Ðề tài: Lư Sơn Kỳ Nữ
View Single Post
  #7  
Old 09-27-2005, 06:32 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Hồi kết

ÂN CỪU LIỄU LIỄU


Long Sinh cũng nhìn Thúc Độ xua tay lia lịa, cười giọng quái dị và nói tiếp:
Đương Thúc Độ, ngươi chưa thể chết được, nếu ngươi chết thì món nợ máu của bạn già mỗ đã tích uất ngậm hờn ba mươi năm nay, biết đi đâu kiếm ngươi để đòi lại món nợ ấy?
Mấy lời nói của ông ta đã gỡ lại sĩ diện cho Thúc Độ rất nhiều, y liền vứt khúc kiếm gẫy đi, trố mắt lên nhìnLong Sinh và quát hỏi:
-Phạm Long Sinh, bạn cứ luôn mồm bảo đi đòi món nợ ba mươi năm về trước của một người bạn già. Chẳng hay người ấy là ai?Sao không thấy y xuất hiện ra đây, mà lại phải nhờ ngươi đòi nợ hộ như thế?
Long Sinh mỉm cười đáp:
-Bạn già của mỗ năm xưa đã bị vợ chồng của ngươi làm cho nhục nhã đủ điều, không những thế sau cùng vợ chồng ngươi còn chặt gãy tay chân của y nữa.
Thúc Độ nghe nói còn đang nghĩ xem người đó là ai, thì Sở Lục Châu đã buột miệng lớn tiếng xen lời hỏi:
-Phạm Long Sinh, người đó có phải là Tiết Triệu Khuê, Tiết lão ngũ đấy không?
Long Sinh gật đầu mỉm cười đáp:
-Món nợ cũ ba mươi năm trước cho tới ngày nay mới đòi lại được. Nếu tính cả vốn lẫn lời thì phen này hai vợ chồng ngươi cùng phải thường mạng cho Tiết lão ngũ một lúc, như vậy cũng không phải là quá đáng.
Thúc Độ nghe nói xong, mặt bỗng tái mét, liền dùng giọng mũi kêu "hừ" một tiếng rồi hỏi lại:
-Vợ chồng mỗ đã mang nợ thì tất nhiên là phải trả, chứ có gì sợ vấn đề ấy đâu.
Nhưng hiện giờ chủ nợ đâu, sao không thấy có mặt ở đây?
Long Sinh khẽ thở dài đáp:
-Tiết lão ngũ đã phải chịu rất nhiều oan nghiệt và đã rời khỏi trần gian nhơ bẩn này rồi.
Lục Châu cười khẩy nói tiếp:
-Tiết lão ngũ đã chết, món nợ của vợ chồng già này biết trả cho ai?
Long Sinh cầm cái hộp vàng dèn dẹt giơ lên lớn tiếng đáp:
-Người chết nhưng vật vẫn còn, trước khi lão ngũ hấp hối có trối trăn là món nợ của vợ chồng ngươi, nên trả lại cho y bởi cái hộp vàng này.
Vẻ mặt vênh váo, Thúc Độ hỏi tiếp:
-Lão ngũ đã chết từ hồi nào?Y đã trối trăn những gì?
Long Sinh cười như điên như khùng đáp:
-Tiết Triệu Khuê sống khá lâu, mãi cho đến gần đây y mới lìa khỏi trần tục.Trước khi chết, y có nhờ mỗ cầm cái hộp vàng dèn dẹt này đem đến dự Đại Hội ThiênNam trao tận tay cho vợ chồng ngươi. Y bảo, nếu vợ chồng ngươi dám mở cái hộp này ra ở trước mặt quần hùng, thì bao nhiêu năm thâm thù sẽ xí xoá hết, y có chết ở dưới chín suối cũng không ân hận chút nào.
Thúc Độ trợn ngược đôi lông mày lên cười khẩy nói tiếp:
-Lão phu không tin cái hộp vàng dèn dẹt này lại có oai lực xuất kỳ như thế.
Long Sinh mỉm cười đỡ lời:
-Nếu ngươi không tin thì cứ việc mở thử xem? Phạm mỗ không tin vợ chồng Âm Dương Song Ma oai trấn càn khôn, hễ cứ nói đến tên của vợ chồng ngươi là trẻ con đang khóc cũng phải nín ngay, mà không dám mở một cái hộp vàng nho nhỏ như thế.
Nói xong, ông ta ném luôn cái hộp vàng dèn dẹt đó cho vợ chồng Âm Dương Song Ma.
Thúc Độ giơ tay bắt luôn lấy cái hộp để vào cạnh tay lắc thử mấy cái. Rồi định mở ra luôn, LụcChâu đã vội xua tay ra hiệu bảo y đừng mở vội, rồi y thị lạnh lùng với LongSinh rằng:
-Phạm Long Sinh, sao người không tránh xa ra chồng ta sắp mở hộp đến nơi đây.
Long Sinh cười như điên như khùng nói tiếp:
-Sở Lục Châu khỏi phải hỏi thăm dò như thế làm chi trong cái hộp vàng dèn dẹt này ta cam đoan không có thuốc nổ mãnh liệt gì tàng trữ ở bên trong và cũng không có ám khí kỳ độc gì hết, thì việc gì Long Sinh phải đứng xa làm chi?
Lục Châu thấy LongSinh nói như vậy liền đảo ngược đôi ngươi một vòng, cười giọng xảo trá nói tiếp:
-Nếu trong hộp không có thuốc nổ mãnh liệt và ám khí kỳ độc, thì chắc bên ngoài thể nào cũng bôi một thứ thuốc độc rất lợi hại phải không?
Long Sinh không chờ đợi LụcChâu nói xong đã xua tay ngắt lời:
-Mỗ đã biết trước khi bắt cái hộp vàng này, Thúc Độ thể nào cũng vận công vào hai bàn tay, hoá ngón tay thành gang, như vậy thì ngoài hộp có bôi thứ thuốc độc lợi hại đến đâu cũng không uy hiếp nổi Âm Dương Song Ma.
Thúc Độ cười khẩy một tiếng, rồi trợn ngược đôi lông mày lên hỏi tiếp:
-Theo lời nói của bạn, thì cái hộp này tầm thường quá, có khi nào Tiết lão ngũ lại ỷ vào một cái hộp tầm thường như thế, để trả thù tiết hận vợ chồng mỗ?
Long Sinh bĩu môi cười khẩy đáp:
-Cổ nhân thường nói:"học đến già vẫn chưa học hết sự đời", lại còn câu:"đi một ngày đàng, học một sàng khôn". Như vậy đủ thấy những sự kỳ lạ và lợi hại ở trong tứ hải bát hoang này còn rất nhiều cái mà vợ chồng ngươi không sao lường trước được. Nhưng nói tóm lại, Long Sinh dám bảo đảm cái hộp này bên ngoài không bôi thuốc độc, bên trong không có thuốc nổ và cũng không xếp đặt ám khí. Tuy vậy, vợ chồng ngươi giở nắp này ra là mỗ dám chắc tên tuổi của vợ chồng ngươi đã gây nên được hơn nửa đời người sẽ hoá thành giấc mộng Nam Kha ngay.
Phần vì không tin lời Long Sinh, phần đã trót nói khoác rồi, Thúc Độ không khác gì đang cưỡi trên mình hổ, đành phải gật đầu cười khẩy đáp:
-Phạm Long Sinh, ngươi đừng có tâng bốc con ma Tiết lão ngũ ấy nữa, ai còn lạ lùng gì thân phận và lai lịch của y. Với một người hèn kém như y thì còn tài ba gì mà làm nên trò trống nữa cơ chứ? Thúc Độ này nhất định không tin lời nói của ngươi đâu, lại đây, ngươi hãy mở to mắt ra xem Thúc Độ này mở cái hộp vàng này cho mà coi.
Lúc ấy khắp Ly Hồn cốc yên lặng như tờ, tất cả quần hùng có mặt tại đó đều lộ vẻ kinh ngạc, trợn tròn xoe đôi mắt lên nhìn thẳng vào tay của Thúc Độ, ai ai cũng muốn biết hộp đó đựng cái gì, màlại có thể diệt nổi vợ chồng Âm Dương Song Ma đã khét tiếng trong võ lâm như thế?
Tuy nói khoác như vậy, Thúc Độ vẫn hơi gờm, thoạt tiên y ngấm ngầm vận chân lực vào hai bàn tay và bế hết trăm huyệt, tạm nín hô hấp rồi mới từ từ mở cái nắp hộp lên.
Y mở nắp lên xem thấy bên trong chỉ có một con bò cạp có hình dáng rất quái dị, dài chừng năm tấc thôi.
Con bò cạp ấy mình mẩy trong suốt và đỏ, nhưng đuôi của nó lại vàng choé trông rất đẹp mắt, hầu như làm bằng vàng chứ không bằng bò cạp thực.
Tuy thấy con bò cạp quái dị có hình thù rất kỳ lạ, nhưng vì Thúc Độ thấy nó chỉ dài có năm tấc và lại tự thị thần công của mình rất thâm hậu, cho nên vừa trông thấy con bò cạp nằm ở trong cái hộp đã lộ vẻ khinh thị cất tiếng cười như điên như khùng và nói tiếp:
-Tưởng gì chứ Tiết lão ngũ lại muốn thị con bò cạp độc nho nhỏ này... Y vừa nói tới đó, thì con Kim Câu Khiết Vương bỗng ngửng đuôi và bay lên kêu "vù" một tiếng.
Thấy bò cạp độc biết bay, Thúc Độ giật mình kinh hãi, vội nghênh thần lùi bước để phòng bị, nhưng Kim Câu Khiết Vương ở trên không bay lượn một vòng, rồi nhằm bàn tay phải của Thúc Độ bay thẳng tới.
Tự thị công lực của mình rất thâm hậu. Thúc Độ đã vận kình lực vào bàn tay, những ngón tay với gan bàn tay của y cứng như thép vậy, nên không khi nào lại chịu để con bò cạp độc nho nhỏ mà đuổi mình chạy quanh đài bao giờ, vì thế mà y đưa tay trái lên, bổ mạnh vào con Kim Câu Khiết Vương luôn.
Y đã vận chín thành công lực lên rồi tay cứng rắn như gang thép, đừng nói là đao kiếm thường, dù là bảo đao bảo kiếm cũng chưa chắc chặt đứt bàn tay của y.
Ngờ đâu thế chưởng ấy của y vừa đánh trúng cái móc tức cái ngòi con bò cạp ở đằng đuôi.
Không ngờ cái đuôi con bò cạp lại sắc bén đến thế, bàn tay của y chỉ lướt qua một cái thôi, mà đã bị cái móc độc đốt sâu vào gan bàn tay. Vì thế tha hồ y có hất tay thực mạnh vẫn không hất nổi con bò cạp bắn rời khỏi tay. Trái lại Kim Câu Khiết Vương bám thật chắc vào bàn tay của y hoài.
Thúc Độ thấy thế hãi sợ đến mặt biến sắc, biết phen này mình bị toi mạng đến nơi, y lớn tiếng quát bảo Lục Châu:
-Con bò cạp độc này khó đối phó lắm, mỗ đã lâm nguy rồi, đại muội mau rời khỏi hội trường ngay và nghĩ cách trả thù tuyết hận cho... Y chưa nói dứt lời thì người đã uể oải ngã lăn ra chết.
Lời Thúc Độ rõ ràng là bảo LụcChâu mau rời khỏi Ly Hồn cốc để giật sợi dây mây tức ngòi của thuốc nổ mà vợ chồng y đã đặt sẵn, làm cho sơn cốc này tan nát, khiến các nhân vật võ lâm chính tà đều bị chôn sống ở dưới đáy sơn cốc.

__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn