View Single Post
  #69  
Old 09-27-2005, 05:01 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Merry bước đến bên cửa: "Thế còn bữa tối và chút bia đổ vào họng thì sao nào?" ông gọi. Frodo bước ra để hong tóc lại tóc.
"Trong không khí đã có quá nhiều nước đến ổi tôi phải đi vào bếp để chấm dứt nó,"
"Ủa!" Merry nói, nhìn vào trong. Nền đá bây giờ đầy nước. "Các anh nên lau sạch nó trước khi đi ăn bất kỳ cái gì. Peregrin này," ông nói. "Nhanh lên, nếu không thì chúng tôi không đợi đâu."
Họ ăn bữa khuya trong bếp trên một cái bàn gần bên bếp lửa. "Tôi tin là các anh không muốn ăn thêm nấm nữa chứ?" Fredegar nói mà không có hy vọng gì nhiều. "Vâng, đúng thế!" Pippin nói.
"Chúng là của tôi!" Frodo nói. "Bà Maggot đã cho tôi, đó là một nữ hoàng giữa những bà chủ trại. Hãy dẹp lòng tham của anh đi, tôi sẽ quản lý chúng."
Những người hobbit rất thích nấm, thậm chí còn hơn cả những Con Người Lớn tham lam nhất. Thật sự điều này giải thích phần nào khi còn trẻ Frodo thường thích đi đến những cánh đồng danh tiếng ở Marish, và việc Maggot đã giận dữ như thế nào. Chuyện như thế là rất nghiêm trọng, thậm chí so với chuẩn của người hobbit. Ngoài ra còn nhiều món khác nữa, và khi họ ăn xong thì thậm chí ông Bolger cũng thở phào nhẹ nhõm. Họ dẹp bàn, và xếp ghế bên lò sưởi.
"Chúng ta sẽ rửa sau," Merry nói. "Bây giờ thì hãy kể với tôi tất cả mọi chuyện! Tôi đoán là các anh đã trải qua một cuộc phiêu lưu, mà không có tôi trong đó thì thật không công bằng. Tôi muốn biết toàn bộ; và điều tôi muốn biết nhất là chuyện về ông Maggot già, và vì sao ông ta lại nói chuyện với tôi như thế. Giọng của ông tỏ ra là ông sợ khiếp, nếu đúng là như thế."
"Tất cả chúng tôi đều sợ khiếp," Pippin nói sau khi ngừng lại một chút, trong khi đó Frodo nhìn vào bếp lửa mà không nói gì. "Anh cũng sẽ vậy thôi, nếu như anh bị các Kỵ Sĩ Đen rượt đuổi suốt hai ngày liền."
"Thế họ là ai?"
"Những bóng đen cưỡi trên những con ngựa đen," Pippin trả lời. "Nếu như Frodo không chịu nói, thì tôi sẽ kể cho anh tất cả mọi chuyện từ lúc bắt đầu." Rồi ông kể lại toàn bộ câu chuyện về cuộc hành trình của họ kể từ khi họ rời khỏi Hobtitton. Sam thêm vào những cái gật đầu tán đồng và những tiếng kêu cảm thán khác nhau. Frodo vẫn lặng im. "Tôi đáng lý cũng đã nghĩ là các anh đã dựng lên toàn bộ chuyện này," Merry nói,"nếu như không phải là tôi cũng đã thấy một bóng đen ở bến tàu - và nghe thấy giọng nói khác lạ của ông Maggot. Tất cả những chuyện này là thế nào, Frodo?"
"Ông anh Frodo cứ kín như bưng," Pippin nói. "Nhưng đã đến lúc anh ta phải mở miệng rồi. Cho đến lúc này thì chúng tôi không biết chuyện gì cả ngoài những lời phán đoán của Chủ Trại Maggot rằng có chuyện gì đó với kho báu của ông Bilbo già."
"Đó chỉ là một lời đoán thôi," Frodo vội vàng nói. "Ông Maggot không biết gì đâu."
"Ông già Maggot ấy khôn ngoan lắm." Merry nói. "Khó mà biết đằng sau những lời ông ấy nói thì ông ta đang nghĩ gì. Tôi nghe rằng ông ta đã từng đến Khu Rừng Già mt lần, và ông ta có tiếng là biết được nhiều chuyện lạ. Nhưng ít ra thì anh có thể kể lại với chúng tôi, Frodo ạ, xem anh nghĩ rằng những phán đoán của ông ta đúng hay sai."
"Tôi nghĩ là," Frodo chậm chạp trả lời, "lời đoán ấy đúng, với những gì được đoán. Dó một mối liên hệ giữa những chuyến phiêu lưu cũ của bác Bilbo với việc các Kỵ Sĩ đang tìm kiếm, hoặc có thể nên nói là săn lùng, ông ấy hoặc tôi. Tôi cũng sợ là, nếu các anh muốn biết, rằng chuyện này hoàn toàn không có chút gì đùa cợt cả; và tôi không được an toàn ở đây hay ở bất kỳ đâu." Ông nhìn quanh các cửa sổ và bức tường, nhưng thể ông nghĩ rằng họ có thể thình lình xuất hiện. Những người khác nhìn ông lặng im, và trao đổi những cái liếc mắt đầy ý nghĩa với nhau.
"Nó lộ ra trong tích tắc," Pippin thì thầm với Merry. Merry gật đầu.
"Được rồi!" cuối cùng Frodo nói, ngồi thẳng lưng lên, như thể ông đã có một quyết định. "Tôi không thể giữ kín việc này lâu hơn nữa được. Tôi có một chuyện để nói với tất cả các vị. Nhưng tôi không biết phải bắt đầu như thế nào."
"Tôi nghĩ là tôi có thể giúp anh," Merry lặng lẽ nói, "bằng cách tự mình nói với anh một ít."
"Anh muốn nói gì?" Frodo nói, nhìn bạn một cách lo lắng, "Chỉ là thế nào, ông bạn già Frodo ạ: anh đang đau khổ, bởi vì anh không biết làm cách nào để nói lời tạm biết. Anh định rời khỏi Quận, tất nhiên là thế. Nhưng nguy hiểm đã đến sớm hơn anh đợi, và bây giờ anh phải quyết định ngay. Và anh không muốn thế. Chúng tôi rất thông cảm với anh."
Frodo há hốc miệng rồi ngậm lại ngay. Cái nhìn ngạc nhiên của ông hài đến nỗi mọi người cười phá lên. "Ông bạn già Frodo thân mến!" Pippin nói. "Thế anh thật sự nghĩ là anh đã che mắt được tất cả chúng tôi đấy à? Anh không cẩn thận hay khôn ngoan được thế đâu! Rõ ràng là anh đã chuẩn bị để đi và nói lời chia tay với tất cả những nơi anh thường lui tới từ tháng Tư. Chúng tôi vẫn thường nghe anh lẩm bẩm: "Tôi không biết là mình có còn nhìn lại thung lũng này nữa không," và những câu như thế. Và rồi anh giả vờ rằng anh hết tiền, và thật sự bán ngôi nhà Bag End thân yêu của anh cho nhà Sackville-Bagginses! Và rồi những lời nói thầm của ông Gandalf nữa."
"Chúa ơi!" Frodo nói. "Tôi nghĩ là tôi đã cẩn thận và khôn ngoan rồi đấy chứ. Tôi không biết là ông Gandalf đã nói gì. Thế là cả Quận đều bàn tán về chuyến đi của tôi à?"
"Ồ không!" Merry nói. "Đừng lo về chuyện này! Tất nhiên là bí mật sẽ không thể giữ lâu được; nhưng vào lúc này thì tôi nghĩ là chỉ có những kẻ âm mưu bọn tôi biết thôi. Dù sao thì anh cũng phải nhớ là bọn tôi biết anh rất rõ, và rất quen thuộc với anh. Chúng tôi có thể thường xuyên đoán được anh đang nghĩ gì. Tôi cũng biết ông Bilbo nữa. Nói thật với anh, tôi đã quan sát anh rất kỹ từ khi ông ấy đi. Tôi nghĩ là sớm muộn gì anh cũng đi theo ông ấy; thật ra thì tôi ngỡ rằng anh đi sớm hơn nữa cơ, và gần đây thì chúng tôi đã bắt đầu lo lắng. Chúng tôi sợ rằng anh có thể thoát khỏi chúng tôi và thình lình đi mất, và lại cô độc như ông ấy. Cứ mỗi dịp xuân về chúng tôi lại phải mở trừng mắt ra, và bàn bạc với nhau rất nhiều. Anh không thể trốn thoát được dễ dàng thế đâu!"
"Nhưng tôi phải đi," Frodo nói. "Chuyện này không thể tránh được, các bạn ạ. Chuyện này rất buồn với tất cả chúng ta, nhưng việc các bạn cố giữ tôi lại không có tác dụng gì cả. Do các bạn đã đoán được khá nhiều, thì xin hãy giúp tôi và đừng cản trở tôi nữa!"
"Anh không hiểu!" Pippin nói. "Anh phải đi - và vì thế chúng tôi cũng phải đi. Merry và tôi sẽ đi với anh. Sam là một người tuyệt vời, anh ta sẽ nhảy vào miệng một con rồng để cứu anh, nếu anh không hụt chân; nhưng anh sẽ cần nhiều hơn một bạn đồng hành trong chuyến phiêu lưu nguy hiểm của anh."
"Hỡi những hobbit thân yêu nhất của tôi!" Frodo kêu lên, xúc động tận đáy lòng. "Nhưng tôi không thể cho phép mình làm thế. Tôi cũng đã quyết định điều này từ lâu rồi. Các anh nói đến nguy hiểm, nhưng các anh không hiểu hết đâu. Đây không phải là việc săn lùng kho báu, không phải là một chuyến du hành đến-rồi-trở-về. Tôi đang đi từ một mối nguy chết người sang một mối nguy chết người khác."
"Tất nhiên là chúng tôi hiểu," Merry cứng rắn nói. "Đó là lý do vì sao chúng tôi đã quyết định sẽ đi. Chúng tôi biết rằng chiếc Nhẫn không phải là một vấn đề để cười; nhưng chúng tôi sẽ làm tất cả sức mình để giúp anh chống lại Kẻ Thù."
"Chiếc Nhẫn!" Frodo nói, lúc này thì ông hoàn toàn kinh ngạc.
"Phải, chiếc Nhẫn," Merry nói, "Ông bạn hobbit già thân yêu, anh đã không chú ý đến tính tọc mạch của các bạn anh rồi. Tôi đã biết về sự tồn tại của chiếc Nhẫn hàng năm rồi - trước khi ông Bilbo ra đi, thật sự là thế; nhưng do ông ấy rõ ràng là xem nó như một bí mật, nên tôi giữ chuyện này trong đầu, cho đến khi âm mưu của chúng tôi thành hình. Tất nhiên là tôi không biết ông Bilbo nhiều như tôi biết anhl tôi còn khá trẻ , và ông ấy cũng cẩn thận hơn - nhưng ông ấy cũng không đủ cẩn thận. Nếu anh muốn biết trước tiên tôi đã tìm ra được điều đó như thế nào, thì tôi sẽ kể cho anh nghe."
"Tiếp đi!" Frodo yếu ớt nói.
"Nhà Sackville-Bagginses đang suy sụp, như anh có thể đã chờ đợi. Một ngày nọ, một ngày trước Bữa Tiệc, tôi vô tình đang đi dọc trên đường thì tôi thấy ông Bilbo ở phía trước. Thình lình nhà Sackville-Bagginses xuất hiện từ phía xa, hướng đến phía chúng tôi. Ông Bilbo bước chậm lại, và rồi, nhanh như cắt, ông ấy biến mất tăm. Tôi sững sốt đến nổi tôi không còn tâm trí để lẩn đi theo một cách thông thường; nhưng tôi lao qua hàng rào và đi bộ dọc vào vùng đất bên trong. Tôi nhìn vào con đường, sau khi nhà Sackville-Bagginsesđi qua, và nhìn thẳng về hướng ông Bilbo khi ông ấy thình lình xuất hiện trở lại. Tôi thấy một ánh vàng loé lên khi ông ấy nhét cái gì đó trở vào túi quần dài.
"Sau đó tôi luôn để mắt trông chừng. Thật sự ra, tôi thú nhận rằng tôi đã dò thám. Nhưng anh phải công nhận rằng chuyện này rất kỳ thú và tôi chỉ mới tuổi thành niên. Tôi hẳn là người duy nhất ở Quận, ngoài anh ra, Frodo ạ, đã từng được đọc cuốn sách bí mật của ông già ấy."
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn