View Single Post
  #103  
Old 09-11-2005, 10:22 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Khi nhóm hộ pháp Thiên Ma giáo vừa xuất hiện, chỉ nghe một nông phu thấp giọng nói :
- Đi nào, không nên để cho một phía ngã, hãy đến giúp họ giữ thế quân bình mau!
Rốt cuộc, nhóm hộ pháp mới đến đã bị chận lại trên đường nhỏ.
Công Tôn Tuấn thấy vậy mừng rỡ nói :
- Thì ra Giáo chủ chúng ta còn có phục binh!
Công Tôn Kiệt cũng phấn chấn tinh thần tiếp lời :
- Đương nhiên rồi! Giáo chủ chúng ta là hạng người nào? Dĩ nhiên tất cả đều nằm trong dự tính của lão nhân gia ấy rồi!
Bên này, Công Tôn Long nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, đã ngứa ngáy đến mức không còn chịu đựng được nữa.
Tuy vậy, Tứ tỳ biết đối phương công lực thâm hậu, vẫn không dám mạo hiểm đến gần.
Sau cùng, Công Tôn Long đã chịu đựng hết nổi, bỗng quát to :
- Lão nhị, ta chiều ý ngươi đây!
Trong tiếng quát, đột nhiên đâm đầu về phía Lãnh Nguyệt Tiên Tử!
Lãnh Nguyệt Tiên Tử không ngờ có vậy, vội vung kiếm lên gạt, tuy bổ đôi đầu Công Tôn Long, nhưng đồng thời cũng bị Công Tôn Hổ đánh trúng một chưởng.
Công Tôn Hổ vốn không có ý định lấy mạng đối phương, chẳng ngờ nhất thời cấp bách, ra tay không giữ được chừng mực, đã đánh nát xương vai Lãnh Nguyệt Tiên Tử.
Tứ tỳ thấy hộ pháp ngã gục, chẳng thể không cứu, thế là Công Tôn Hổ lại giao chiến với Tứ tỳ.
Bên kia, nhóm nông phu chính là Thiên Sơn tam nghĩa và Hắc Y Hiệp Trịnh Trang Vi. Chận nhóm hộ pháp mới đến lại, chẳng khác nào hổ vào đàn dê, thoáng chốc đã đánh tan tác nhóm hộ pháp Thiên Ma giáo.
Những kẻ còn sống sót thấy tình thế không ổn, đổ xô tìm đường tháo chạy.
Nhóm Tam nghĩa cũng không đuổi theo, lại vào đứng dưới bóng râm tiếp tục thản nhiên theo dõi cuộc chiến.
Công Tôn Kiệt bị trúng hai đao, tuy không nhằm nơi yếu hại, song vì máu chảy quá nhiều, dần dần cảm thấy đầu :Dng mắt hoa, khí lực đứt quãng, tay chân nặng nề, cho dù đối phương chỉ còn lại ba hộ pháp cũng cảm thấy ứng phó vô cùng khó nhọc.
Y vốn hy vọng nhóm nông phu kia sau khi đắc thắng sẽ đến tiếp viện, giờ hy vọng đã tiêu tan, không khỏi vừa lo lắng vừa tức tối, thế là liên tiếp để lộ nhiều sơ hở.
Một hộ pháp Thiên Ma giáo thừa cơ xáp vào, bổ cho y một đao dữ dội, vị lão lục trong Trường Bạch lục tuyệt này sau cùng cũng đã ngã gục.
Ba hộ pháp Thiên Ma giáo đắc thủ, lại đến tiếp tay với ba hộ pháp khác giáp công Công Tôn Tuấn, cuộc chiến sáu chọi một diễn ra hết sức ác liệt.
Giờ đây ngoài Công Tôn Tuấn ra, chỉ còn lại một lão nhị Công Tôn Hổ.
Về phía Thiên Ma giáo thì cũng chỉ còn lại sáu hộ pháp và Tứ tỳ.
Tứ tỳ lúc này gặp Công Tôn Hổ, chiến thuật đối phó với Công Tôn Long vừa rồi đã không còn tác dụng, bởi Công Tôn Hổ vừa nhập cuộc đã hiểu thấu mưu kế của họ, lập tức tung mình lao bổ và Tham Tỳ trước tiên.
Tham Tỳ Liễu Ngọc Trinh kinh hãi, gai bạc trong tay chưa kịp ném ra đã bị chưởng phong quét trúng.
Dâm Tỳ và Độc Tỳ không kịp tiếp cứu, đành trơ mắt nhìn Tham Tỳ ôm ngực ngã úp xuống đất.
Công Tôn Hổ sau khi trải qua một trận chém giết điên cuồng, lý trí sớm đã tiên tan, nên vừa ngoảnh lại thấy Dâm Tỳ và Độc Tỳ cùng vung đao bổ tới, chẳng chút do dự, hai tay dang ra, chộp vào lưỡi đao sắc bén của đối phương.
Dâm Tỳ và Độc Tỳ ngỡ Công Tôn Hổ có cương khí hộ thân, thảy đều giật mình kinh hãi.
Rốt cuộc, gan to đã thắng nhút nhát, Độc Tỳ Sở Tâm Nga thoáng chút chậm tay, ngọn Nga Mi Đao đã bị đối phương đoạt mất.
Công Tôn Hổ đoạt được một ngọn Nga Mi Đao, nhưng lại không dùng để đối địch, chỉ xoay ngọn đao một cái trong tay, thay đổi vị trí cầm, tiếp theo sau vung tay, lại trao trả ngọn đao cho Độc Tỳ.
Tuy nhiên, điều khác nhau là, ngọn Nga Mi Đao của Độc Tỳ là bị đoạn lấy trong tay, còn nơi trao trả lại là vùng tim.
Công Tôn Hổ một đao ném trúng Độc Tỳ, chớ hề đếm xỉa đến nữa, tung mình lao bổ vào Xú Tỳ Hoàng Mỹ Tư.
Xú Tỳ tự biết không cự nổi, vừa định nhặt lấy một ngọn Nga Mi Đao ứng chiến thì Công Tôn Hổ đã lao đến sau lưng và vung chưởng giáng xuống. Xú Tỳ rú lên một tiếng thảm thiết, sọ não vỡ nát, chết ngay tức khắc.
Công Tôn Hổ ngoảnh lại thấy Dâm Tỳ Diêu Bách Hợp đang bỏ chạy vào trang, rồi lại nhìn xung quanh tử thi ngổn ngang, kẻ sống sót chẳng còn bao nhiêu nữa, bất giác lòng dâm lại nổi lên, bèn buông tiếng cười ha hả rồi phi thẳng đuổi theo.
Dâm Tỳ biết dù chạy vào trong trang cũng chẳng ích gì, và cũng biết đối phương đều là phường hiếu sắc, đối phó với hạng như vậy thị có thừa kinh nghiệm, có con đường sống không đi, lại lẫn trốn là nghĩa gì?
Thế là, y thị bèn quay người đứng lại giữa đường.
Công Tôn Hổ thoáng ngạc nhiên, cũng liền đứng lại, nheo mắt hỏi :
- Nha đầu sao không bỏ chạy nữa đi?
Dâm Tỳ vờ lừ mắt nói :
- Chạy đi đâu kia chứ?
Công Tôn Hổ cười phá lên, vừa tiến tới vừa cố với giọng dịu ngọt nói :
- Đi, hai ta hãy vào trong trang, tìm một chỗ vắng người...
Dâm Tỳ không kháng cự, mặc y cho mõm vào lòng, bồng đi vào trong trang.
Công Tôn Tuấn còn lại một mình, sau khi một chưởng đáng ngã bốn hộ pháp Thiên Ma giáo, bản thân y cũng kiệt sức ngã lăn ra. Hai hộ pháp còn lại chẳng bỏ lỡ cơ hội, vung đao bổ xuống lia lịa, thoáng chốc Công Tôn Tuấn đã trở thành một đống thịt nhầy nhụa.
Sau đó, hai hộ pháp cũng đã quá mỏi mệt, cùng ngồi bệt xuống đất, nghỉ ngơi hồi lâu mới lấy lại sức, đoạn đứng lên đi vào trang với bước chân loạng choạng như hai gã say rượu.
Hai người vào đến trong trang, một người uể oải nói :
- Hãy tìm rượu uống mau...
Người kia hổn hển nói :
- Phải rồi, khô miệng quá, nếu không uống một hớp chắc là chết mất. Trong nhà bếp có rượu, chúng ta tự đi lấy...
- Cuộc chiến hôm nay thật là thỏa thích!
- Ôi, người chết cũng chẳng phải ít!
- Hai ta quả là mạng to, đại nạn không chết, ắt có hậu phúc, không chừng lần sau tuyển chọn Hắc kỳ hộ giáo, sẽ đến lượt hai ta cũng nên!
Người lên tiếng sau bỗng kinh ngạc kêu lên :
- Ủa, tiếng động gì thế nhỉ?
Hai người cùng kinh nghi chững bước. Tiếng động từ trong nhà bếp vọng ra, trong tiếng thở mạnh có lẫn tiếng rên rỉ, như là một nam một nữ, một thọ trọng thương và một đang lo cứu chữa...
Người lên tiếng trước khẽ nói :
- Hãy mau vào xem thử!
Hai người xô mở cửa, người bước vào trước ngẩng lên nhìn, bất giác ngây mắt thừ ra tại chỗ.
Người theo sau đưa tay xô và nói :
- Hãy mau vào giúp một tay đi!
Người đứng thừ ra bỗng bật kêu lên một tiếng kinh hãi, lẹ làng rút Nga Mi Đao ra, xông vào trong cung đao bổ xuống, hai cái đầu của Dâm Tỳ và Công Tôn Hổ cùng lăn sang một bên.
(mất 2 trang, tập 8 trang 197-198)
Tổng kết trong cuộc ác chiến này, phía Thiên Ma giáo chỉ còn sống sót hai hộ pháp và Thủy Cơ bị mất mũi. Còn phía Trường Bạch lục tuyệt thì chỉ còn lại một lão tứ Công Tôn Hào đã bắt Hỏa Cơ Giải Y Lôi mang đi mất.
Công Tôn Hào đã mang Hỏa Cơ đi đâu?
Kể ra cũng thật may mắn cho Công Tôn Hào, y cắp theo Hỏa Cơ vừa ra đến đường cái quan thì gặp ngay một chiếc xe trống. Gã xa phu là một lão già áo quần cũ rách, đã từ chối với lý do là trời nóng bức, ngựa không chịu nổi, không muốn đón khách.
Thế nhưng, sau cùng chịu không nổi sự cám dỗ của một số bạc to, lão già đã bằng lòng. Công Tôn Hào nói với lão già là cần đến Ma đường, khi đến nơi sẽ trọng thưởng thêm.
Vào trong xe, buông rèm xuống, Công Tôn Hào lửa dục đã bốc lên ngập lòng, bèn định giở trò phi lễ ngay trong xe.
Thủy Cơ huyệt đạo bị khống chế, đành trơ mắt phó mặc cho y muốn làm gì thì làm. Ngờ đâu khi Công Tôn Hào vừa mở dây lưng ra, hai ma huyệt trên vai đã bị một luồng chỉ phong điểm trúng.
Rồi thì rèm xe vén lên, lão già đánh xe thò đầu vào cười hề hề nói :
- Khách gia, Ma đường đã đến rồi!
Thì ra lão già đánh xe chẳng phải ai khác, đó chính là Tiêu Dao thư sinh Liễu Tử Phong!
Cùng trong lúc ấy, trên đại lộ từ Ma đường đến Vinh Gia Loan, năm con tuấn mã phóng đi nhanh như gió cuốn.
Hai kỵ mã phía trước là Đỗ Môn tú sĩ Ôn Tư Quảng và hai huỳnh y võ sư cưỡi chung một con ngựa. Ba kỵ mã theo sau thì là Do Nhân Kiệt, Tả Thủ Thần Kiếm Chu Tử Minh và Bát Thủ Nhân Viên Khổng Nghĩa Dương.
Đỗ Môn tú sĩ vừa giục ngựa lao tới, thoáng chốc lại ngoái nhìn ra sau, đã vượt qua bảy tám dặm đường mà chung quy chỉ có ba người đuổi theo, trên mặt bất giác hé nở một nụ cười hiểm ác.
Khi gần đến một khu rừng, Đỗ Môn tú sĩ khoát tay ra hiệu, rồi thì trước tiên ghìm cương dừng ngựa và quay đầu lại. Hai huỳnh y võ sư cũng liền dừng ngựa lại.
Lát sau, nhóm Do Nhân Kiệt ba người cũng lần lượt đến nơi.
Đỗ Môn tú sĩ từ dưới bắp chân rút ra một ngọn kim bút đặc chế, quay sang hai võ sư nói :
- Hãy yên tâm mà tiếp chiến, ba chọi ba, không bên nào thiệt thòi. Hai người hãy đối phó với tên phía sau, họ chỉ là hạng bạch y võ sư thôi, còn tên tiểu tử họ Do thì bổn Giáo chủ thừa sức đối phó. Xong trận này sẽ bắt đầu lại tất cả, tình hình hãy còn hết sức khả quan...
Hai huỳnh y võ sư đồng thanh nói :
- Xin Giáo chủ yên tâm, dưỡng binh ngàn ngày dùng trong một lúc, thuộc hạ quyết sẽ liều chết đi theo Giáo chủ!
Đỗ Môn tú sĩ gật đầu, chọi tay trên lưng ngựa tung mình xuống đất.
Nhóm Do Nhân Kiệt ba người cũng lần lượt tung mình xuống ngựa.
Đỗ Môn tú sĩ khẽ hắng giọng nói :
- Theo Ôn mỗ thì Do lão đệ...
Do Nhân Kiệt vung bút khoát ngắt lời :
- Thôi, khỏi nói nhiều, ngụy quân tử còn đáng sợ hơn chân tiểu nhân, nếu để lão sống còn, chốn võ lâm sẽ không bao giờ có ngày bình yên!
Đỗ Môn tú sĩ cười ha hả :
- Lão đệ quả là lớn lối!
Do Nhân Kiệt kim bút đưa ngang ngực, chầm chậm tiến tới một bước nói :
- Họa hay phúc hoàn toàn ở cuộc chiến này, nếu tại hạ chẳng may thua bại, đó chỉ trách tại hạ học nghệ không tinh, chẳng oán trách được Đại giáo chủ. Xin ban chiêu!
Đỗ Môn tú sĩ lùi sau nửa bước, chú mục hỏi :
- Sở cậy của lão có lẽ là pho Kim Bút chiêu pháp, phải biết lúc lão phu luyện pho bút pháp này, lão đệ còn chưa ra đời. Lão đệ nếu bỏ qua hôm nay, ngày khác sẽ do lệnh sư đứng ra há chẳng vững chắc hơn ư?
Đỗ Môn tú sĩ lại sớm đã luyện thành Kim Bút bút pháp của sư môn ư? Việc này Do Nhân Kiệt quả không bao giờ ngờ đến.
Thế nhưng, việc ấy cũng chẳng khó giải thích, với thần thông quảng đại của đối phương trong võ lâm trước kia, ngay cả những điều bí ẩn của kẻ khác còn khó khăn hơn mà lão ta còn điều tra ra được, việc học trộm một pho võ công cũng chẳng có gì là lạ.
Không chừng chính vì đã học được pho Kim Bút bút pháp mà lão ta mới sinh lòng hùng bá võ lâm cũng nên...
Đỗ Môn tú sĩ thấy Do Nhân Kiệt lặng thinh đứng thừ ra, ngỡ là chàng đã có ý khiếp sợ, bèn mỉm cười nói tiếp :
- Lão đệ là người thông minh...
Do Nhân Kiệt định thần, mỉm cười ngắt lời :
- Đại giáo chủ cũng chẳng phải quá ngu ngốc, do đó đã khiến tại hạ nghĩ đến, nếu như Đại giáo chủ quả thật có niềm tin tất thắng về cuộc chiến hôm nay thì đâu cần phải khua môi múa mép như thế này, đúng không nào?
Đỗ Môn tú sĩ sầm mặt :
- Tiểu tử ngươi đã tự tìm lấy cái chết. Ôn mỗ đành phải chiều y ngươi thôi!
Đoạn một bút chênh chếch điểm ra.
Do Nhân Kiệt trông rõ tư thế xuất thủ của đối phương, bất giác giật mình kinh hãi, cùng một ngọn Kim Bút, cùng một chiêu bút pháp, vậy mà do Đỗ Môn tú sĩ thi triển, lại cao minh hơn Tụ Thủ Thần Y chẳng biết bao nhiêu lần.
Chàng thấy đối phương mới xuất thủ đã sử dụng chiêu “Nhất Bút Điêu Long”, một trong ba đại tuyệt chiêu Kim Bút, biết là đối phương có ý dò thử hỏa hầu của mình.
Kim Bút trong tay bèn vung lên, kèm theo vô số hoa vàng quét ngang ra, đó là chiêu “Tam Triết Truy Kim”.
Chiêu “Tam Triết Truy Kim” này dùng để hóa giải chiêu “Nhất Bút Điêu Long” lẽ ra là không đúng, song bởi chàng biết kẻ địch trước mặt vô cùng thâm hiểm xảo trá, không thể ứng phó theo lẽ thường, ngoài đấu sức còn phải đấu trí, ứng pháp như vậy chính là để cho đối phương thấy mình bất tài, nâng cao lòng kiêu ngạo và giảm chí khí đối phương.
Quả nhiên, Đỗ Môn tú sĩ nhếch mép cười hài lòng, rồi thì ánh vàng lóe lên, như đột nhiên tung ra một chiếc lưới vàng, phủ chụp xuống đầu Do Nhân Kiệt.
Đó là chiêu “Y Ma Thiên Ngôn”, một tuyệt chiêu khác trong Kim Bút bút pháp!
Muốn hóa giải chiêu này chỉ có một cách, đó là lặp lại chiêu “Nhất Bút Điêu Long” mà đối phương vừa sử dụng.
Thế nhưng, nếu ứng phó như vậy, chẳng thể không cân nhắc đến hai hậu quả.
Một là đối phương thoái lui, đổi chiêu khác tấn công, hai là đối phương không quản thí mạng, song bút giao nhau, mỗi người vận chân lực, bằng vào hỏa hầu phân cao thấp.
Lẽ đương nhiên, đối phương chắc chọn con đường thứ hai, nếu đúng như vậy, liệu chàng có phải là đối thủ của Đỗ Môn tú sĩ chăng?
Do Nhân Kiệt đã quyết định! Chàng hít mạnh vào một hơi không khí, kim bút chênh chếch điểm ra, chính là chiêu “Nhất Bút Điêu Long”!
Đỗ Môn tú sĩ ha hả cười vang, mũi bút hạ xuống, chẳng chút sai lệch, đè ngay lấy ngọn kim bút của Do Nhân Kiệt.
- Muốn so công lực, tiểu tử ngươi còn kém xa lắm!
Trong tiếng cười vang, mũi bút ấn mạnh. Do Nhân Kiệt không giữ nổi, Kim Bút liền vuột khỏi tay.
Đỗ Môn tú sĩ vừa định buông chuỗi cười thứ nhì, và nhân cơ hội cắm mũi bút vào yết hầu Do Nhân Kiệt.
Bỗng, lòng dâng lên một nỗi thắc mắc :
“Tiểu tử này sao kém cỏi thế nhỉ?”
Song đã quá muộn! Do Nhân Kiệt trước khi buông bỏ Kim Bút đã vận La Hán công do Kim La Hán truyền cho, lúc này song chưởng tung ra nhanh như chớp, tay trái với chiêu “Kim Ti Triển Cấn” trong Kỳ Chính cầm nã thủ chộp vào ngọn Kim Bút của đối phương, tay phải với chiêu “Khí Tượng Vạn Thiên” trong Bách Biến chưởng pháp đánh vào trước ngực đối phương.
Rốt cuộc, người mất binh khí lại là Đỗ Môn tú sĩ. Đỗ Môn tú sĩ bỗng nghe cổ họng uất nghẽn, hai mắt tối sầm, liên tiếp lùi ra sau năm sáu bước, rồi thì ngã lăn ra đất.
Tả Thủ Thần Kiếm Chu Tử Minh tiện tay vung kiếm bổ xuống, thế là một cự kiêu võ lâm lập tức đầu mình chia tay.
Hai huỳnh y võ sư phi thân lên ngựa, hai chân kẹp mạnh, giục ngựa chạy thục mạng vào rừng.
Tả Thủ Thần Kiếm và Bát Thủ Nhân Viên toan đuổi theo, Do Nhân Kiệt đưa tay cản lại, cười nói :
- Việc cần làm còn nhiều lắm, hãy để mặc họ đi thôi!
Hôm sau, trên hồ Động Đình đã xuất hiện vô số thuyền nhỏ, trên mỗi mũi thuyền đều có treo một tấm bảng với năm chữ “Chớ đến gần Quân Sơn!”
Thật ra việc hai ma giáo ác chiến đã loan khắp các vùng lân cận, dù không có sự cảnh cáo thì cũng chẳng ai dám đến gần vùng thị phi ấy.
* * * * *
Thời gian trôi nhanh, thắm thoát ba tháng đã qua đi.
Ngoài thành Khai Phong, địa điểm cũ của Thiên Long phủ lại xuất hiện một tòa trang viện nguy nga, xem ra còn quy mô và khí phái hơn so với Thiên Long phủ khi xưa.
Có một điều khác nhau là, chủ nhân mới của tòa trang viện này, Kim Bút thần hiệp Do Nhân Kiệt hoàn toàn không như vị chủ nhân trước là Kim Bút đại hiệp Lệnh Hồ Huyền tự cao tự đại, những đệ tử các môn các phái chỉ cần thật sự có lòng cầu tiến, bất kỳ lúc nào cũng có thể bước chân vào ngưỡng cửa tòa trang viện này.
Mấy mươi tiêu cục trong vùng Quan Đông và Lạc Dương trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy cũng đã lần lượt phục nghiệp, Tổng tiêu đầu của những tiêu cục ấy chính là Kim Bút thần hiệp Do Nhân Kiệt.
Kim Bút thần hiệp Do Nhân Kiệt còn truyền dụ chốn võ lâm, phàm người nào từng phục vụ cho Thiên Đạo giáo và Thiên Ma giáo trước đây, chỉ cần biết ăn năn hối cải đều được mời làm tiêu sư cho các tiêu cục. Còn như quyết tâm lui ra khỏi giới giang hồ, Trung Nghĩa hai trang đất rộng bao la, có thể trồng trọt sinh sống.
Tóm lại, kể từ nay tất cả mọi người trong giới hắc đạo cũng như bạch đạo, miễn là tự mình không đi vào lối cụt thì vĩnh viễn có con đường để đi...



HẾT

__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn