Do đó, chàng bất giác chững bước hỏi :
- Số vàng kia còn không vậy?
Hà Đại Bảo chỉ tay xuống gầm giường :
- Đều ở cả dưới gầm giường đấy! Từ khi lão đệ đi khỏi, lương hướng hằng tháng vẫn được phát, mỗ gom hết vào một chỗ, tổng cộng bao nhiêu mỗ cũng chả biết!
- Hà đại ca có từng ra ngoài lần nào không?
Hà Đại Bảo cười :
- Có đến thành Nhạc Dương vui với các ả thanh lâu một đêm!
- Chỉ một mình ư?
- Không, hai người!
- Ai nữa vậy?
- Mỗ cũng chả biết hắn, chính lão Ôn Tư Quảng đã bảo hắn đi theo, tiền bạc mạnh ai nấy trả, mỗ cũng chả cần thắc mắc...
Do Nhân Kiệt gật đầu :
- Đại ca hãy đến gần đây, tiểu đệ có điều muốn nói.
Đoạn chàng kề tai Hà Đại Bảo thầm thì một hồi, Hà Đại Bảo vừa nghe vừa gật đầu. Sau đó, Hà Đại Bảo cởi áo ngoài ra, lấy hết vàng dưới gầm giường gói lại buộc vào lưng. Xong xuôi, Hà Đại Bảo đi ra trước, tìm gặp gã võ sư hôm trước và cố lôi kéo đi.
Do Nhân Kiệt chờ cho Hà Đại Bảo đi khỏi một hồi mới rời khỏi thạch thất.
Chàng theo hành lang đi ra tiền sảnh, khi ngang qua cánh cửa đá kia, trong bóng tối cạnh cửa bỗng thò ra hai cánh tay thon mềm, từ sau ôm vòng qua vai và bịt chặt đôi mắt chàng, đồng thời, một giọng trong trẻo khẽ vang lên :
- Hãy đoán xem nô gia là ai?
Do Nhân Kiệt vốn có thể vùng khỏi dễ dàng, song chàng đã đoán ra đối phương là ai, nên đứng yên bất động, lạnh lùng nói :
- Không cần phải đoán, tại hạ chỉ thấy phương giá quả là to gan!
Hỏa Cơ kề miệng vào tai chàng nói :
- Sợ gì kia chứ?
- Phương giá biết đây không phải Tổng đàn Thiên Ma giáo chứ?
Hỏa Cơ cưỡi khẽ :
- Vậy tôn giá có biết ý Ôn đại tú tài kia chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, chỉ có bề ngoài thôi hay không?
Do Nhân Kiệt ngẩn người :
- Phương giá nói sao?
Hỏa Cơ khẽ khúc khích cười :
- Tôn giá không biết thật sự hay giả vờ? Có cần nô gia nói rõ...
- Vậy thì lão giữ phương giá lại để làm gì?
- Lão ta bảo Tụ Thủ Thần Y đã bào chế thuốc cho lão, hiện chỉ còn thiếu hai món thuốc, khi nào có đủ lão sẽ mạnh như long như hổ...
Do Nhân Kiệt ngắt lời :
- Phương giá như thế này, nếu bị võ sư kia vào bắt gặp, phương giá nghĩ là lão họ Ôn không dám giết chết phương giá ư?
Hỏa Cơ thản nhiên cười :
- Nhưng không phải một mình nô gia, mà là cả hai chúng ta!
- Chuyện đùa!
- Sao lại là chuyện đùa?
- Ôn Tư Quảng biết kẻ này không phải hạng người như vậy!
- Vậy thì nô gia sẽ làm cho lão tin, nữ nhân chỉ cần một giọt nước mắt là mạnh hơn trăm ngàn lời biện hộ của nam nhân.
- Đa tạ phương giá đã nhắc nhở, khi nào Ôn Tư Quảng về đến, vì để tự bảo vệ, tại hạ đành nói rõ với lão ta trước!
Hỏa Cơ lại cười :
- Tôn giá không bao giờ làm vậy đâu!
- Vì sao?
- Mỗi người lòng tự hiểu lấy!
- Phương giá tưởng kẻ này đã bị mê hoặc bởi sắc đẹp của phương giá ư?
Hỏa Cơ vẫn lại cười :
- Đương nhiên là tôn giá không bao giờ chịu thừa nhận điều ấy. Thế nhưng, ngoài ra nô gia còn có lý do khác, tin là tôn giá không bao giờ tố cáo với Ôn Tư Quảng!
- Lý do gì?
- Tuy chưa tìm ra nguyên nhân, nhưng nô gia có đầy đủ lý do tin là tôn giá thật ra cũng chẳng phải một dạ trung thành với Thiên Đạo giáo.
- Ngón ấy của phương giá không sử dụng được ở đây đâu!
- Chưa chắc! Tôn giá nên nhớ là một người bộ hạ trung thành, không bao giờ lại gọi thẳng tên họ của thượng cấp, và còn nói lão này lão nọ!
Do Nhân Kiệt giật mình, chàng không ngờ đối phương lại tinh tế đến vậy, cũng may là chàng đã không có hành động quyết liệt, bằng không y thị thẹn quá hóa giận, trở cào đập cho chàng một phát cũng nên.
Hỏa Cơ di chuyển hai tay xuống cổ chàng, kéo lui một bước vào trong tối, khẽ cười nói :
- Thế nào? Họ Ôn đã đến Huê Dung, hai lão kia đang chơi cờ, còn các võ sư đều đang đánh bạc, chưa đến bữa ăn trưa thì chẳng một ai nghĩ đến nô gia, và cũng chẳng một ai nghĩ đến chàng...
Do Nhân Kiệt bỗng kêu lên :
- Ồ, Hà sư phụ sao lại quay trở về?
Hỏa Cơ giật nảy mình, vội buông tay ra, Do Nhân Kiệt không dám chậm trễ, tức tốc tung mình qua khỏi cửa đá, nhanh như tên bắn chui ra khỏi đường hầm, sải bước vào đại sảnh.
Thần Hành Vô Ảnh Thái Công Minh ngẩng lên, ngoắc tay cười nói :
- May quá, lão đệ hãy đến xem ván cờ này mau!
Do Nhân Kiệt đành đến gần cười nói :
- Tiền bối đã thắng ư?
Tụ Thủ Thần Y bỗng đập mạnh cờ xuống “bốp” một tiếng. Thần Hành Vô Ảnh biến sắc mặt, lẩm bẩm mắng :
- Mẹ kiếp, thật không ngờ lại còn có nước này!
Tụ Thủ Thần Y cười ha hả nói :
- Đánh cờ thú vị nhất chính là như vậy, biến hóa vô cùng!
Do Nhân Kiệt rất nực cười nhưng cố nén, đành giả lả nói vài câu rồi đi ra ngoài đại điện, từ dưới khám Phật lấy ra phong thư của Phương Huyền Niên và Ngọc Diệp Kim Hoa Lệnh, sau đó ở bên ngoài cho đến giờ cơm mới trở xuống, đi về phía nhà bếp.
Hỏa Cơ tay xách một chồng hộp thức ăn, vừa định mang đến chỗ Hắc Bạch song quái.
Do Nhân Kiệt lẽ phép cúi mình chào y thị và nói :
- Tại hạ xách hộ cho nương nương được chăng?
Hỏa Cơ rất tự nhiên cười nói :
- Thiếp làm sao dám từ chối!
Do Nhân Kiệt mừng rỡ, vội đón lấy chồng hộp thức ăn trong tay đối phương.
Ra khỏi nhà bếp, Hỏa Cơ ngoảnh lại nguýt mắt nói :
- Có phải đã giả Ác Quân Bình quá lâu nên đâm ra nghi không?
Do Nhân Kiệt nghiêm túc nói :
- Có lẽ do nương nương làm Phó đường chủ đã lâu nên chẳng bận tâm đến rất nhiều điều, tính mạng của tại hạ chưa đến đổi rẻ rúng đến vậy đâu!
Hỏa Cơ đảo mắt nhìn quanh, đoạn khẽ nói :
- Vậy có một kế vẹn toàn, tôn giá có muốn nghe không?
Do Nhân Kiệt lắc đầu :
- Tại hạ chẳng nghĩ ra được có kế gì vạn toàn cả!
Hỏa Cơ truyền âm :
- Hai người cùng bỏ đi!
Do Nhân Kiệt kinh ngạc :
- Nương nương không hề bị khống chế ư?
Hỏa Cơ truyền âm đáp :
- Lão ta đã cưỡng bức nô gia uống vào một loại độc dược mãn tính, mỗi ngày phải uống một viên thuốc giải mới có thể giữ được công lực, bằng không sẽ trở thành một người bình thường...
- Sau khi rời khỏi đây, nương nương đi đâu mà tìm thuốc giải?
- Nô gia đã quyết định phó mặc cho số trời!
- Nương nương không sợ bị mất hết công lực ư?
- Chỉ cần tôn giá ưng thuận, nô gia sẵn sàng chấp nhận. Bao năm qua cứ chém giết mãi, nô gia cũng đã chán lắm rồi, bây giờ chỉ bằng vào một câu nói của tôn giá thôi!
Do Nhân Kiệt hết sức thắc mắc, chàng thật không dám tin hạng nữ nhân như Thủy Hỏa song cơ mà lại không chút quý tiếc một thân võ công của mình. Nhưng dù thế nào chàng cũng không muốn đạt thành mục đích giải cứu Song quái trong trường hợp như vậy, có lẽ những lời nói của Hỏa Cơ đã xuất phát từ đáy lòng, chàng có thể một chưởng bổ chết y thị, nhưng không thể dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa dối tình cảm chân thật của một người.
Hỏa Cơ thấy chàng lặng thinh, lại giục :
- Đã quyết định chưa?
Do Nhân Kiệt lắc đầu, vừa định nói thì bỗng thấy hai người từ phía trước đi tới, đi đầu là Đỗ Môn tú sĩ Ôn Tư Quảng, theo sau là Vô Ảnh Thần Trảo Hầu Huyền Kinh, sư gia trong Huê Dung biệt phủ.
Có lẽ Đỗ Môn tú sĩ đã gặp Vô Ảnh Thần Trảo giữa đường nên lại quay trở về.
Vô Ảnh Thần Trảo trước tiên cất tiếng :
- Lão đệ đã về đó ư?
Do Nhân Kiệt mỉm cười khom mình :
- Vâng, Hầu sư gia vẫn khỏe!
Đỗ Môn tú sĩ khoát tay :
- Hãy trao hộp cho nàng ta, lão đệ đến đây, chúng ta có việc cần bàn.
Do Nhân Kiệt trao chồng hộp thức ăn cho Hỏa Cơ, lòng nơm nớp lo âu, cố trấn tỉnh theo hai người đi vào một gian thạch thất ở dãy phía tây.
Ba người sau khi yên vị, Đỗ Môn tú sĩ trước hết quay sang Vô Ảnh Thần Trảo hỏi :
- Hầu sư gia hãy thuật lại nghe xem!
Vô Ảnh Thần Trảo từ trong lòng lấy ra một bức địa đồ, mở ra nói :
- Tin tức do Do lão đệ đã cung cấp hoàn toàn chính xác, sào huyệt của Thiên Hồ quả đúng là ở Hoàng Mai Thanh Thạch Lãnh. Lão phu sau khi điều tra kỹ lưỡng, kết quả được biết lối ra vào nằm ở phía sau một bức đá núi, và cũng đã tìm ra được cách mở cửa bí mật. Theo ý lão phu nơi ấy đã không có lối ra vào thứ hai, chúng ta không cần phải tốn công nhiều, chỉ cần đặt hỏa dược cho nổ sập lối ra, hai lão ma hồ ắt sẽ bị vùi chôn trong ấy, chẳng hay Giáo chủ có đồng ý không?
Do Nhân Kiệt nghe vậy mới cảm thấy yên tâm.
Đỗ Môn tú sĩ gật đầu nói :
- Cũng được!
Đoạn lại quay sang Do Nhân Kiệt hỏi :
- Do lão đệ thấy cách ấy dùng được chăng?
Do Nhân Kiệt ngẫm nghĩ một hồi, đoạn ngẩng lên nói :
- Vãn bối có điều này, nói ra xin Hầu sư gia chớ trách!
Đỗ Môn tú sĩ tiếp lời :
- Không sao, có gì lão đệ cứ nói, đây là chúng ta nghiên cứu vấn đề, đương nhiên càng chu đáo càng tốt.
Do Nhân Kiệt đưa mắt nhìn Hầu Huyền Kinh nói :
- Sư gia mới vừa nói là theo kết quả điều tra của sư gia, nơi ấy không có lối ra thứ hai, e rằng có thể là không đúng.
Vô Ảnh Thần Trảo gật đầu :
- Phải, lẽ thường thì chẳng thể như vậy!
Đỗ Môn tú sĩ tiếp lời :
- Nếu sào huyệt còn có lối ra vào khác thì việc sử dụng hỏa dược khó có thể thu được hiệu quả mong muốn, Do lão đệ có phương cách gì bổ khuyết chăng?
Do Nhân Kiệt lại ngẫm nghĩ một hồi :
- Cách tốt nhất đương nhiên là tìm ra được lối ra vào khác và phong bế hết rồi mới hành động, nhưng có điều về mặt thời gian thì...
Đỗ Môn tú sĩ tiếp lời :
- Phải rồi! Hành động phải thần tốc, chậm trễ có thể sinh biến. Hầu sư gia đã không thể tìm ra được các lối ra nào khác, có phái người đi nữa thì cũng vô ích. Do lão đệ còn phương cách gì tốt hơn nữa không?
Do Nhân Kiệt gật đầu :
- Nếu không thì cứ theo cách của Hầu sư gia, vẫn cho đổ sụp động phía trước, phái người vây chặt xung quanh, chui ra tên nào giết tên đó!
Đỗ Môn tú sĩ gật đầu :
- Quả là diệu kế!
Vô Ảnh Thần Trảo trầm ngâm :
- Cách ấy tuy tốt, nhưng thực hành e chẳng dễ dàng, võ công của Tam hồ cao thâm khôn lường, nhất là Thiên Hồ Vi Sĩ Lôi...
Do Nhân Kiệt bỗng hỏi :
- Cả Song quái cũng không phải địch thủ của Thiên Hồ ư?
Vô Ảnh Thần Trảo cười thiểu não :
- Hai lão quái vật ấy rất cố chấp, khi chưa trao trả tên đồ đệ quý báu cho họ, lão đệ nghĩ hai lão quái ấy chịu ra tay ư?
Do Nhân Kiệt mỉm cười :
- Do mỗ lại phải xin sư gia bỏ qua cho. Sư gia nếu muốn hai lão quái vật ngoan ngoãn vâng lời, chả lẽ không tìm ra được những lời lẽ nào khác thật ư?
Vô Ảnh Thần Trảo ngớ người :
- Những lời lẽ nào?
Do Nhân Kiệt cười :
- Nếu ái đồ của họ đã bị Thiên Ma giáo phái người bắt đi, nay sanh cầm Thiên Hồ và Luyện Hồ chính là để trao đổi với đối phương, như vậy chả lẽ hai lão quái vật ấy điềm nhiên được sao?
Đỗ Môn tú sĩ vỗ tay reo :
- Tuyệt, tuyệt!
Vô Ảnh Thần Trảo gật đầu :
- Không nên chậm trễ, lão phu lập tức đến nói xem thử!
Đoạn liền đứng lên, tất tả ra khỏi phòng.
Do Nhân Kiệt trông theo Vô Ảnh Thần Trảo bỏ đi, vẫn thản nhiên ngồi đó, tựa hồ chàng chỉ là suy luận theo thực tế sự việc, không nhất thiết phải gặp Song quái. Bởi chàng biết lão Đỗ Môn tú sĩ này không như Tam hồ, chỉ cần khinh xuất một chút là có thể bị lão ta đoán ra tâm ý ngay.
Sau chừng một tuần trà nóng, Vô Ảnh Thần Trảo bỗng chau chặt mày đi vào, lắc đầu nguây nguẩy nói :
- Chẳng còn cách nào hơn...
Đỗ Môn tú sĩ ngạc nhiên hỏi :
- Hai lão quái vật ấy phản ứng thế nào?
Vô Ảnh Thần Trảo buông tiếng thở dài, bực tức nói :
- Lão quái Hắc Long bảo là đối phó với Tam hồ thế nào đó là việc của chúng ta, lão chỉ biết là do chúng ta để mất thì chúng ta phải tìm về thôi!
Đỗ Môn tú sĩ lại hỏi :
- Còn lão quái Bạch Long nói sao?
- Lão quái Bạch Long lúc đầu không hề lên tiếng, sau cùng chỉ nói một câu, chỉ cần các người trao tiểu đồ ra, hai lão già này sẽ tức khắc nghe theo sự sai bảo của các người, bây giờ mà muốn bọn lão phu bán mạng thì không được đâu.
Đỗ Môn tú sĩ quay sang Do Nhân Kiệt hỏi :
- Lão đệ thấy phải làm sao?
Do Nhân Kiệt chau mày :
- Hầu sư gia nói chẳng sai, hai lão quái vật ấy quả là cố chấp quá mức! Ôi! Làm sao ư? Đành phải phái người khác thôi!
Vô Ảnh Thần Trảo như lẩm bẩm nói một mình :
- Biết phái ai khác đây?
Do Nhân Kiệt chỉ tay ra tiền sảnh :
- Hãy phiền hai vị ngoài kia vất vả một phen được chăng?
Đỗ Môn tú sĩ buông tiếng cười khẩy :
- Hai người ấy ư? Hắc hắc, thôi đi!
Do Nhân Kiệt vờ ngạc nhiên :
- Sao vậy?
Đỗ Môn tú sĩ lại cười khẩy :
- Nếu có yến tiệc ở phía bên ấy, bảo họ đến dự thì còn được!
Vô Ảnh Thần Trảo bỗng ngẩng lên nói :
- Tài ăn nói của lão đệ, trước nay lão phu rất bội phục, có thể nhờ lão đệ đến đó thử một phen chăng?
Đỗ Môn tú sĩ vội tiếp lời :
- Đúng rồi, lão đệ hãy đến đó thử xem!
Do Nhân Kiệt lắc đầu :
- Chẳng ích lợi gì đâu!
Đỗ Môn tú sĩ van vỉ :
- Xin lão đệ hãy cố gắng cho, thành hay không đó là việc khác!
Do Nhân Kiệt ngẫm nghĩ một hồi :
- Thế này vậy, Hầu sư gia mới vừa từ đó về, nếu vãn bối đến đó ngay, rất có thể chưa kịp mở miệng là đã bị mắng xối xả rồi, chi bằng hãy chờ đến bữa ăn tối, bảo nhà bếp làm thêm mấy món thức ăn và một ấm rượu ngon để vãn bối mang vào. Sau đó vãn bối ở bên hầu tiếp, chờ cho hai lão quái lên tiếng trước, vãn bối sẽ lựa lời giải thích lợi hại, như vậy sẽ ổn hơn!
Vô Ảnh Thần Trảo trước tiên tán thành :
- Đúng, đúng, ý kiến hay lắm!
|