Lúc này cũng nóng gần như ngày trước; nhưng những đám mây bắt đầu tụ lên về hướng Tây. Có vẻ như trời sắp mưa. Các hobbit trườn xuống dưới một bờ dốc đứng xanh và dấn bước vào một vùng cây xanh phía dưới. Họ đã chọn rời Woodhall về phía trái, và băng xiên qua cánh rừng bị phân chia ra dọc theo bờ đông ngọn đồi, cho đến họ đến được vùng đất bằng bên dưới. Rồi họ có thể đi thẳng đến Bến Phà qua khắp cả khu làng đang trải rộng, bất chấp vài mương rãnh và hàng rào. Frodo cho rằng họ còn mười tám dặm để đi theo đường thẳng. Ông nhanh :Dng thấy rằng các bụi cây càng lúc càng gần lại và càng đan vào nhau hơn là trước đây. Không có đường ngầm dưới đấy, và họ không thể tiến đi quá nhanh. Khi họ vật lộn ở dưới đáy bờ, thì họ tìm thấy một dòng suối chạy dọc xuống những ngọn đồi phía sau với nền đáy sâu trơn trợt đầy bụi gai. Phần hiểm trở nhất của nó cắt ngang con đường thẳng mà họ đã chọn. Họ không thể nhảy qua nó, hoặc thật sự không thể băng qua nó mà không thể bị ướt, trầy xước và vấy bùn. Họ ngừng lại, tự hỏi phải làm gì. "Trước tiên là phải kiểm tra đã!" Pippin nói, mỉm cười dứt khoát.
Sam Gamgee nhìn lại. Qua một khe hở giữa các thân cây anh thoáng thấy một đỉnh của một bờ xanh từ phía mà họ vừa leo xuống. "Nhìn kìa!" anh nói, tóm lấy tay Frodo. Bọn họ nhìn cả lại, và thấy ở bờ cao phía trên, tương phải với bầu trời xanh, một con ngựa đang đứng. Bên cạnh nó là một bóng đen.
Ngay lập tức họ bỏ ngay mọi ý định quay lui. Frodo dẫn đường, và vội vã lao vội vào một bụi rậm dày bên cạnh dòng suối. "Whew!" ông nói với Pippin. "Cả hai chúng ta đều đúng! Con đường ngắn đã thật sự trở nên khúc khuỷu; nhưng chúng ta đã lẩn trốn vừa kịp lúc. Anh có đôi tai thính, Sam ạ: anh có thể nghe thấy xem có cái gì đó đang tới không?"
Họ vẫn đứng đó, gần như nín thở khi lắng nghe; nhưng chẳng có một âm thanh của một sự truy đuổi nào cả. "Tôi sẽ không lấy làm lạ nếu hắn thử mang con ngựa của hắn xuống bờ ấy," Sam nói. "Nhưng tôi đoán rằng hắn đã biết chúng ta đã xuống đó. Tốt hơn chúng ta nên đi thôi."
Đi tiếp là một chuyện không dễ dàng. Họ phải gánh theo hành lý, còn những bụi rậm và bụi mâm xôi thì từ chối không chịu cho họ xuyên qua. Họ bị luồng gió từ cái đỉnh ngay phía sau thổi đến, và không khí lúc ấy rất tĩnh lặng và ngột ngạt. Khi họ cuối cùng cũng mò được đến vùng đất rộng, thì họ đã phát ngốt lên, mệt lử và bị trầy xước khắp người, họ cũng không còn chắc chắn về phương hướng mà họ sẽ đi nữa. Con đường bên bờ hồ đầy cát khi nó hướng đến những bờ cao và trở nên rộng và nông hơn, bẳng khỏi Marish và Dòng Sông.
"Sao chứ, đây là suối Stock này!" Pippin nói. "Nếu chúng ta thử quay trở lại đường cũ, thì chúng phải băng qua nó ngay và rẽ phải."
Họ lội qua suối, và vội vã đi về phía vùng không gian mở rộng, lộn xộn và không có cây cối về phía xa hơn. Họ tiến vào một vành đai cây ngay sau đó: phần lớn là những cây sồi cao, đây đó là một cây đu hoặc một cây tần bì. Vùng đất ở đây khá bằng phẳng, và hơi chìm xuống nhưng những cây cối mọc san sát nhau nên họ không thể nhìn xa được. Gió đột ngột lay các cành lá, và những giọt mưa đang bắt đầu rơi xuống trên bầu trời u ám. Rồi gió lặng đi và mưa bắt đầu tuôn xuống. Họ cố lê bước càng xa càng tốt, băng qua những dãy cỏ, xuyên qua những đám lá cũ dày; và mưa chảy nhỏ giọt tí tách xuống cả bọn họ. Họ không nói chuyện, nhưng cứ nhìn lại sau luôn, và luôn nhìn sang hai bên.
Sau một giờ thì Pippin nói: "Tôi hy vọng là chúng ta đã không quay lại quá nhiều về hướng nam, và không phải đi bộ suốt chiều dài cánh rừng này! Đây không phải là một vành đai quá rộng - tôi nghĩ rằng nó không quá một dặm ở chỗ dày nhất - và bây giờ chúng ta nên đi xuyên qua nó."
"Nếu chúng ta bắt đầu đi zig zag thì không tốt chút nào," Frodo nói. "Nó sẽ không giải quyết được vấn đề. Chúng ta hãy cứ đi như đã định! Tôi không chắc là lúc này tôi muốn ra một chỗ đất quang."
Họ đi tiếp thêm khoảng vài dặm nữa. Rồi mặt trời chiếc sáng xua đi những đám mây và mưa tạnh dần. Lúc này là khoảng giữa ngày, và họ cảm thấy đã đến lúc phải ăn trưa. Họ ngừng lại dưới một cây đu: lá của nó rụng dù đã ngã vàng nhưng vẫn còn rất dày, và chỗ đất dưới bóng của nó khá khô ráo và được che bóng mát. Khi họ đến để dùng bữa, thì họ thấy rằng những người Elves đã đổ đầy một thứ nước trong vào những cái chai của họ, có màu vàng nhạt: nó có hương của một loài mật được làm từ nhiều loại hoa, và có tác dụng phục hồi sức lực rất tốt. Họ lại cười phá lên liền đó, tỏ vẻ khinh thường cơn mưa, và khinh thường cả các Kỵ Sĩ Đen. Họ cảm thấy vài dặm cuối sẽ được vượt qua dễ dàng thôi.
Frodo ngã lưng vào một thân cây, và nhắm mắt lại. Sam và Pippin ngồi cạnh đó, họ bắt đầu ậm ừ rồi hát khe khẽ
Ho! Ho! Ho! Với những cái chai tôi tu
Để chữa lành tim tôi và làm chân tôi run
Mưa có thể rơi mà gió có thể tru,
Và còn nhiều dặm nữa phải đi
Nhưng rồi tôi sẽ nằm dưới một cây cao
Và để cho những đám mây băng một khi
Ho! Ho! Ho!
Và họ lại bắt đầu cười lớn lên. Rồi họ đột ngột dừng lại liền sau đó. Frodo nhảy dựng lên. Một tiếng rền rĩ dạng vọng từ trong gió, giống như tiếng gào khóc của một con vật ma quái và cô đơn. Nó vẳng lên rồi chìm xuống, và kết thúc bằng một tiếng kêu hãi hùng lanh lảnh. Họ đang ngồi hay đứng đều sững cả lại, như thể bị đóng băng đột ngột, rồi nó được trả lời bởi một tiếng gào khác, yếu hơn và xa hơn, nhưng không kém phần kinh dị. Rồi một thoáng im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng gió đùa trên lá.
"Và các anh nghĩ đó là cái gì?" cuối cùng Pippin hỏi, cố để nói thật khẽ, nhưng run lẩy bẩy. "Nếu đó là một con chim, thì tôi chưa bao giờ nghe loại chim này trước đây."
"Nó không phải là chim hay thú," Frodo nói. "Đó là một tiếng gọi, hoặc là một dấu hiệu -cái tiếng gào đó có ý nghĩa, cho dù tôi chưa hiểu được chúng. Nhưng không có một hobbit nào nói như thế cả,"
Không ai nói gì thêm. Tất cả bọn họ đều nghĩ đến các Kỵ Sĩ Đen <of course>, nhưng không ai nói đến họ. Họ bây giờ đều không muốn ở lại hay đi tiếp, nhưng rồi sớm hay muộn họ cũng phải băng qua vùng làng quê trống trải để đến Bến Phà, và tốt nhất là nên đi sớm hơn vào ban ngày. Một lúc sau họ bắt đầu khoác hành lý lên vai và bước đi.
Ngay sau đó thì khu rừng đột ngột kết thúc. Những vùng đồng cỏ rộng trải dài trướcătj họ. Bây giờ họ thấy rằng họ đã thật sự rẽ đi quá nhiều về hướng nam. Họ có thể nhìn thấy trên những vùng đất phẳng ngọn đồi thấp ở Bucklebury băng qua Sông, nhưng bây giờ nó lại ở phía bên trái họ. Họ trườn cẩn thận ra khỏi lề những rặng cây, và bắt đầu tiến càng nhanh càng tốt qua vùng đất trống.
Đầu tiên họ cảm thấy sợ, khi ra khỏi vùng đất được cây cối che chắn. Từ xa phía sau họ là vùng đất cao mà họ đã ăn sáng. Frodo nửa chờ đợi trông thấy một bóng kỵ sĩ nhỏ từ phía xa trên nền trời; nhưng không có dấu hiệu của ai cả. Mặt trời thoát khỏi những đám mây rải rác, khi nó đang chìm xuống những ngọn đồi mà họ vừa rời khỏi, và bây giờ thì nó lại chiếu sáng. Nỗi sợ hãi rời khỏi họ, cho dù họ vẫn cảm thấy bất an. Nhưng vùng đất trở nên trong lành và ngăn nắp hơn nhiều. Họ nhanh :Dng đi vào những cánh đồng và bãi cỏ được chăm sóc tốt: có những hàng rào, cổng và những đường hào thoát nước. Mọi thứ có vẻ yên tĩnh và thanh bình, chỉ như một góc bình thường của Quận. Tinh thần họ lại dâng lên với mỗi bước chân. Đường ranh dòng Sông trở nên gần hơn; và các Kỵ Sĩ Đen bắt đầu có vẻ như những bóng ma của cánh rừng bây giờ đã ở xa đằng sau.
Họ băng qua lề của một cánh đồng đầy những củ cải to, và tiến vào một cái cổng chắc chắn. Đằng sau nó là một con đường rảnh nhỏ nằm giữa những hàng rào thấp hướng về những bụi cây xa xa. Pippin dừng lại.
"Tôi biết những cánh đồng và cái cổng này!" ông nói. "Đó là Bamfurlong, vùng đất của Chủ Trại Maggot già. Cánh đồng của ông ta nằm dưới những hàng cây đằng kia."
"Chuyện rắc rối này nối tiếp chuyện kia!" Frodo nói, nhìn có vẻ hoảng như thể Pippin nói rằng còn đường này là một đường rãnh dẫn đến hang của một con rồng. Những người khác nhìn ông với vẻ ngạc nhiên.
"Ông già Maggot thì sao nào?" Pippin hỏi. "Ông ta là một người bạn tốt của tất cả mọi người ở Brandybuck. Tất nhiên ông ta là một nỗi kinh hoàng đối với những ai xâm nhập và nuôi những con chó dữ - như dù sao thì những người ở dưới đó ở gần biên giới và phải phòng vệ nhiều hơn."
"Tôi biết," Frodo nói. "Nhưng cũng thế thôi," ông nói thêm với một tiếng cười xấu hổ, "tôi sợ ông ta với những con chó của ông ta. Năm này qua năm kia tôi cứ phải trốn trang trại của ông ta. Ông ta đã nhiều lần bắt được tôi xâm nhập sau những cây nấm, khi tôi còn nhỏ ở Phòng Rượu Mạnh. Lần cuối thì ông ta nện tôi, và mang tôi đến, chỉ tôi cho những con chó của ông ta. "Thấy chưa, các chú bé," ông nói, "lần tới nếu thằng nhãi vô công rồi nghề này đặt chân lên đất của ta, các cưng có thể chén thịt nó. Bây giờ thì nhìn nó biến này!" Chúng rượt theo tôi suốt đoạn đường ra đến Bến Phà. Tôi không bao giờ quên được nỗi khiếp hãi ấy - cho dù tôi dám nói rằng những con vật ấy biết việc của chúng và không thật sự định chạm vào tôi."
Pippin cười phá lên. "Được rồi, đến lúc anh phải giải quyết chuyện này rồi. Đặc biệt là nếu anh trở về sống ở Buckland. Ông Maggot già thật sự là một người rất can đảm - nếu như anh để cho nấm của ông ta yên. Hãy đi xuống đường và như thế thì chúng ta không phải là những kẻ xâm nhập. Nếu chúng ta gặp ông ta, tôi sẽ nói chuyện. Ông ta là bạn của Merry, và tôi đã từng đi đến đấy với cậu ấy một lần rồi."
Họ đi dọc theo đường, cho đến khi họ thấy những mái che của một căn nhà lớn và những đồn điền nhô ra từ phía trên những hàng cây. Nhà Maggot và nhà Puddifoot của Stock, và phần lớn cư dân ở Marish, đều là người chuyên ở nhà, và cái đồn điền này được xây rất vững chắc bằng gạch và có một bức tường cao bao quanh nó. Có một cánh cửa gỗ mở rộng ra khỏi bức tường dẫn vào đường.
Thình lình có có những tiếng chó sủa nhặng lên khi họ tiến lại gần và một giọng nói hét to lên: "Grip! Fang! Wolf! Thôi nào, các con!" Frodo và Sam sợ điếng, dừng lại, nhưng Pippin bước tiếp vài bước nữa. Cánh cổng mở ra và ba con chó khổng lồ xồ ra đường, lao thẳng đến những lữ khách, sủa điên dại. Chúng không chú ý đến Pippin, nhưng Sam thụt lại phía từng, trong khi hai con chó nhìn như sói khụt khịt đánh hơi anh đầy vẻ nghi ngờ, và gầm gừ nếu anh chuyển động. Con lớn nhất và hung bạo nhất trong số ba con thì dừng ngay trước Frodo, lông dựng lên và gầm gừ.
Lúc này một hobbit rậm râu với một khuôn mặt tròn đỏ băng qua cửa. "Xin chào! Xin chào! Các ông là ai, các ông muốn gì?" ông hỏi.
"Xin chào, ngài Maggot!" Pippin nói.
Người chủ trại nhìn kỹ ông. "À, không phải là Thầy Pippin đó sao - ngài Peregrin Took chứ!" ông la lên, đổi thái độ từ cau có chuyển sang cười toe cười toét. "Lâu lắm rồi tôi không thấy ngài đến đây. Thật may cho ngài khi tôi biết ngài. Tôi vừa để cho bọn chó của tôi tấn công bất kỳ khách lạ nào. Hôm nay có một số chuyện kỳ cục lắm. Tất nhiên, thỉnh thoảng chúng ta cũng có những người khách kỳ lạ đến vùng này. Quá gần Sông," ông nói, lắc đầu. "Nhưng gã này thì hết sức kỳ quặc mà tôi chưa từng được thấy bao giờ. Hắn ta không sẽ băng ngang đất của tôi mà không lui lại, nếu như tôi không cản hắn."
"Ngài muốn nói gã nào?" Pippin hỏi.
"Thế ngài không thấy hắn à?" người chủ trại nói. "Hắn vừa mới đi lên con đường hướng về đường bờ đắp. Nhưng có lẽ các vị nên đi vào trong, và chúng ta sẽ nói về những tin tức này một cách thoải mái hơn. Tôi có sẵn bia trên bàn, nếu như ngài và các bạn của ngài sẵn lòng, ngài Took."
|