Ðề tài: Lư Sơn Kỳ Nữ
View Single Post
  #110  
Old 09-25-2005, 10:57 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Bách Hoa công chúa là người có nội gia võ học rất thâm hậu nên Độc Cô Hưng
vừa phi thân xuống một cái thì nàng đã phát giác ngay, vì chỗ nàng đang đứng
cách Độc Cô Sách khá xa, khi nàng vừa quay đầu lại nhìn, thì đã thấy Độc Cô
Sách bị thằng nhỏ ẵm lên rồi.
Mồi đến miệng khi nào Bách Hoa công chúa chịu để cho bay mất, nàng giận dữ
quát lớn một tiếng không còn nghĩ gì đến chuyện bắt con chim điêu nữa, mà vội
tung mình nhảy luôn sáu, bảy trượng phi thân tới chỗ Độc CôHưng.
Giáp Cốc Diệu vừa tung mình nhảy lên thì đã nghe thấy trên đầu có tiếng kêu
"vù" và một luồng kình phong lấn át xuống nàng vội ngửng đầu lên nhìn, mới hay
con chim đã vượt qua mình lướt tới chỗ Độc Cô Sách, Độc CôHưng hai người.
Lúc ấy Bách Hoa công chúa vẫn chưa biết đó là diệu kế của đối phương, người
và chim hợp tác với nhau, nên nàng lại còn hớn hở, tưởng là con chim điêu giúp
mình tấn công thằng nhỏ định cướp Độc Cô Sách đi kia.
Con chim điêu vừa bay tới thì ĐộcCô Hưng đã cười ha hả và ẵm Độc Cô Sách
nhún chân một cái, nhảy luôn lên trên cao ba trượng, ngồi ngay trên lưng con chim
điêu.
Lúc bấy giờ Giáp Cốc Diệu mới vỡ nhẽ, tức giận khôn tả, nghiến răng vận hết
công lực đuổi theo.
Công lực của nàng ta tuy cao siêu, thân pháp tuy rất nhanh, nhưng so sánh làm
sao được với con chim điêu, nên nàng mới đuổi theo được vài ba trượng, thì con
chim điêu đã vỗ cánh bay lên cao rồi.
Nàng tức giận vô cùng, rú lên một tiếng thật dài, giơ tay ném luôn một cái, liền
có ba mũi tên màu tía nho nhỏ, nhằm bụng con chim điêu bắn tới.
Mũi tên thứ nhất hình như khẽ trúng dưới bụng con chim điêu một cái, còn hai
mũi tên sau, thì không sao nhanh bằng tốc lực của con chim nên cả hai mũi đều rớt
xuống đất hết.
Không ngờ mũi tên nhỏ lại rất lợi hại, chỉ hơi lướt qua bụng chim một cái, đã
khiến con chim phải rùng mình, người chếch ngang sang một bên, khiến anh em
Độc Cô Sách suýt tý nữa thì bị lăn xuống bên dưới rồi.
ĐộcCôHưng giật mình đến thót một cái, vội nắm chặt lấy lông cổ của con chim
điêu, nhờ vậy mới khỏi té ngã, chỉ có kinh chứ không có hiểm, nhưng thanh bảo
kiếm Thanh Bình của Độc Cô Sách thì rớt ngay xuống bên dưới.
Con chim điêu giương cổ lên, rú một tiếng thật dài, vỗ hai cánh thật manh, gắng
sức bay về phía trước, rồi xông lên trên may mà đi mất dạng.
Bách Hoa công chúa thở dài một tiếng, giậm chân phi thân lên trên cao bốn
trượng, giơ tay ra bắt lấy thanh kiếm Thanh Bình. Nàng xem đi xem lại mới biết đó
là thanh thần kiếm mà người trong võ lâm đều thèm muốn. Tuy mất người yêu,
nhưng lại được thanh thần kiếm, nàng cũng cảm thấy an ủi phần nào.
Hãy nói Độc CôHưng thấy bảo kiếm của Độc Cô Sách rớt xuống vẫn không biết
đó là thanh thần kiếm ThanhBình nên y không để ý tới. Trái lại, y chỉ lo ngại con
chim điêu bị thương thôi, không biết nó có thể bay về tới Nam Hải Phổ Đà để trả
lời với sư phụ của mình và đại sứ bá Đại Bi TônGiả không?
Con chim điêu bị mũi tên nhỏ của Bách Hoa công chúa bắn lướt qua dưới bụng,
tuy vẫn cố sức bay tiếp được nhưng thỉnh thoảng nó rùng mình một cái chứ không
bay được một cách từng trải và bình tĩnh như mọi khi.
Vì có việc cần Độc CôHưng nóng lòng sốt ruột vô cùng. Y biết con chim điêu đã
bị thương, nên y vội lấy hai viên thuốc linh đơn nhét vào mồm của con chim điêu
với Độc Cô Sách.
Hai viên linh đơn ấy của Nam Môn Vệ tặng cho Độc CôHưng công hiệu của nó
có thể trừ độc đuổi tà, bảo nguyên ích khí hiệu nghiệm lắm. Quả nhiên con chim
điêu uống xong viên thuốc đó, liền bay nhanh như một mũi tên, phi thẳng về phía
ĐôngNam ngay.
Còn ĐộcCôSách thoạt tiên bị ma âm Hữu Bệnh ngâm của Bách Hoa công chúa
quyến rũ làm cho hỗn loạn tinh thần, sau bị thuốc mê của nàng ta, nên mới mê
man bất tỉnh. Bây giờ chàng được uống linh đơn của Nam Môn Vệ rồi, từ từ lai
tỉnh, nhưng khi chàng vừa tỉnh táo, chưa kịp mở mắt ra nhìn, đã kinh ngạc suýt thất
thanh la lớn.Vì chàng cảm thấy mình đang nằm trong lòng một người nhưng người
đó nhất định không phải là Bách Hoa công chúa. Huống hồ chàng lại thấy giá lạnh
vô cùng, và gió thổi qua tai kêu "vù vù" hình như đang bay ở trên không vậy.
Độc Cô Sách mở mắt ra nhìn, trông thấy Độc CôHưng xưa nay vẫn cười hí hí
nhưng bây giờ lại rất nghiêm trang.
Độc CôHưng thấy Độc Cô Sách đã lai tỉnh ân cần mỉm cười hỏi:
-Đại ca, ngoài việc tâm thần bị quyến rũ và ngửi phải mùi thuốc mê ra, thì đại
ca có còn bị thương gì nữa không?
ĐộcCôSách thấy mình đang nằm trong lòng Độc CôHưng và đang cưỡi trên lưng
con chim điêu, chàng kinh hãi vô cùng liền cau mày lại hỏi:
-Hưng đệ đang học võ ở Nam Hải sao bỗng dưng lại biết ngu huynh bị tai nạn
mà tới Dã Nhan sơn cứu huynh như thế?
Độc Cô Hưng cười tiếp:
-Đại ca, tiểu đệ thừa lệnh sư bá với sư phụ đặc biệt tới đón đại ca đi Nam Hải
Phổ Đà có việc cần đấy.
Độc Cô Sách rất ngạc nhiên hỏi tiếp:
-Hưng đệ, thiên hạ bao la như vậy, sao hiền đệ lại tìm kiếm được ngu huynh một
cách dễ dàng như thế?
Độc CôHưng cười khẩy đáp:
-Có phải đại ca bị Miêu nữ để lộ hai cánh tay với hai cái đùi bắt nạt đến mê man
nên mới hỏi vớ vẩn như vậy không?Chả lẽ đại ca quên tài "nhất bốc năng sứ quỷ
thần kinh" của sư phụ tiểu đệ hay sao?
ĐộcCô Sách mới vỡ nhé, vừa cười vừa hỏi tiếp:
-Hiền đệ nói như vậy, chả nhẽ Nam Môn sư thúc đã xem quẻ mà biết ngu huynh
ở trong núi Dã Nhân phải không?
ĐộcCô Hưng cười đáp:
-Sư phụ chỉ thị có bốn chữ:"trở lại đất cũ" thôi, nhưng tiểu đệ đã vỡ nhẽ ngay
liền cỡi chim điêu bay thẳng đến núi Dã Nhân vừa lượn xuống bên dươí được một
vòng đã thấy đại ca bị Miêu nữ làm mê man bất tỉnh và đang bị y thị ẵm ở trong
lòng rồi.
Độc Cô Sách nghe nói mặt đỏ bừng. Độc Cô hưng vừa cười vừa nói tiếp:
-Thanh kiếm đeo ở sau lưng của đại ca vừa rồi vì con chim điêu bị thương, nó đã
rung mạnh một cái nên đã rớt xuống bên dưới rồi.
Độc Cô Sách nghe nói cả kinh thất sắc kêu "ối chà" một câu rồi cau mày lại đáp:
-Đó là Thanh Bình cổ kiếm, một thần vật đời tiền cổ, không phải là kiếm của
ngu huynh đâu, nay không may bị thất lạc sau này ngu huynh không biết nói năng
thế nào với nguyên chủ.
Độc Cô Hưng nghe nói "thần kiếm đời tiền cổ" cũng phải lắc đầu luyến tiếc
hoài, nhưng vật đã mất nhất thời làm sao tìm lại được nên y cũng rầu rĩ theo.
Độc Cô Sách vừa lắc đầu, gượng cười và hỏi Độc Cô Hưng tiếp:
-Hưng đệ có biết sư phụ và sư thúc sai hiền đệ đón ngu huynh tới Nam Phổ Đà
có việc gì không?
Độc CôHưng bỗng nghiêm nghị đáp:
-Sư bá và sư phụ đã dặn bảo tận mắt về các việc có liên quan đến Thiên Nam
đại hội, việc diệt trừ Hoàn Vũ Cửu Sát và quét sạch Ly Hồn cốc...
Độc Cô Sách mỉm cười hỏi tiếp:
-Sao chưa chi sư phụ với sư thúc đã sửa soạn sớm như thế. Đến ngày ThiênNam
đại hội thế nào mà chả do sư phụ và sư thúc chủ trì hết thảy?
Độc CôHưng rầu rĩ lắc đầu đáp:
-Có lẽ sư bá với sư phụ không đi dự Thiên Nam đại hội đâu.
Thấy Độc Cô Hưng lộ vẻ rầu rĩ, Độc Cô Sách thất kinh vội hỏi tiếp:
-Hưng đệ nói như thế có ý nghĩa gì... Chả lẽ...
Nói tới đó, chàng bỗng ngắt lời, không sao nói tiếp được nữa.
Độc Cô Hưng ứa nước mắt ra gật đầu đáp:
-Đại ca đoán đúng đấy!Trần duyên của hai vị sắp hết, một ngày gần đây sẽ được
chứng quả.
Độc Cô Sách nghe thấy Độc Cô Hưng nói như thế cũng ứa nước mắt ra, không
biết nên nói gì nữa, Độc Cô Hưng lại thở dài một tiếng và an ủi rằng:
-Đại ca không nên rầu rĩ, Thích Đạo hai môn tu hành mà được chứng chính quả
như thế là một công quả vô thượng. Chúng ta nên mừng cho hai cụ mới phải.
Độc Cô Sách gật đầu thở dài đáp:
-Hưng đệ nói rất đúng, nhưng chúng ta được theo sư phụ từ hồi nhỏ, đã đội ơn
biết bao...
Nói tới đó chàng đã nức nở khóc, không sao nói lên tiếng được nữa. Độc
CôHưng thấy thế cũng khóc theo.
Lúc ấy con chim điêu cứ gắng sức bay hoài, lại bay nhanh vô cùng Độc Cô Sách
thấy thế ngạc nhiên hỏi Độc CôHưng rằng:
-Hưng đệ, trong khi bay đường trường thì phải nên thủng thẳng mới đỡ mệt và
được lâu. Sao hôm nay con chim điêu này lại bay nhanh và mạnh như thế?
ĐộcCôHưng cũng ngạc nhiên, rờ tay vào lông cổ của nó, thấy người nó hơi run
run, lúc ấy y cũng phải kinh hãi, và không hiểu mũi tên nho nhỏ của Bách Hoa
công chúa làm bằng chất gì mà lại độc đến như vậy, khiến con chim điêu bị thương
nặng, dù đã được uống linh dược mà vẫn chưa khỏi hẳn.
Y vừa kinh hãi cau mày, trả lời Độc Cô Sách rằng:
-Đại ca, con chim điêu của chúng ta đã bị một mũi tên nho nhỏ màu tía của thiếu
nữ Mèo đả thương. Tiểu đệ đã cho nó uống linh dược của sư phụ rồi mà chưa thấy
khỏi. Bây giờ người nó hơi run run. Nó bay nhanh như thế, chắc nó đã biết là
không thể bay lâu được. Vì vậy nó mới muốn bay nhanh để :Dng đưa chúng ta về
tới Nam Hải.
Độc Cô Sách nghe nói cũng cau mày lại giơ tay ra rờ cổ con chim điêu để xem
nó trúng phải chất độc và bị thương nặng nhẹ ra sao?
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn