View Single Post
  #6  
Old 09-11-2005, 09:51 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

- Đúng vậy! Đó hoàn toàn là nhờ ở Ôn đại quan nhân. Tuy nhiên, theo bổn tọa suy đoán, nội thương của lão đệ nhất định là chưa hoàn toàn tuyệt gốc.
Phương Huyền Niên lại kinh ngạc :
- Hộ giáo thật là nhãn lực siêu phàm!
Do Nhân Kiệt lắc đầu cười :
- Đó chẳng dính dáng gì đến nhãn lực cả. Sau này lão đệ lăn lộn nhiều trên chốn giang hồ thì cũng hiểu ra dễ dàng thôi!
- Hộ giáo muốn nói...
- Hẳn là hai vị lệnh sư hiểu rất rõ điều ấy. Thiên Ma giáo một ngày chưa trừ diệt, thì bệnh căn của lão đệ ắt chưa được trị dứt, và cũng tương tự, một khi Thiên Ma giáo bị tiêu diệt, cũng không ai dám bảo đảm là Tụ Thủ Thần Y chắc chắn chịu chữa cho lão đệ hoàn toàn bình phục.
Phương Huyền Niên thừ ra một hồi, mới nhướng mắt ngập ngừng nói :
- Hộ giáo cho là Ôn đại quan nhân và Tụ Thủ Thần Y, chẳng qua chỉ là mượn vào nội thương của vãn sinh mà lợi dụng gia sư ra sức cho họ ư?
- Nếu như hai vị lệnh sư hôm nay từ chối tham gia vào trận tuyến của họ, lão đệ nghĩ là Tụ Thủ Thần Y sẽ còn tiếp tục điều trị cho lão đệ hay không?
Phương Huyền Niên cúi đầu lặng thinh, hồi lâu không nói gì nữa.
Do Nhân Kiệt khẽ buông tiếng thở dài, lại hỏi :
- Lão đệ bị điểm huyệt, có vận khí hành công được không?
Phương Huyền Niên gật đầu :
- Được!
- Khi hành công có cảm thấy gì khác lạ không?
- Vãn sinh theo nhị vị ân sư luyện tập pho Song Long chưởng, pho chưởng pháp này tinh hoa đều ở chiêu sau cùng là “Song Long bát thức”, bởi chân lực bị hạn chế, không sao phát huy được tâm thức sau cùng đó nữa, nếu không vậy thì vãn sinh đâu bị bắt đến đây.
- Còn về khinh công thì sao?
Phương Huyền Niên đáp :
- Trong vòng mười dặm không bị ảnh hưởng, hơn nữa thì sẽ có cảm giác như lực bất tòng tâm.
Do Nhân Kiệt gật gật đầu, đứng lên đi ra đại sảnh đảo quanh một vòng, lúc này chừng khoảng canh ba, người hầu đều đã ngủ say, trong ngoài đều hết sức tĩnh lặng.
Chàng trở vào nội thất, tiện tay cài then lại, sau đó đến giải huyệt cho Phương Huyền Niên.
Phương Huyền Niên hết sức kinh ngạc nói :
- Hộ giáo... định... thả vãn sinh đào tẩu ư?
- Tổng đàn này canh phòng rất nghiêm ngặt và kiên cố, lão đệ liệu trốn thoát được chăng?
- Vậy sao hộ giáo lại giải huyệt cho vãn sinh?
- Giải huyệt cho lão đệ đương nhiên là để lão đệ tiện bề thoát thân, nhưng có điều là hiện chưa phải lúc, mong rằng trước khi thời cơ ấy đến, lão đệ hãy giả như vẫn còn bị khống chế, hiểu không?
Phương Huyền Niên cảm kích gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
Do Nhân Kiệt đưa tay chỉ chiếc giường nói :
- Lão đệ hãy ngủ một giấc trước đã! Bổn tọa còn có một gian thư phòng ngoài kia, ngày mai có lẽ bổn tọa không rảnh để đến với lão đệ, hãy nhớ kỹ, tuyệt đối không được để bại lộ, dù là đối với người hầu.
Sáng hôm sau, Do Nhân Kiệt lại đến chỗ Kim Hoa Ma.
Kim Hoa Ma đưa chàng vào trong nội thất, nôn nóng hỏi :
- Đã bắt được một tên tiểu tử phải không?
Do Nhân Kiệt lắc đầu, buông tiếng thở dài thậm thượt, đoạn nói :
- Thôi đừng nhắc đến nữa!
Kim Hoa Ma kinh ngạc :
- Sao vậy?
Do Nhân Kiệt lại thở dài :
- Chính vì việc ấy mà Công Tôn mỗ với Tam giáo chủ đã mất hòa khí...
- Vì sao?
Do Nhân Kiệt chau mày :
- Tiểu đệ nói “Tên tiểu tử ấy đã là đồ đệ của Hắc Bạch song quái, vậy thì Ngọc Lang hộ giáo đã được cứu rồi...” ngờ đâu tiểu đệ chưa kịp nói hết lời, Tam giáo chủ đã sầm mặt lạnh lùng bảo “Cô gia nhận thấy thân giá của tên tiểu tử ấy không chỉ có vậy thôi”!
Kim Hoa Ma tái mặt :
- Vậy Tam giáo chủ định dùng tên tiểu tử ấy để làm gì?
Do Nhân Kiệt cười áo não :
- Thích lão hỏi vậy há chẳng thừa lắm ư?
Kim Hoa Ma nghiến răng keng két, mặt mày tái ngắt, hồi lâu không thốt nên lời.
Do Nhân Kiệt khẽ hắng giọng nói :
- Chẳng hay Thích lão có nghĩ đến điều này chăng?
Kim Hoa Ma ngẩng lên trố mắt hỏi :
- Điều gì?
- Tiểu đệ thấy... Ngọc Lang hộ giáo dường như nên đổi một chỗ dưỡng thương khác, hơn là cứ ở mãi trong Tổng đàn...
Kim Hoa Ma chơm chớp mắt, liền hiểu ra, bèn vội gật đầu nói :
- Phải, phải... lão phu cũng có ý ấy... Đa tạ Công Tôn huynh đã... chỉ điểm cho... Nếu Công Tôn huynh không bận việc gì, trưa nay hãy ở lại đây uống chung rượu được chăng?
Vào lúc trưa chiều, Kim Hoa Ma mặt mày tươi rói tiễn Do Nhân Kiệt ra về. Do Nhân Kiệt rời khỏi Huyết Chưởng đường, lại đến gặp Dâm Hồ.
Dâm Hồ đã thảo xong bức thư, quả nhiên thư viết rất sâu sắc. Xem xong, Do Nhân Kiệt luôn miệng khen hay.
Sau khi phái người đưa thư đi, Do Nhân Kiệt lại viện cớ đến tiểu trấn dưới chân núi một lần nữa.
Đêm hôm sau, trong Tổng đàn Thiên Ma giáo bỗng xảy ra một việc hết sức khủng khiếp.
Đó là khi Do Nhân Kiệt từ ngoài vào, bỗng nhận được thiếp mời của Kim Hoa Ma, người cùng được mời gồm có Kim Bút đường chủ Kiều Bán Sơn, Nga Mi Đao đường chủ Tang Nguyên Hương, cùng toàn thể hộ giáo, trên thiếp mời ghi rõ là mừng thọ sáu mươi của Kim Hoa Ma.
Kết quả, sau ba tuần rượu, tất cả mọi người dự thảy đều trúng độc ngã lăn, miệng sùi bọt trắng, bất tỉnh nhân sự.
Cùng trong lúc ấy, hai Huỳnh kỳ hộ pháp Huyết Chưởng đường đã lẻn vào chỗ ở của Do Nhân Kiệt, khống chế Phương Huyền Niên mang đi mất.
Khi Dâm Hồ hay tin từ nội cung ra đến thì Kim Hoa Ma cùng một số tâm phúc đã chẳng rõ đi đâu mất biệt. Cũng may trong rượu chỉ là thuốc mê, khi được cứu chữa thảy đều hồi tỉnh. Sau khi biết rõ sự thật, mọi người đều toét miệng mắng chửi lão ma không thôi.
Dâm Hồ Vu Mã Ngũ Lang giận run, trong Tổng đàn chỉ có ba đường, chẳng ngờ bỗng chốc đã phản lại hai, vậy cũng không đến đỗi, điều trọng yếu nhất là để mất ái đồ của Hắc Bạch song quái, mai này lấy gì để trao đổi Giải phó đường chủ đây?
Kiều Bán Sơn nhảy cẫng rống lên :
- Tổ bà cái lũ khốn kiếp! Tam giáo chủ hãy hạ lệnh đi, mỗ tức khắc dẫn đường đuổi theo, nếu mà không bắt được lão tặc ấy mang về, Hắc Thiên Vương chẳng kể là do cha mẹ sinh thành!
Dâm Hồ liền khoát tay :
- Được, đi mau! Nếu không đuổi kịp lão tặc thì hãy truyền dụ của cô gia đến các Phân đàn, nội trong nửa tháng phải san bằng hết tất cả ngân hiệu Thích Lý của lão tặc đó!
Sau khi Hắc Thiên Vương Kiều Bán Sơn dẫn người đuổi theo, Dâm Hồ liền chỉ phái Huyết Kiếm Phiêu Hoa Tiêu Anh thay thế chức Đường chủ Huyết Chưởng đường và định ngày mai sẽ cử hành hội nghị toàn giáo, phân phối lại nhân sự và chỉnh đốn triệt để biên chế Tam đường.
Đêm hôm ấy đã khiến cho thời gian ngủ tuy ít còn chừng hai canh, song Do Nhân Kiệt lại ngủ một giấc ngon lành và cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Giờ đây, sứ mạng của chàng đa số đã đạt thành, các phần tử tinh anh của Thiên Ma giáo đã bị diệt trừ gần hết, kể từ nay lại chuyển sang một giai đoạn khác, vì để đối phó với nhóm người Đỗ Môn tú sĩ, chàng chẳng thể không giữ lại cho Thiên Ma giáo một chút thực lực, ngỏ hầu triệt tiêu lẫn nhau.
Còn về Phương Huyền Niên, chàng chẳng qua đã mượn tay Kim Hoa Ma đưa y ra khỏi Tổng đàn. Chàng đã giải huyệt cho y và bắt liên lạc với Hắc Y Hiệp Trịnh Tráng Vi, cho dù Phương Huyền Niên chẳng thể tự mình thoát thân được, thì ân sư và Tam nghĩa cũng sẽ tìm cách giải cứu giữa đường, chàng không cần bận tâm đến việc ấy nữa.
Ngày mai, sau khi hội nghi quái quỷ kia kết thúc là chàng đã có thể chính thức từ giã Tổng đàn Thiên Ma giáo này. Hiện giờ, điều khiến chàng phân vân là sau khi rời khỏi Tổng đàn Thiên Ma giáo, chàng sẽ phải đi về đâu?
Hôm ở tiểu trấn, chàng vốn đã bàn bạc xong xuôi với Hắc Y Hiệp, đợi khi nào Thiên Ma giáo khởi binh tấn công Quân Sơn, sư đồ chàng và Tam nghĩa sẽ cùng đến Nhạc Dương ngồi không hưởng lợi, nắm lấy thời cơ thích đáng lần lượt tiêu diệt hết dư đản của hai tà giáo ấy.
Chẳng ngờ sự viẹc lại xảy ra ngoài dự liệu, ái đồ của Hắc Bạch song quái bỗng bị Thiên Ma giáo bắt giữa, khiến kế hoạch dự định bắt buộc phải sửa đổi.
Sau khi chàng bộc lộ mặt thật nói rõ nguyên nhân và hậu quả việc Song quái bị Thiên Đạo giáo lợi dụng, Phương Huyền Niên đã tự tay viết một thư để lại, vì để bức thư ấy có thể đến tay Song quái, cho dù chàng biết rõ Quân Sơn chẳng phải là một nơi tốt lành, song cũng đành mạo hiểm đến đó một phen.
Hôm sau, trong Tổng đàn Thiên Ma giáo, đại hội đã được cử hành đúng như đã định, hội trường được đổi ra khoảng đất trống ngoài sơn cốc, một hội nghị nhốn nháo bừa bộn như vậy tất nhiên là chẳng có được kết quả gì.
Tuy nhiên, mục đích triệu tập lần hội nghị này của Dâm Hồ cũng chẳng phải để thảo luận gì cả, chẳng qua vì Huyết Chưởng đường và Kim Bút đường hiện nay đã quá lộn xộn, y định tổng kết nhân số ba đường rồi chia đều ra mà thôi.
Sau khi hội nghị kết thúc, Do Nhân Kiệt gặp Dâm Hồ đưa ra hai kiến nghị, một là tức tốc phái người đi mời Đại giáo chủ và Nhị giáo chủ về Tổng đàn, hai là để chàng dẫn theo hai Hắc kỳ hộ giáo mới được thăng nhiệm xuống núi tiếp viện cho Hắc Thiên Vương Kiều Bán Sơn.
Dâm Hồ đương nhiên là ưng thuận ngay. Thế là, Do Nhân Kiệt liền thu xếp qua loa, chỉ mang theo những gì thật cần thiết, cùng hai Hắc kỳ hộ giáo lên đường ngay đêm hôm ấy.
Hai Hắc kỳ hộ giáo ấy, một là Hắc Tâm Phán Quan Ứng Kỳ Xương, và một là Trường Tụ Lang Quân Tuyên Công Nghĩa. Hai người vốn là Huỳnh kỳ hộ pháp thuộc Nga Mi Đao đường, bởi phen này bắt được Phương Huyền Niên nên được thăng làm hộ giáo sau Đoạt Hồn Kim Tiêu Tiền Xung Ngô và Phong Vân Chưởng Tố Nguyên Bồi.
Do Nhân Kiệt sở dĩ trước lúc ra đi đã chọn hai người này theo cùng đương nhiên là phải có nguyên nhân. Chàng đã sớm biết họ lúc còn ở Nga Mi Đao đường, tuy hai người võ công chẳng phải bậc nhất, song còn hiểm độc đáng sợ hơn cả Ngũ Toàn Sơn Nhân và Hắc Thiên Vương.
Trước đây, chàng từng có hỏi thăm gã Huỳnh kỳ hộ đàn hầu cận về lai lịch và xuất thân của hai Hắc kỳ hộ giáo này, nghe gã Huỳnh kỳ hộ đàn ấy nói, Trường Tụ Lang Quân Tuyên Công Nghĩa nguyên là một tiểu phổ ky của một tiêu cục ở Kim Lăng, bởi tay áo dài múa hay nên quen biết rất nhiều người quyền quý. Kết quả chỉ mấy năm trời, vị tiêu cục chủ bởi bồi thường quá nhiều nên gia tài khách kiệt, trong khi ấy Tuyên Công Nghĩa chỉ một đêm đã trở thành hào phú, sự lắc léo bên trong dĩ nhiên là chẳng khó hiểu ra.
Sau khi Tuyên Công Nghĩa làm chủ tiêu cục ấy, do biết cách giao thiệp với giới hắc đạo, tài thế mỗi ngày một thêm phát triển, và y vốn đã biết chút ít võ công, bởi giàu có cần phải tự bảo, nên lại cố gắng rèn luyện thêm vài năm nữa, sau cùng y đã luyện thành một pho chưởng pháp, bỗng chốc đã đứng trong hàng ngũ danh thủ võ lâm.
Về sau, khi Kim Bút đại hiệp Lệnh Hồ Huyền cùng Kim Bút Tứ Hữu càn quét giới tà phái hắc đạo, Tuyên Công Nghĩa sợ Kim Lăng công tử Hồ Dật vạch trần tội ác, mới đầu nhập Thiên Ma giáo. Lúc bấy giờ đang trong thời kỳ tổ chức, cũng giống như Kim Hoa Ma, dùng tài lực để đổi lấy một chiếc ghế hộ pháp.
Còn Hắc Tâm Phán Quan Ứng Kỳ Xương thì xuất thân từ một tên hộ khoái, thuở niên thiếu từng được dị nhân truyền thụ võ công cũng khá cao cường, từ lúc làm bộ khoái trong huyện đường Lạc Dương, nhờ có năng lực xuất chúng nên rất được quan huyện trọng vọng, từ đó y bắt đầu lợi dụng quyền thế.
Hễ người trong giới hắc đạo mà lọt vào tay y, nếu có tài sắc lo lót thì y sẽ tìm cách phóng thích, còn như không, việc nhỏ hóa to, không mất mạng thì cũng bị lột da, chính vì vậy mà y đã có ngoại hiệu Hắc Tâm Phán Quan.
Ứng Kỳ Xương này tuy không lớn chức, song tiền tài thì tích lũy rất nhiều. Năm nọ, có lẽ y đã hết thời vận, trong khi tiến hành tra phá một vụ án trộm, y đã sinh tâm thèm muốn vợ của tên trộm, chẳng ngờ người đàn bà ấy là một nữ ma vương, luyện được một pho Truy Hồn Đinh bách phát bách trúng, ngay khi y ghìm ngựa dừng thương, tâm thần đang ngây ngất thì bất ngờ một mũi Truy Hồn Đinh bay đến, y trở tay không kịp liền ngã gục.
Bởi có điều e ngại nên người đàn bà ấy đã không lấy mạng y. Sau đó, y tự biết không thể nào tiếp tục đứng chân tại đó nữa, bèn đang đêm đến Cửu Cung sơn đầu nhập Thiên Ma giáo.
Sau khi được biết sự tích xấu xa của hai Hắc kỳ hộ giáo này, Do Nhân Kiệt kể từ đó đã có ý định trừ đi, nay cơ hội đã đến, lẽ dĩ nhiên chàng chẳng thể bỏ qua.
Ứng Kỳ Xương và Tuyên Công Nghĩa đâu biết số chết đã đến, lại còn hết sức vui mừng bởi được Huỳnh kỳ thủ tịch hộ giáo lưu tâm đến, nghĩ rằng nếu được theo bên chàng, tiền đồ ắt sẽ vô tận.
Hôm ấy, ba người đã đến Phân đàn Gia Ngư. Sau khi hỏi thăm, được biết ba hôm trước, Kim Hoa Ma với Kiều Bán Sơn quả có dẫn theo một số người lần lượt đi ngang qua đây, nhưng hai nhóm người đều không dừng chân ở Phân đàn, nên Phân đàn không hề biết trong Tổng đàn đã xảy ra đại sự như vậy.
Thật ra, Kim Hoa Ma sẽ đưa Phương Huyền Niên đến đâu, Do Nhân Kiệt hiểu rõ hơn ai hết. Sở dĩ chàng giả vờ tra hỏi là muốn qua đó làm giảm sự chú ý của Tam hồ, sau này chàng đột ngột mất tích sẽ không lần ra được đầu mối.
Rời khỏi Gia Ngư, ba người tiếp tục tiến bước về phía Nhạc Dương.
Hôm ấy, họ đến Lâm Tương, Do Nhân Kiệt nhận thấy đã đến lúc hạ thủ rồi.
Trước tiên, chàng bảo Trường Tụ Lang Quân Tuyên Công Nghĩa đến Phân đàn ở ngoài thành hỏi về hành tung của Hắc Thiên Vương Kiều Bán Sơn. Sau đó, chàng bảo Hắc Tâm Phán Quan đi vào trong rừng trúc ở sau viện với thủ pháp Đại Cầm Nã do Kỳ Chính Thủ dạy cho kềm chế cổ tay trái y, sau khi kể rõ hết tội trạng mới một chưởng kết liễu tính mạng Hắc Tâm Phán Quan.
Lát sau, Trường Tụ Lang Quân về đến, báo cáo là Phân đàn không hề biết gì về tin tức liên quan đến Kim Hoa Ma và Hắc Thiên Vương.
Sau cùng y hỏi :
- Ứng Kỳ Xương đâu?
- Ứng hộ giáo bảo là vào trong rừng trúc phía sau dạo chơi, chẳng hiểu sao đến giờ vẫn chưa thấy về đến?
Trường Tụ Lang Quân chau mày :
- Y thật là thanh thản, trong lúc này mà còn có hứng thú đi dạo chơi, để Tuyên mỗ đi gọi y về, tuyến đường này đã không có tin tức, mọi người phải cùng nhau bàn bạc mới phải.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn