệ sách xếp đầy sách vở từ cổ chí kim, chất lượng các vật gia dụng đều thuộc loại thượng hạng.
Ba gian thạch thất, gian thứ nhất là phòng khách, gian thứ nhì là phòng ngủ, gian thứ ba trống không, hẳn là dành để hành công luyện võ.
Tham Tỳ đứng ngoài mỉm cười lớn tiếng nói :
- Vừa ý chứ? Nếu còn thiếu gì xin cứ dặn bảo, bây giờ tỳ nữ đi gọi người hầu của hộ pháp đến đây!
Do Nhân Kiệt vừa định từ chối thì Tham Tỳ đã quay người bỏ đi.
Do Nhân Kiệt chau mày, lại đảo mắt nhìn quanh, bất giác sinh lòng cảm khái, một vị hộ pháp mà có mức hưởng thụ thế này, vậy thì trên cao nữa càng khỏi phải nói.
Nếu Tổng đàn Ma giáo này có một ngàn người, vậy thì sự tiêu tốn một năm là bao nhiêu?
Tiền bạc do đâu mà có?
Do Nhân Kiệt đang lúc thừ ra suy nghĩ, bỗng nghe “kẹt” một tiếng khẽ vang lên từ vách đá sau lưng, khiến chàng giật nảy mình, quay phắt lại nhìn.
Thì ra trên vách đá sau lưng đã hiện ra một lỗ nhỏ chừng năm tấc vuông, bên kia là một gương mặt xấu ác râu ria xồm xoàm. Giờ chàng mới biết, thì ra những gian thạch thất này có thể thông tin với nhau.
Chỉ thấy gương mặt xấu ác kia cười quái dị, với giọng ồ ồ nói :
- Vị huynh đài này mới đến phải không?
Do Nhân Kiệt loáng thoáng nhớ là bên trên gian thạch động này là một lá cờ trắng, bên dưới là một lá cờ vàng, vậy thì người này ắt là Bạch kỳ hộ pháp, bèn nói :
- Vâng! Tại hạ là Công Tôn Tiết, ngoại hiệu là Ác Quân Bình, từ nay những mong hộ pháp giúp đỡ nhiều!
Người ấy lộ vẻ vui mừng nói :
- À, ra các hạ là Ác Quân Bình! Thật hân hạnh. Bổn tọa là Hồ Chính Chi, trước kia bạn bè đều gọi bổn tọa là Đa Thích Diêm La!
- Thì ra là Hồ tiền bối, hôm nay được gặp thật là vinh hạnh! Hồ hộ pháp gia nhập bổn giáo đã lâu rồi phải không?
Đa Thích Diêm La nghe chàng gọi là tiền bối, hiển nhiên hết sức khoái chí, toét miệng cười nói :
- Đúng vậy, đã hơn ba năm...
Do Nhân Kiệt qua thời gian trùng hợp, bất giác liên tưởng đến Tửu Nhục hòa thượng, rất có thể Đa Thích Diêm La này cũng là một hung thủ đã nhúng tay vào vụ hỏa thiêu Thiên Long phủ khi xưa.
Nhưng ngặt vì hoàn cảnh, chàng chỉ đành tạm ghi món nợ này vào lòng, chờ sau này có cơ hội hẵng tính.
Chàng lại hỏi tiếp :
- Hồ huynh hiện ở đường nào?
- Đó còn phải hỏi? Đương nhiên là Nga Mi Đao đường rồi! Góc bên này toàn là người của bổn đường, hiện nay trong Tổng đàn chỉ Nga Mi Đao đường là...
Đa Thích Diêm La nói đến đó, nơi cửa động chợt tối, một thiếu nữ áo lam tuổi chừng mười bảy, mười tám, nhan sắc cũng khá bước vào.
Thiếu nữ áo lam khúm núm thi lễ nói :
- Tỳ nữ Như Ý, phụng mệnh đến hầu thị Công Tôn hộ pháp!
Đa Thích Diêm La cười ha hả :
- Hay quá, giai nhân của Công Tôn huynh đã đến, hãy hưởng thụ một phen cho thỏa, nếu không quấy rầy, hôm khác sẽ nói tiếp. Ha ha ha ha!
Rồi thì “kẹt” một tiếng, lỗ nhỏ đã đóng kín.
Do Nhân Kiệt đỏ mặt ấp úng :
- Hồ huynh thật khéo nói đùa!
Nào ngờ nàng thiếu nữ tên Như Ý lại thấp giọng tiếp lời :
- Ông ấy không nói đùa đâu, tỳ nữ phụng mệnh đến đây vốn là... để hầu hạ lão gia, trừ phi lão gia không vừa ý, tỳ nữ lui ra ngay... đổi người khác đến...
Do Nhân Kiệt thầm mắng :
- “Rõ là láo toét!”
Chàng vốn định nghiêm chỉnh rầy la một phen, nhưng nghĩ lại Ác Quân Bình đâu phải là hạng người không mê nữ sắc, làm như vậy thật không ổn.
Đồng thời, sự sắp đặt này của Ma giáo ngoài việc ràng buộc nhân tâm, có lẽ còn có dụng ý khác, nếu chàng tỏ vẻ đàng hoàng đứng đắn, rất có thể khiến bọn họ nghi ngờ, chỉ cần chàng không làm điều gì sai quấy trong phòng tối thì hà tất bận tâm đến những việc vặt vãnh ấy làm gì?
Do Nhân Kiệt nghĩ vậy, bèn hắng giọng nói :
- Cô nương chớ nghĩ quá nhiều, ý của bổn tọa không phải là vậy... À, phải rồi...
có gì ăn hãy mang một ít đến đây trước đã!
Như Ý vội đáp :
- Dưới nhà bếp lúc nào cũng có sẵn thức ăn, tỳ nữ sẽ mang đến ngay!
Sau khi Như Ý lui ra, trên vách lại “kẹt” một tiếng, gương mặt xấu ác của Đa Thích Diêm La lại xuất hiện nơi lỗ nhỏ.
Y làm mặt xấu với Do Nhân Kiệt, đoạn cười nhăn nhở khẽ nói :
- Nghe đâu ả nha đầu Như Ý này đã mua từ Tô Châu mang đến, công phu trên giường tuyệt diệu vô cùng, Công Tôn huynh sao không thưởng thức trước?
Do Nhân Kiệt tạm không muốn xúc phạm đến y, gượng cười nói :
- Thời gian còn dài, gấp gáp làm gì?
Chàng sợ đối phương cứ nói mãi về vấn đề này, bèn đưa tay chỉ gian thạch động bên cạnh hỏi :
- Ai ở bên phòng kia vậy?
- Hừ! Ai hả? Người được sủng ái nhất của bổn đường, Mẫn đại hộ pháp!
Do Nhân Kiệt sửng sốt :
- Mẫn hộ pháp ư?
- Hừ! Chính là người mà Công Tôn huynh đã trình diện ngày hôm qua, y là hộ pháp trực đường trong tháng này, mấy ngày nay đều ở bên đó, Công Tôn huynh thấy điệu bộ của y oai phong đấy chứ?
Rất hiển nhiên, giữa Đa Thích Diêm La với Mẫn hộ pháp nhất định là có điều xích mích chi đó. Đối với Do Nhân Kiệt, đó dĩ nhiên là một cơ hội hiếm có, bèn xu hướng tiếp lời :
- À, lão ta thì tại hạ đã quen biết từ lâu rồi, thật không ngờ vẫn như trước, mắt bao giờ cũng mọc trên trán!
Đa Thích Diêm La thấy Do Nhân Kiệt cũng nói theo mình, liền như gặp tri kỷ, châu mặt tới khẽ nói :
- Công Tôn huynh phải hết sức cẩn thận mới được, y thủ đoạn tàn bạo lắm, tưởng hai người là bạn lâu năm.
Do Nhân Kiệt lặng người, vừa định dọ hỏi tiếp thì ngay lúc ấy Như Ý bước vào, cuộc đối thoại đành tạm ngưng.
Đêm hôm ấy, Như Ý lên giường trước, dụng ý đương nhiên là để sưởi ấm chăn nệm trước, nhưng Do Nhân Kiệt thì không sao hưởng thụ được, bèn viện lý do là phải tranh thủ thời gian luyện tập Nga Mi đao pháp, một mình đi sang gian phòng trống, chờ mãi đến nửa khuya, khi Như Ý đã ngủ say, chàng mới lấy một tấm chăn đắp lên người, cứ thế cho đến sáng.
Lúc nửa đêm đầu, Do Nhân Kiệt cũng có giở quyển Nga Mi đao pháp ra xem, thấy pho đao pháp này rất quỷ trá hiểm độc, quả cao thâm hơn các đao pháp khác.
Thế là chàng bất giác nảy sinh một ý nghĩ, trong thời gian trà trộn trong ma huyệt, giá chàng được luân phiên điều khắp ba đường thì hay biết mấy. Nhất là đối với Kim Bút đường, chàng rất muốn hiểu rõ môn bút chiêu ấy của Ma giáo, phải chăng đã thật sự có được từ nơi Thiên Long phủ?
Hôm sau vào giờ Thìn, Song cơ bỗng cho người truyền lệnh triệu kiến, địa điểm là Phù Dung sảnh. Khi Do Nhân Kiệt theo người truyền lệnh đến nơi thì Song cơ đã chờ sẵn từ bao giờ.
Bên cạnh Song cơ ngoại trừ Tứ tỳ, còn có một lão nhân áo đen tuổi trạc ngũ tuần, mặt như táo khô và rất lạnh lùng.
|