Tử Mẫu Kim Thoa thắc mắc hỏi :
- Hộ giáo dựa vào đâu mà kết luận như vậy?
Do Nhân Kiệt cười cười :
- Điểm thứ nhất, nếu lão già ấy có cùng mục đích như bọn Khoái Đao Thái Tuế, muốn biết rõ chúng ta đi đâu, thử hỏi đối phương với từng tuổi ấy, lẽ nào lại ấu trỉ đến độ hôm qua chúng ta đã biểu lộ cảnh giác qua hành động, vậy mà còn bám theo sau, thậm chí ngủ trọ ngay đối diện với chúng ta hay sao? Điểm thứ nhì, nếu lão già ấy là đồng bọn của nhóm Khoái Đao Thái Tuế, theo dõi chúng ta, hiển nhiên là đã biết bọn Khoái Đao Thái Tuế đã gặp nạn. Vậy thì nhất định cũng phải biết một trong ba người đã bị sanh cầm. Nếu là nhị vị, nhị vị cho rằng nên tiếp tục theo dõi hay là giải cứu đồng bọn để khỏi bại lộ thân phận, việc nào cần thiết hơn?
Tôn Tong Uy và Trương Kính Đình nghe xong, thảy đều hết sức thán phục.
Do Nhân Kiệt mỉm cười, đứng lên nói tiếp :
- Thôi, chúng ta lên đường!
Hôm ấy ba người đi đến trấn Ngõa Điếm và nghỉ trọ tại đó.
Trấn Ngõa Điếm nằm giữa Tân Dã và Nam Dương, khoảng cách tương đương nhau.
Ba người dự tính sáng sớm mai lên đường, lúc xế chiều là có thể đến Thái Bình trang, nếu mọi sự thuận lợi, ngày mốt là có thể quay trở về.
Tuy nhiên, đó chỉ là sự suy nghĩ của Tôn Tong Uy và Trương Kính Đình, còn Do Nhân Kiệt thì khác, chàng đã quyết định khi nào đến Thái Bình trang thì sẽ tìm lý do cho Tôn Tong Uy và Trương Kính Đình đứng xa một chút, để một mình chàng đến gần tiếp xúc.
Sau đó, chàng sẽ kẹp một bức thư ngắn vào trong bức tranh Đường Nhân sơn thủy như sau :
“Kính gửi Tụ Thủ Thần Y, bổn giáo có một hộ giáo chẳng may mắc phải nghi ban trọng chứng, chẩn trị nhiều nơi vô hiệu, bắt buộc phải nhờ đến tôn giá, xin thù lao với một bức tranh Đường Nhân sơn thủy, mong hãy lập tức di giá đến tệ đàn để lâm sàng trị liệu. Vị hộ giáo này có địa vị trọng yếu trong bổn giáo, nếu chỉ ban cho hoàn tán đơn dược thì phải có bảo chứng, kẻo vạn nhất xảy ra chuyện bất trắc sẽ tổn thương đến hòa khí đôi bên. Đến đây cạn lời , xin hãy nghĩ kỹ. Thiên Ma giáo chủ bách bái”.
Chàng tin rằng Tụ Thủ Thần Y chỉ cần còn chút lòng tự ái, khi xem xong bức thư này nhất định sẽ tức điên lên. Lúc bấy giờ Trương, Tôn hai người sẽ là nhân chứng tốt nhất, nhất định họ sẽ giúp chàng diễn tả lại thái độ thiếu lễ phép của đối phương, chàng khỏi phải đơm đặt thêm. Kim Hoa lão ma cũng chẳng phải người dễ đối phó, nhất định sẽ phái người đến hỏi tội Thái Bình trang.
Sáng hôm sau, ba người từ trấn Ngõa Điếm xuất phát, trên đường không hề ngưng nghỉ, đến giờ thân thì đã có mặt tại Nam Dương.
Ba người dừng lại ăn uống trong một quán ở ngoài thành, nhân lúc mặt trời chưa lặn, đi tiếp đến Thái Bình trang.
Khi sắp đến nơi, Thần Lực Thái Bảo ngồi trước đánh xe bỗng kinh hoàng kêu lên thảng thốt :
- Hộ giáo mau xem, Thái Bình trang bốc cháy kìa...
Do Nhân Kiệt sửng sốt, vội cùng Tử Mẫu Kim Thoa thò đầu ra nhìn.
Chỉ thấy Thái Bình trang khói bốc mịt mù, đồng thời văng vẳng nghe có tiếng sát phạt nhau.
Do Nhân Kiệt hết sức kinh ngạc, đồng thời cũng thầm vui mừng. Ngọn lửa này cháy thật đúng lúc, chẳng còn gì tốt hơn nữa.
Thần Lực Thái Bảo Tôn Tong Uy ghìm cương, ngoái lại tần ngần nói :
- Bây giờ chúng ta...
Do Nhân Kiệt hất mạnh đầu :
- Hãy mau đến đó xem thử!
Thần Lực Thái Bảo liền cho xe chạy đến và dừng lại bên ven khoảng đất trống trước Thái Bình trang, ba người bắt đầu lặng lẽ theo dõi.
Lúc này trên khoảng đất trống trước trang có ba người đang giao chiến kịch liệt trong khói mù. Xung quanh là mấy mươi tránh đinh tay cầm vũ khí các loại reo hò trợ oai.
Do Nhân Kiệt đã trông thấy rõ, một người trong số đó có thân hình cao to, với binh khí trong tay là một ngọn kim bút, chính là chủ nhân Thái Bình trang Tụ Thủ Thần Y Thi Đức Tu.
Hai người kia là hai lão nhân, một bạch bào và một hắc bào, đều giao chiến với hay tay không. Qua màu áo và tuổi tác, Do Nhân Kiệt chợt nghĩ đến hai người. Đó là Đại Hồng Sơn, Bạch Long lão nhân và Hắc Long lão nhân mà Khoái Đao Thái Tuế đã đề cập đến hôm trước.
Nhưng điều khiến người khó hiểu là lưỡng quái thân thủ nhanh nhẹn, chẳng có chút bệnh hoạn, cớ sao lại tìm đến Thái Bình trang này?
Tụ Thủ Thần Y kể ra tuy tuổi đã ngoài năm mươi, nhưng so với Song quái cũng chỉ đáng là một hậu bối. Song quái lui ra khỏi chốn giang hồ ít ra cũng trên ba mươi năm, lúc bấy giờ chưa chắc Tụ Thủ Thần Y đã xuất đạo võ lâm. Như vậy thì giữa đôi bên đâu có oán thù gì, thế chẳng quái lạ hay sao?
Thần Lực Thái Bảo lẩm bẩm :
- Lạ thật, lúc Kim Bút đại hiệp Lệnh Hồ Huyền còn sống, chưa từng nghe nói có lai vãng với họ Thi này, vậy thì y đã học được Kim Bút chiêu pháp ở đâu?
Nghe Thần Lực Thái Bảo nói vậy, Do Nhân Kiệt mới nghĩ đến vấn đề võ công của đôi bên. Tụ Thủ Thần Y với một ngọn Kim Bút giao chiến với hai quái kiệt lừng danh võ lâm, đủ biết trong mấy tháng qua, y đã đạt được thành tựu và tự tin rất khá trên quyển Tung Hoành Phổ.
Theo lời ân sư, quyển Tung Hoành Phổ này không phải là một bí kíp hoàn hảo, vì để khảo nghiệm trí tuệ của kẻ có được sau này, nên khi ghi chép đã cố ý để lại chỗ thiếu sót trong mấy chiêu sau cùng. Ân sư còn nói, nếu Tụ Thủ Thần Y sau này thật sự dùng pho bút này ứng địch, nhất định sẽ nguy khốn.
Nay cơ hội hiếm có chàng phải xem thử Tụ Thủ Thần Y đã thấu triệt sự huyền diệu trong mấy chiêu sau cùng hay chưa?
Ngay khi ấy, Tử Mẫu Kim Thoa bỗng kéo tay áo chàng, khẽ nói :
- Sự suy luận của hộ giáo hôm trước quả không sai, lão già đánh xe chính là lão già áo đen kia...
Do Nhân Kiệt nhẹ gật đầu, tiếp tục chăm chú theo dõi trận chiến.
Hai lão quái quả danh bất hư truyền, công lực hùng hậu kinh người. Mỗi chưởng phát ra, kình khí như lốc xoáy, uy lực mạnh đến đổi khiến bọn tráng đinh đứng ngoài xa bảy tám trượng cũng bị đứng chân không vững, bắt buộc phải lùi xa hơn.
Tuy nhiên, về mặt khí thế lúc này dường như Tụ Thủ Thần Y vẫn chiếm thượng phong một chút. Mặc dù thủ nhiều công ít dưới sự giáp công của Song quái, nhưng không mảy may có vẻ nao núng. Thế nhưng, mặc dù Tụ Thủ Thần Y chiếm giữ ưu thế, song chẳng thể tiến thêm bước nữa, hạ sát Song quái tại đương trường.
Ngọn kim bút trong tay Tụ Thủ Thần Y nếu không phải điểm sai phương vị, thì cũng là công không đúng lúc, luôn để cho Song quái thoát chết dưới đòn trí mạng.
Do Nhân Kiệt thầm gật đầu, ân sư nói quả không sai. Tụ Thủ Thần Y đúng là chưa thấu triệt được sự huyền diệu trong mấy chiêu sau cùng.
Thần Lực Thái Bảo bỗng chau mày lại gần khẽ nói :
- Pho bút pháp của họ Thi dường như chưa đủ hỏa hầu, nếu kéo dài cuộc chiến e sẽ dữ nhiều lành ít, hộ giáo thấy chúng ta có nên ra tay giúp y chăng?
Do Nhân Kiệt hỏi ngược lại :
- Nhị vị biết hai lão già kia là ai không?
Thần Lực Thái Bảo ngạc nhiên :
- Là ai vậy?
- Nếu bổn tọa không nhìn lầm, hai lão già này có lẽ ngay cả Giáo chủ chúng ta cũng không dám đắc tội.
Thần Lực Thái Bảo trố to mắt :
- Hộ giáo muốn nói...
Tử Mẫu Kim Thoa như chợt nhớ ra, khẽ nói :
- Ồ! Đúng rồi! Tôn huynh, hộ giáo nói không sai. Tuyệt đối không được mạo muội, hai lão già kia nhất định là Đại Hồng song quái.
Thần Lực Thái Bảo sững sờ :
- Đại Hồng song quái ư?
Tử Mẫu Kim Thoa bỗng hốt hoảng kêu lên :
- Nguy rồi, họ Thi đã bị trúng chưởng, xem ra bại chắc rồi!
Do Nhân Kiệt bởi hai mắt không hề rời khỏi đấu trường, nên việc Tụ Thủ Thần Y trúng chưởng, chàng hiểu rõ hơn ai hết.
Thì ra khi Song quái công tới với thế gọng kềm, Tụ Thủ Thần Y đã thi triển chiêu “Thiên Ngôn Ỷ Mã”, kim bút vung ra hằng vạn đốm vàng lóa mắt, công về phía Bạch Long lão nhân. Song Do Nhân Kiệt biết rõ đó chỉ là một chiêu hư trương thanh thế, thật ra mục đích chính lại là Hắc Long lão nhân phía bên phải.
Bởi trong tình huống với một địch hai, khi hai kẻ địch cùng lúc công tới, dù ai ngu xuẩn đến mấy cũng không bao giờ chỉ nghênh chiến giữa một trong hai người.
Quả nhiên, ngay khi Bạch Long lão nhân vừa định vung chưởng bổ vào ngọn kim bút, Tụ Thủ Thần Y bỗng thu bút thật nhanh, xoay người đổi sang chiêu “Nhất Bút Điêu Long” nhanh như chớp điểm vào giữa ngực Hắc Long lão nhân.
Về mặc chiến lược, Tụ Thủ Thần Y không hề phạm sai lầm. Điều sai lầm là chiếu “Nhất Bút Điêu Long” trong Kim Bút chiêu pháp không phải xuất thủ như vậy.
Theo đúng Kim Bút bút pháp thì chiêu “Nhất Bút Điêu Long” gồm có ba thức liên hoàn, thức thứ nhất là điểm vào trán đối thủ, tiếp đến là quét sang trái rồi sang phải, vị trí là yết hầu đối phương. Ngay khi đối phương toàn lực hóa giải hai thức ấy, thức sau cùng mới với tư thế như hồi bút triệt chiêu đâm vào bụng đối phương.
Chứ đâm vào giữa ngực đối phương như Tụ Thủ Thần Y lúc này, trừ phi đối phương là người gỗ, bằng không chẳng thể nào trúng đích được.
Kết quả, Tụ Thủ Thần Y một bút điểm tới, Hắc Long lão nhân chỉ một cái lách người, đã nhẹ nhàng tránh khỏi một chiêu “Nhất Bút Điêu Long” danh thực bất phù.
Tụ Thủ Thần Y một chiêu hụt hẩng, người chồm tới trước. Hắc Long lão nhân ngay khi lách người, tả chưởng quơ ngang khiến địch phân thần, hữu chưởng chớp nhoáng bổ ra.
Tụ Thủ Thần Y có lẽ đã quá tin tưởng vào Kim Bút chiêu pháp trong Tung Hoành Phổ, lúc này thấy tuyệt học vô hiệu, bất giác bộ pháp rối loạn.
Mặc dù y bằng vào võ công sẵn có của mình, với thế “Thoát Bào Nhượng Vị” tránh khỏi một chưởng của Hắc Long lão nhân, nhưng trong lúc cấp bách y đã quên mất phía sau hãy còn một Bạch Long lão nhân.
Ngay khi y xoay người toan rút lui, Bạch Long lão nhân một chưởng vừa bổ tới đúng lúc...
Tụ Thủ Thần Y bị trúng một chưởng, biết không sao đương cự tiếp được nữa, gắng gượng vung kim bút quét ngang, rồi thì tung mình lên không, phóng nhanh về phía sau trang.
Bọn tráng đinh thấy chủ nhân đã bỏ chạy, liền nhốn nháo và la ó ầm ĩ, đổ xô lui vào trong trang.
Lúc này trong trang tuy vẫn còn khói mù khắp nơi, nhưng lửa đã không còn dữ dội như trước nữa.
Đại Hồng song quái chỉ đưa mắt nhìn Tụ Thủ Thần Y và bọn tráng đinh bỏ đi không hề đuổi theo hoặc ngăn cản, hai người sóng vai nhau đứng thừ ra tại chỗ như phỗng đá.
Sau một hồi rất lâu, Song quái bỗng cùng lúc quay người, hai gương mặt đầy nếp nhăn hằn vẻ đau thương, nước mắt ràn rụa, cùng nhìn nhau một hồi, sau cùng ôm đầu khóc nức nở...
Thần Lực Thái Bảo kinh ngạc nói :
- Vậy là sao thế này?
Do Nhân Kiệt lắc đầu :
- Thôi đừng thắc mắc chuyện thiên hạ, đã không còn sớm nữa, chúng ta trở vào thành đi.
Tử Mẫu Kim Thoa khẽ nói :
- Việc này tính sao đây?
Do Nhân Kiệt thở phào :
- Đành phải chờ ngày mai hẵng tính thôi!
Trên đường không ai nói với ai nửa lời, ba người đều hồi tưởng lại cảnh tượng vừa qua, nhất là hành động sau cùng của Song quái thật là khó hiểu. Họ đã chẳng phải đến vì cầu y hay tầm thù, vậy mà lại khiến cho Thái Bình trang trời long đất lở, sau cùng Tụ Thủ Thần Y thọ thương đào tẩu. Họ không đuổi theo mà lại ở tại chỗ khóc lóc thảm thiết. Nếu không phải chính mắt trông thấy, thật khó thể tin được.
Vào đến trong thành thì nhà cửa đã lên đèn, Tử Mẫu Kim Thoa bỗng kinh ngạc kêu lên :
- Ủa, hộ giáo hãy xem chiếc xe kia mau!
Thì ra có ba bốn chiếc xe ngựa đầy bụi đất đang đỗ trước cửa một khách điếm nhỏ, Tử Mẫu Kim Thoa nói là một chiếc trong số ấy.
Do Nhân Kiệt ngoảnh lại hỏi :
- Chiếc xe ấy thế nào?
Tử Mẫu Kim Thoa thấp giọng :
- Đó chính là chiếc xe của Song quái, rất có thể họ đang nghỉ trọ trong khách điếm này.
Do Nhân Kiệt ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn gật đầu nói :
- Trương hộ pháp hãy xuống xe dò xét thử, bổn tọa với Tôn hộ pháp sẽ chờ ở khách điếm phía đối diện. Nhưng không nên quá lâu, kẻo hai lão quái ấy về đến bắt gặp.
Tử Mẫu Kim Thoa phóng xuống xe, xe ngựa tiếp tục tiến về phía khách điếm nằm chếch đối diện.
Lát sau, Tử Mẫu Kim Thoa trở về, Do Nhân Kiệt hỏi :
- Tình hình thế nào?
Tử Mẫu Kim Thoa đáp :
- Trong khách điếm chỉ để lại một thiếu niên lâm bệnh tuổi chừng mười bảy mười tám, mặt mày vàng ệch, hai mắt sâu hoắm, dường như không còn nói được nữa. Theo lời gã phổ ky trong khách kiếm thì thiếu niên ấy là do hai lão già nghèo khổ đưa đến, hai lão già rất thương yêu thiếu niên này, sáng sớm rời khỏi bảo là đi mời đại phu.
Chẳng ngờ đi lâu thế này mà vẫn chưa thấy trở về. Theo ti chức nhận thấy, thiếu niên ấy rất có thể là đệ tử chung của Song quái.
Thần Lực Thái Bảo xen lời :
- Có lẽ do Song quái nóng lòng truyền thụ võ công, đến đổi khiến ái đồ bị tẩu hỏa nhập ma cũng nên.
Do Nhân Kiệt gật đầu tán đồng, từ khi rời khỏi Tổng đàn đến nay, đây là lần đầu tiên Thần Lực Thái Bảo mới tỏ ra thông minh như vậy.
Hôm sau, ba người lại đến Thái Bình trang. Khi đến nơi, trước trang im lìm không một tiếng động. Do Nhân Kiệt bất giác nghe tim đập dữ dội, chàng hy vọng sự suy đoán của mình đã không sai lầm.
Thần Lực Thái Bảo quét mắt nhìn quanh, đoạn nói :
- Lạ quá! Với tài lực của Tụ Thủ Thần Y, sau khi trang viện bị hỏa hoạn, lẽ ra phải lập tức tu sửa mới đúng, sao bên trong lại chẳng chút động tĩnh thế này?
Do Nhân Kiệt tiếp lời :
- Hãy vào xem thử!
Thần Lực Thái Bảo phóng xuống xe, bước nhanh vượt qua quảng trường, tiến về phía hai cánh cửa cổng đang khép kín.
Bên này, Tử Mẫu Kim Thoa lẩm bẩm nói :
- Cầu mong y đã không đang đêm dọn đi nơi khác!
Do Nhân Kiệt lặng thinh, chỉ chăm chú theo dõi Thần Lực Thái Bảo lúc này đang lay động tay nắm cửa và cất tiếng gọi to. Sau cùng có lẽ quá sốt ruột, y lùi sau mấy bước, tung mình vượt qua bờ tường vào trong.
Lát sau, Thần Lực Thái Bảo trở ra thở hổn hển nói :
- Hỏng bét rồi, chẳng có một bóng ma nào cả!
Tử Mẫu Kim Thoa vội hỏi :
- Tôn huynh đã đi hết khắp nơi rồi hả?
Thần Lực Thái Bảo gật đầu :
- Vâng, không sót một chỗ nào, chỉ có một lão bộc câm điếc thôi.
Do Nhân Kiệt thoáng động tâm nói :
- Nhị vị hãy đợi ở đây, để bổn tọa vào trong xem thử!
Do Nhân Kiệt vào trong trang, đi hết khắp nơi một vòng. Quả nhiên không thấy một bóng người, chàng đặc biệt chú ý đến một gian thư phòng ở hậu viện, trên vách không còn một bức tranh nào. Qua đó đủ hiểu Tụ Thủ Thần Y sẽ không bao giờ quay trở về đây nữa.
Sau cùng chàng đã tìm gặp lão bộc câm điếc trong nhà bếp. Lão bộc này tuổi trạc thất tuần, râu tóc bạc phơ. Lúc Do Nhân Kiệt vào đến, lão bộc một tay cầm nắp chảo, một tay cầm thuổng đang lo nấu nướng.
Do Nhân Kiệt đưa tay vỗ lên vai lão lớn tiếng nói :
- Lão trượng, tại hạ cần hỏi vài điều!
Lão bộc bỏ dụng cụ trong tay xuống, chầm chậm ngước gương mặt thờ thẫn lên, đưa tay chỉ miệng và tai, đoạn lắc đầu tỏ ý không nói và nghe được.
Do Nhân Kiệt gật đầu, dùng tay ra hiệu bảo lão bộc đến ngồi trên một chiếc ghế gỗ, rồi chàng cũng ngồi xuống một chiếc ghế khác.
Sau đó, Do Nhân Kiệt mỉm cười, với giọng ôn tồn chậm rãi nói :
- Lão trượng hãy nghe đây, tại hạ ngoại hiệu là Ác Quân Bình, hiện giữ chức hộ giáo của Thiên Ma giáo, phen này đến đây là phụng mệnh Giáo chủ để gặp quý chủ nhân nhờ chữa trị cho một hộ giáo khác, chẳng ngờ Thái Bình trang lại gặp tai biến...
Lão bộc ngơ ngác, ánh mắt lộ vẻ dò hỏi như không biết Do Nhân Kiệt đã nói những gì.
Do Nhân Kiệt lại cười nói tiếp :
- Có một điều hẳn là lão trượng cũng biết rất rõ, đó là phi hiệu của Công Tôn mỗ có được chẳng phải dễ dàng. Nếu Công Tôn mỗ đoán không lầm thì lão trượng chẳng những không câm điếc mà cũng không phải là người của Thái Bình trang này.
Lão bộc ngồi thờ thẫn, vẫn không tỏ vẻ gì.
Do Nhân Kiệt không sờn lòng, mỉm cười nói tiếp :
- Còn về lai lịch của lão trượng, Công Tôn mỗ hết rức rõ. Bây giờ, Công Tôn mỗ xin cho lão trượng biết hai việc. Một là vào cuối năm rồi, tại hạ từng với một kế nhỏ đã dễ dàng bỏ rơi một vị quản sự của Tứ Phương bảo. Hai là trước đây không lâu, tại hạ từng với một ngọn Tam Lăng thích đã đưa Vu Khê lão quái về thế giới cực lạc. Vu Khê lão quái là người như thế nào, có lẽ chẳng cần Công Tôn mỗ giới thiệu phải không?
|