View Single Post
  #75  
Old 09-11-2005, 09:45 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Cho dù chàng tận lực trừ đi Tiếu Diện Di Đà, nhưng kết quả mang về Quân Sơn lại là một tin tình báo thất thiệt, vậy có đáng hay không? Lẽ dĩ nhiên những điều ấy chẳng thể giải quyết được chỉ bằng vào ý nghĩ suông. Chàng cười chua chát, khẽ buông tiếng thở dài, qua loa ăn xong, trả tiền rồi rời khỏi quán cơm, đi ra ngoài thị trấn.
Nay chàng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành đi một bước tính một bước, trừ khử Tiếu Diện Di Đà rồi hãy liệu.
Ra khỏi thị trấn là một con đường đất lớn, hai bên đều là đồng ruộng, cách ngoài trăm bước là một quán trà cũ nát, tới chừng nửa dặm là một cánh rừng.
Lúc Do Nhân Kiệt đi ngang qua quán trà, trong quán ngoài Tiếu Diện Di Đà, còn có bốn hán tử qua đường nữa. Do Nhân Kiệt chỉ quét mắt thật nhanh vào quán trà, tiếp tục đi về phía cánh rừng phía trước. Chàng đã quyết định dứt khoát, sẽ động thủ trong cánh rừng ấy.
Thế nhưng, sự đời luôn trái ý người, Tiếu Diện Di Đà như khẳng định trong số hán tử kia hẳn là có tên gian tế đang cần tìm, lão chờ mãi đến khi họ lên đường mới bám theo.
Do Nhân Kiệt chau mày, đành tiếp tục tiến bước. Qua khỏi rừng, sang đến đại lộ bên kia, bỗng trong rừng vang lên tiếng quát tháo liên hồi. Do Nhân Kiệt giật mình kinh hãi, chả lẽ lão quỷ ấy lại hạ thủ với những người vô tội kia?
Chàng lập tức quay người, tunh mình lao nhanh trở vào rừng. Quét mắt nhìn, bất giác sững sờ. Sau một hàng cây to không xa, bốn hán tử khi nãy đang sợ hãi đứng xúm vào nhau run rẩy, thảy đều mặt mày tái mét và trên một khoảng đất trống, người động thủ với Tiếu Diện Di Đà lại là một hán tử lạ mặt có thân hình ngũ đoản.
Do Nhân Kiệt bàng hoàng chới với, nhất thời không biết nên hành động thế nào, chả lẽ lộng giả thành chân, đã thật sự dẫn dụ ra một tên gian tế hay sao?
Không, tuyệt đối không thể vậy được! Bởi gã hán tử này chưởng lực hùng hậu, chiêu thức tàn độc, thân thủ hiển nhiên không thấp hơn Tiếu Diện Di Đà, nếu luận thân phận trong giáo, ít nhất cũng là một hộ giáo, nhưng trong số Hộ giáo Tam kỳ đâu có một người như vậy!
Do Nhân Kiệt hết sức khó xử, song ngặt vì hoàn cảnh, chàng bắt buột phải làm ra vẻ chuẩn bị động thủ. Ngay khi chàng cầm Tam Lăng thích trong tay, bắt đầu tiến đến gần, Tiếu Diện Di Đà bỗng dốc sức tung ra một chưởng, rồi thì tung mình ra sau, lùi xa hơn trượng và lớn tiếng nói :
- Hạ Hầu huynh đó phải không? Dừng tay mau, Âu Dương Đạt đây mà!
Do Nhân Kiệt giật mình sửng sốt, thì ra là Vô Tình Kim Cang Hạ Hầu Uy ư?
Vô Tình Kim Cang buông tiếng cười khẩy, như bóng theo hình đuổi tới, một chưởng xuyên tâm ra, lạnh lùng nói :
- Lọt vào tay lão phu, là ai cũng vậy thôi!
Tiếu Diện Di Đà đến giờ vẫn ngỡ đây chỉ là sự hiểu lầm, lại lách người lướt chéo ra xa bảy tám thước, ngoảnh sang Do Nhân Kiệt nói :
- Công Tôn hộ giáo hãy mau...
Do Nhân Kiệt giật mình bừng tỉnh, vung Tam Lăng thích lao tới quát :
- Âu Dương Đạt, hãy chịu tội đi thôi!
Đồng thời chớp nhoáng một thích nhắm ngay tim đâm tới. Chiêu này chàng rất là mạo hiểm, đã sử dụng chiêu “Nhất Bút Đồ Long” trong Kim Bút bút pháp.
Tiếu Diện Di Đà mặt đầy vẻ kinh hoàng, hai tay vội che lấy ngực, song đã muộn, chỉ nghe “soạt” một tiếng, Tam Lăng thích đã xuyên thấu ngực Tiếu Diện Di Đà, mũi thích nhuốm máu thò ra một đoạn sau lưng.
Do Nhân Kiệt giật mạnh, rút Tam Lăng thích ra.
Vô Tình Kim Cang cũng vừa tiến đến nơi, lão giơ ngón tay cái lên nói :
- Thích pháp quả là cao minh, lão phu đây là lần đầu tiên mới được chứng kiến Công Tôn lão đệ trổ tài, thảo nào khi trước Vu Khê lão quái đã không phải là đối thủ của lão đệ, lão phu thật hết sức bội phục!
Do Nhân Kiệt thấy lão ma này đã không nhận ra chiêu thích vừa rồi của mình, bất giác nhẹ người, bèn vờ cười gượng nói :
- Phen này nếu không nhờ Hạ Hầu huynh đến kịp lúc thì...
Vô Tình Kim Cang lắc đầu ngắt lời :
- Cũng chẳng trách lão đệ được, phen này nếu lão phu mà không dặn các hộ pháp trực nhật trước, ngay cả lão phu suýt nữa cũng bị lão hồ ly này qua mặt.
Do Nhân Kiệt chau mày :
- Âu Dương đường chủ có thể kể là sáng nghiệp công thần của bổn giáo, vì lẽ gì lại làm điều không đáng thế này?
- Hừ, ai mà biết?
- Bây giờ tính sao? Tiểu đệ có cần phải đến Thanh Thạch Lãnh nữa không?
- Đến Thanh Thạch Lãnh làm gì?
- Chẳng phải đến đó mời Đại giáo chủ và Nhị giáo chủ về Tổng đàn nghị sự hay sao?
- Đó là địa chỉ giả, Đại giáo chủ không hề ở đó, khi lão đệ rời khỏi không lâu là hai vị ấy đã đến.
Do Nhân Kiệt bực tức thầm mắng :
- “Mẹ kiếp, suýt nữa thiếu gia đã mắc lừa rồi!”
Chàng lại hỏi :
- Vậy có cần chôn xác lão quỷ này không?
Vô Tình Kim Cang cười khẩy :
- Ai mà rảnh rỗi đến vậy?
Đoạn cúi xuống, từ trong ngực áo tử thi lấy ra lá lệnh kỳ Đường chủ, sau đó đứng thẳng lên, đanh mặt bắt đầu nói :
- Chúng ta đi thôi!
Hai người quay trở về trấn Tân Đàm phố, Vô Tình Kim Cang đề nghị uống ly rượu, Do Nhân Kiệt đương nhiên là không phản đối. Thế là hai người đi vào một quán ăn.
Hai người ngồi xuống, gọi lấy rượu và thức ăn. Do Nhân Kiệt vừa nâng ly lên, Vô Tình Kim Cang tình cờ nhìn ra ngoài cửa, bỗng khẽ bật lên một tiếng ngạc nhiên, tung chân đạp ghế ra, đứng phắt lên chạy nhanh ra ngoài.
Do Nhân Kiệt sửng sốt, vội đuổi theo sau truyền âm hỏi :
- Việc gì vậy, Hạ Hầu huynh?
Vô Tình Kim Cang không ngoái lại, truyền âm đáp :
- Hãy trả tiền rồi đi theo mau!
Do Nhân Kiệt vội móc ra một miếng bạc vun ném lên bàn rồi bước nhanh theo sau Vô Tình Kim Cang.
Tiểu trấn Tân Đàm phố này chỉ có mỗi một con đường thẳng suốt duy nhất và dài không đến trăm bước, Vô Tình Kim Cang và Do Nhân Kiệt thoáng chốc đã ra đến ngoài thị trấn. Phía trước hai người cách chừng một tầm tên bắn, lúc này chỉ có một hán tử khinh trang. Hán tử này như đang có việc gấp, cước trình nhanh khôn tả, chứng tỏ khinh công của y chẳng phải kém.
Do Nhân Kiệt từ quán ăn ra đến giờ chỉ trông thấy dáng sau lưng của hán tử ấy, tuy cảm thấy rất quen, song nhất thời chưa nhớ ra được đã gặp ở đâu.
Lúc này, hướng đi của ba người chính là cánh rừng đã hạ sát Tiếu Diện Di Đà khi nãy, và cũng là hướng đi đến Hoàng Mai Thanh Thạch Lãnh, nơi Do Nhân Kiệt định đến trước đây. Bởi Vô Tình Kim Cang đi trước quá nhanh nên Do Nhân Kiệt chẳng tiện cất tiếng hỏi, đành lẳng lặng bám sát theo sau.
Lúc này chàng thấy hán tử ấy đã qua khỏi quán trà, sắp đến cánh rừng kia, bèn vội nhanh bước tiến tới, truyền âm hỏi :
- Hạ Hầu huynh, gã ấy là ai vậy? Nếu để hắn phát hiện tử thi trong rừng thì có sao không?
Vô Tình Kim Cang nghe nói bất giác chững người, thất thanh nói :
- Phải rồi, không thể để hắn trông thấy được!
Đoạn ngoắc tay một cái, lách người đi vào quán trà!
Do Nhân Kiệt theo sau vào nói :
- Không sao, bên kia rừng là đường thẳng, trong vòng ba bốn dặm không mất dấu hắn đâu, chúng ta chỉ cần quyết định tiếp tục đi theo hay là bắt lấy hắn, trễ nải một chút cũng không hề gì.
Vô Tình Kim Cang nghiến răng :
- Thật không ngờ bọn này lại có nhiều trong giáo đến vậy, vừa mới diệt một tên, lại có một tên khác nữa.
Do Nhân Kiệt kinh ngạc :
- Tên kia cũng là người trong giáo ư?
- Lão đệ còn nhớ ba Huỳnh kỳ hộ pháp thuộc Nga Mi Đao đường đã ứng tuyển Hắc kỳ hộ giáo phen này không?
- Tiểu đệ chỉ biết hai người, một họ Ứng và một họ Tuyên thôi!
- Hắn chính là người thứ ba!
- Danh tánh hắn là gì?
- Thân Nhật Phú, ngoại hiệu Đa Nhục Cương Thi, nói ra thật tức chết đi được!
- Sao vậy?
- Vì hắn chẳng những là người kỳ cựu trong giáo mà lại còn có quan hệ thân thích với Tam giáo chủ, vậy mà nay lại sinh tâm bội phản, lão đệ thấy có đáng hận không chứ?
- Hắn là gì của Tam giáo chủ?
- Cháu vợ!
- Hạ Hầu huynh sao biết hắn sinh tâm bội phản?
- Phen này nhiệm vụ của ba người họ là đi bắt đệ tử của Hắc Bạch song quái, nếu Song quái không có ở Huê Dung thì là ở Tứ Phương bảo, hắn đến đây để làm gì?
Do Nhân Kiệt gật đầu không nói gì, lập luận ấy chẳng phải là vô lý, song nghĩ kỹ cũng quá là vũ đoán, sao biết hắn đi theo con đường này là chắc chắn không liên quan đến nhiệm vụ phen này?
Đầu óc chàng nhanh :Dng hiện lên gương mặt khả ổ của Đa Nhục Cương Thi, chẳng cần biết Vô Tình Kim Cang suy đoán đúng hay sai, chàng cũng chẳng việc gì phải biện hộ cho hắn.
Vô Tình Kim Cang bỗng đứng lên nói :
- Đuổi theo tiếp!
Do Nhân Kiệt đứng lên theo hỏi :
- Lát nữa nếu bị hắn ngoảnh lại trông thấy thì sao?
Vô Tình Kim Cang khẽ cười khẩy :
- Nếu bị hắn phát giác thì cứ bắt hắn rồi tra khảo, dưới tay lão phu rất ít ai dám không thú thật!
Thế là hai người ra khỏi quán trà, tiếp tục đuổi theo. Khi ngang qua rừng, thi thể của Tiếu Diện Di Đà vẫn còn đó, nhưng có điều là đã bị lật lại, có lẽ Đa Nhục Cương Thi đã dùng chân hất, nhưng vì không nhận ra là ai nên đã không nấn ná lâu.
Ra khỏi rừng, quả nhiên gã Đa Nhục Cương Thi hãy chưa hoàn toàn mất dấu, lúc này hắn đã cách xa hơn một dặm, chỉ còn loáng thoáng trông thấy một bóng xám nhỏ, vậy là càng thuận tiện cho việc theo dõi của hai người.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn