Những người khác nhìn theo hướng mà Merry, nhưng họ chỉ có thể qua màn sương vùng thung lũng ẩm ướt cắt sâu; và đằng sau nó phân nửa phía nam của Khu Rừng mờ khuất khỏi tầm nhìn.
Mặt trời trên đỉnh đồi bây giờ đã khá nóng. Lúc này hẳn đã khoảng mười một giờ; nhưng màn sương mùa thu vẫn ngăn không cho họ thấy được nhiều từ các hướng khác. Ở phía tây họ không thể thấy được cái hàng Hàng Rào hoặc thung lũng Rượu Mạnh sau nó. Ở phía bắc, nơi họ nhìn hy vọng nhất, họ có không thể thấy gì có thể là Đường Đông vĩ đại, là nơi họ đang muốn đến. Họ đang ở trên một hòn đảo ở giữa một biển cây cối, và đường chân trời hoàn toàn bị che khuất.
Ở phía đông nam thì đất đổ xuống rất dốc, như thể những đường dốc của ngọn đồi vẫn đang tiếp tục dẫn xuống dưới hàng cây, giống như những bờ hồ đảo đang thật sự là những sườn của một ngọn núi đang nhô ra khỏi nước sâu. Họ ngồi trên lề xanh và nhìn qua rừng cây phía dưới, trong khi ăn bữa trưa của mình. Khi mặt trời lên và đã quá ngọ thì họ nhìn thật xa về phía cái đường xanh của Cao Nguyên nằm ở phía đong đằng sau Khu Rừng Già ở phía bên kia. Họ trở nên rất phấn khởi, vì bây giờ họ có thể nhìn thấy mọi thứ ở phía sau đường cây, như thể họ đã không đi theo hướng này, nếu như họ có thể làm được: vùng Cao nguyên Gò đất có tiếng xấu như chính bản thân Khu Rừng.
Cuối cùng họ tập trung tinh thần để lại đi tiếp. Con đường đang mang họ lên đồi lại xuất hiện ở phía bắc; nhưng họ không đi theo không lâu thì nhận ra rằng nó đang rẽ hẳn về phía phải. Nó sớm bắt đầu đổ xuống rất nhanh và họ đoán rằng nó hẳn phải thật sự hướng về phía thung lũng Liễu Rũ:họ hoàn toàn không muốn đi về hướng này chút nào. Sau khi thảo luận một lúc họ quyết định rời khỏi cái hướng mê muội này và đi thẳng về hướng bắc; vì dù họ không thể thấy được từ phía đỉnh đồi, Con Đường hẳn phải nằm trên hướng này, và nó không còn cách xa nữa. Và về hướng bắc, cũng là nằm bên trái con đường, vùng đất có vẻ như khô ráo và rộng mở hơn, nó dẫn lên bờ dốc nơi cây cối mảnh hơn, thông và linh sam thay thế cho sồi, tần bì và những loài cây lạ không tên khác trong khu rừng rậm.
Đầu tiên thì sự lựa chọn của họ có vẻ đúng đắn: họ đi khá nhanh, cho dù mỗi khi họ có được ánh mặt trời trên trảng đất rộng mở thì họ có vẻ như đang xoay chiều về hướng đông một cách rất kỳ lạ. Nhưng sau một lúc thì cây cối lại bắt đầu mọc san sát trở lại, ngay tại nơi mà có vẻ như họ thấy từ đằng xa là cây mọc khá thưa và không quấn vào nhau. Rồi nếp gấp sâu được phát hiện trên nền đất một cách bất ngờ, giống như vết lún của một bánh xe khổng lồ hoặc những đường hào rộng và những con đường chìm lấp bị bỏ hoang từ lâu mọc đầy bụi gai. Chúng thường nằm ngang đường đi của họ, và chỉ có thể băng qua bằng cách bò xuống và leo ra trở lại, điều này gây nhiều khó khăn phiền toái với những con ngựa lùn của họ. Mỗi lần họ leo xuống thì họ lại thấy những lỗ trống lấp đầy những bụi gai và những bụi cây thấp mọc dày, có vẻ như không chịu nhường đường phía bên trái mà chỉ tránh ra khi họ đi về phía phải; và họ phải đi một khoảng xa dọc theo đáy trước khi họ có thể tìm thấy một con đường dẫn lên bờ xa. Mỗi lần họ leo ra, cây cối lại có vẻ như dày và tối hơn; nhưng luôn luôn tụ về bên trái và rất khó tìm được đường đi lên, họ buộc phải rẽ phải và đi xuống.
Sau một hoặc hai giờ thì họ hoàn toàn mất hết mọi cảm giác về phương hướng, cho dù họ biết rõ rằng ho đã dừng lại khá lâu và toàn đi về hướng bắc. Họ đang bị dẫn hướng và chỉ đơn giản đi theo con đường dành sẵn cho họ - hướng đông và hướng nam, dẫn vào trái tim của Rừng và không ra khỏi nó.
Buổi chiều thì lại càng mệt mỏi khi họ cứ lê bước và vấp vào một nếp gấp rộng và sâu hơn bất kỳ cái nào họ đã gặp. Nó sâu và nhô cao lên khiến cho không thể leo ra mà không bỏ lại bọn ngựa lùn và hành lý của họ lại phái sau, dù theo hướng tới hay hướng lùi. Tất cả những gì mà họ có thể làm là đi theo nếp gấp - đi xuống. Mặt đất mềm, và mọi nơi đều lầy lội; mùa xuân đã đến trên bờ đất, và họ nhanh :Dng thấy mình đang đi theo một con suối đang chảy rì rào qua một lòng đất đầy cỏ dài. Rồi mặt đất bắt đầu đổ xuống rất nhanh, con suối chảy nhanh hơn và ồn ào hơn, nó dốc băng băng xuống dưới đồi. Họ đang ở dưới một máng dốc to uốn thành vòm bởi cây cối phía trên.
Sau khi khập khà khập khiểng đi dọc con suối một lúc, họ chợt tiến vào một vùng tối lờ mờ một cách khá đột ngột. Như thể là họ đang nhìn thấy ánh mặt trời một cánh cổng trước mặt mình. Tiến vào chỗ hở họ thấy là họ đang đi xuống qua một khe nứa trên một bờ cao, gần như là một vách đá. Dưới chân mình họ thấy một đám cỏ sậy; và họ có thể thấy bờ xa bên kia gần như dốc thẳng. Ánh mặt trời vàng của buổi trưa trễ đang sưởi ấm và toả một không khí đờ đãn xuống vùng đất ẩn bên dưới. Một con sông với nước màu nâu đang chảy giữa nó, dọc theo bờ là những cây liễu cổ dại, uốn vòm bởi những cây liễu, bị chặn lại bởi những cây liễu đổ, và điểm lốm đốm vàng bởi hàng ngàn chiếc lá liễu tàn úa. Không khí dày đặc một màu vàng từ các cành cây; từ đó một luồng gió ấm và nhẹ nhàng được thổi xuống thung lũng, đám sậy xào xạc, và những thân cây liễu kêu răng rắc.
"À, bây giờ thì ít nhất tôi cũng nhận ra được chúng ta đang ở đâu!" Merry nói. "Chúng ta gần như đã đi với một hướng hoàn toàn ngược với hướng mà chúng ta định đi <gần như có thể đoán ra điều này>. Đây chính là Dòng Sông Liễu Rũ! Tôi sẽ đi và thám hiểm tiếp."
Ông băng ra dưới ánh mặt trời và biến vào vùng cỏ dài. Sau một lúc ông xuất hiện trở lại, và thông báo rằng có một khoảng đất cứng nằm giữa chân vách đá và dòng sông, ở một số nơi có những mảng cỏ mọc dày xuống bờ nước. "Còn nữa," ông nói, "có vẻ như có dấu chân đi dọc theo hướng này của dòng sông. Nếu chúng ta rẽ trái và đi theo nó, chúng ta cuối cùng sẽ đi về hướng đông của Khu Rừng ."
"Tôi dám nói!" Pippin nói. "Tức là, nếu như con đường dẫn đi xa thế, và không đơn giản dẫn chúng ta đến một đám lầy rồi để chúng ta lại đó. Ai đã tạo ra con đường này, các anh nghĩ ra không, và vì sao chứ? Tôi tin chắc là nó không được làm ra vì lợi ích của chúng ta. Tôi đang rất nghi ngờ về Khu Rừng này và mọi thứ trong nó, và tôi bắt đầu tin vào tất cả các câu chuyện về nó. Và các anh có ý kiến gì về việc chúng ta nên đi xa về hướng đông bao xa nữa không?"
"Không," Merry nói, "tôi không biết. Tôi không biết ít nhất là chúng ta đang đi xuống khu Liễu Rủ được bao xa, hoặc là ai có thể đến đây đủ thường xuyên để tạo ra một con đường dọc theo nó. Nhưng tôi không thể thấy hay nghĩ ra một con đường khác để ra khỏi đây."
Chẳng còn gì khác hơn, họ nối đuôi nhau đi, và Merry dẫn họ vào con đường mà ông đã phát hiện ra. Cỏ sậy mọc khắp nơi nơi, rất xum xuê và cao, cách khá xa trên đầu họ; nhưng nhờ vậy con đường lại dễ đi, khi nó uốn lượn ngoằn ngoèo, dẫn xuống vùng đất phía nam giữa đám đầm lầy và ao tù. Thỉnh thoảng nó lại vượt qua những ngọn đồi khác, chạy dọc xuống những đường rãng dẫn vào Liễu Rũ và băng ra khỏi những khu rừng trên những vùng đất cao, và từ tại điểm đấy có những thân cậy hoặc một đám bụi cây dày cẩn thận nằm chắn ngang.
Các hobbit bắt đầu cảm thấy rất nóng. Có một đám ruồi các loại đang vo ve bên tai họ, và mặt trời buổi trưa đang đốt nóng lưng họ. Cuối cùng họ thình lình đâm vào một trảng đất mỏng; những cành cây lớn màu xám vươn ra chặn ngang đường. Cứ mỗi bước tiến đến thì sự miễn cưỡng càng dân cao. Sự im lìm ngái ngủ có vẻ như đã vươn ra khắp khoảng đất và dâng lên chân họ, và nhẹ nhàng rơi ra vùng không khí phía trên đầu và mắt họ.
Frodo cảm thấy cằm của mình chúc xuống và đầu ông gật gù. Ngay trước mặt ông, Pippin đang quỵ thẳng xuống trên gối. Frodo ngừng lại. "Không được," ông nghe Merry nói, "Không thể đi thêm bước nào mà không nghĩ. Phải nghĩ thôi. Dưới mấy cây liễu khá mát. Lại ít ruồi nữa!"
Frodo không thích điều này. "Đi nào!" ông la lên. "Chúng ta không thể nào nghỉ trưa ở đây được. Chúng ta phải thoát ra khỏi Rừng đã," Nhưng những người khác không còn quan tâm gì nữa. Bên cạnh họ, Sam đứng ngáp lấy ngáp để và nhắm mắt một cách ngu muội. Thình lình Frodo cảm thấy giấc ngủ đang đổ ập xuống ông. Đầu ông quay cuồng. Bây giờ thì có vẻ như trong không trung không còn âm thanh nào nữa. Bọn ruồi không còn vo ve. Chỉ có một tiếng động nhẹ nhè vẳng lên, một tiếng dao động nhè nhẹ như một nửa tiếng thì thầm, có vẻ như đang vẳng lên trong đám cành cây trên cao. Ông ngước đôi mắt nặng nề và thấy một cây liễu lớn đang vươn ra từ phía trên, già cả và cổ kính. Nó có vẻ uy nghi, những cành cây của nó vươn lên trên như những cánh tay với những ngón tay dài đang vươn ra, thân của nó uốn éo vặn vẹo ngoác ra từ những khe nứt lớn khẽ cọt kẹt khi thân cây chuển động. Lá của nó xào xạc trên bầu trời sáng rực làm ông loá mắt, và ông lảo đảo, nằm ngã vật xuống cỏ.
Merry và Pippin trườn tới và nằm dựa lưng vào thân cây liễu. Đằng sau họ những vết nứt mở rộng để đón họ khi thân cây đu đưa lúc lắc. Họ nhìn lên những chiếc lá vàng và xám, đang di chuyển nhẹ nhẹ và cất tiếng hát trong ánh sáng. Họ nhắm mắt lại, và rồi có vẻ như họ gần như có thể nghe được thành lời, những lời nói dịu dàng, nói điều gì đó về nước và giấc ngủ. Họ tự đầu hàng trước ma thuật và đổ xuống ngủ vùi ở gốc của một cây liễu xám.
Frodo nằm cố chiến đấu một lúc với giấc ngủ đang đổ ập xuống ông; rồi với một nỗ lực ông lại kháng cự lại cảm giác của mình. Ông cảm thấy một sự thèm khát nước lạnh mê hồn. "Đợi ta, Sam" ông lầm bầm. "Phải rửa chân một phút.'
Nửa mơ nửa tỉnh ông lơ mơ bước về phía trước đến một con sông bên cạnh cây, nơi một những cái rễ khổng lồ đang vươn ra phía suối, giống như một đàn cá lia xương xẩu đang vươn xuống uống nước. Ông đứng dạng chân trên một trong những cái rễ ấy, và khoả đôi chân nóng nực xuống dòng nước nâu mát lạnh; và ông cũng thình lình dựa lưng vào thân cây mà ngủ thiếp đi.
Sam ngồi xuống và gãi đầu, và ngáp như một con quạ. Anh lo lắng. Buổi chiều đã khá trễ, và anh nghĩ rằng việc thình lình ngủ đi như vậy không tự nhiên chút nào. "Có cái gì đó đằng sau mặt trời và không khí nóng," anh lầm bầm với chính mình. "Tôi không thích cái cây lớn này. Tôi không tin nó. Hãy nghe nó đang hát về giấc ngủ kìa! Điều này không hay ho tí nào!"
Anh đứng lên, và lảo đảo nhìn lại xem điều gì đã xảy ra với bày ngựa lùn. Ông thấy hai con đã đi theo lối đi; và anh chỉ vừa kịp để tóm lấy chúng và lôi chúng lại với những con khác, ngay lúc đó anh nghe thấy hai tiếng động khác; một lớn, và tiếng kia nhẹ nhưng rất rõ ràng. Một tiếng giống như một vật gì đó nặng nề vừa đổ ầm xuống nước; còn tiếng kia là một tiếng lách cách của một cái khoá khi một cái cửa vừa đóng lại rất nhanh.
Anh vội vã quay lại bờ sông. Frodo đang nằm trong nước bên bờ sông, và một gốc cây lớn có vẻ như đang trùm lên ông và kéo ông xuống, nhưng ông không kháng cự. Sam túm lấy cái áo vet tông của ông, và kéo ông lên từ dưới gốc cây, anh vất vả kéo ông lên bờ. Ông tỉnh dậy ngay, ho và thổi phì phì.
"Anh biết không, Sam," cuối cùng ông nói, "Cái cây súc sinh này ném tôi xuống! Tôi cảm thấy thế. Cái rễ lớn đó quấn quanh tôi và lật tôi xuống!"
"Tôi tin rằng ngài đang nằm mơ, thưa ngài Frodo," Sam nói. "Ngài không nên ngồi ở một nơi như thế này, nếu như ngài cảm thấy buồn ngủ."
"Thế còn những người khác thì sao?" Frodo hỏi. "Tôi không biết họ mơ thấy những giấc mơ gì,"
Họ quay quanh những người khác đang nằm bên cây, và rồi Sam hiểu cái tiếng lách cách mà anh nghe thấy là gì. Pippin đã biến mất. Kẽ nứt mà ông nằm dựa vào đã đóng lại, không còn thấy được dù vết nứt nhỏ. Merry đang mắc vậy: một kẽ nứt khác đang đóng lại quanh hông ông; chân ông nằm nhô ra, nhưng phần còn lại của ông nằm kẹt trong một lỗ đen, cạnh của nó kẹp quanh ông như một cái càng cua.
Đầu tiên Frodo và Sam đấm vào cái thân cây mà Pippin vừa nằm. Rồi họ điên cuồng kéo mạnh quanh hàm của kẽ nứt đang giữ ông Merry tội nghiệp. Điều này hoàn toàn vô dụng.
|