Ðề tài: Thơ Nguyên Đỗ
View Single Post
  #135  
Old 10-04-2005, 08:33 PM
NguyenDo NguyenDo is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 133
Default

40 Năm

Mến tặng Phỉ Thuý
Tác giả ĐK Nghĩa Vợ Chồng

Bốn mươi năm, bốn mươi năm tình nghĩa
Nghĩa vợ chồng hoà thuận tát biển đông
Nuôi con thơ khôn lớn, ấm yên lòng
Buổi thăng trầm vẫn chung vai gánh đỡ

Bốn mươi năm, bốn mươi năm chồng vợ
Chở vợ đi, đàn hát hát lúc vợ về
Rất dịu dàng tình nghĩa đạo phu thê
Bao dâu bể không giảm gì thương mến

Bốn mươi năm, bốn mươi năm trọn vẹn
Tình mặn nồng, những câu nói yêu thương
Cho bầy con không khí đẹp thiên đường
Của tình nghĩa bốn mươi năm gương sáng

Bốn mươi năm, bốn mươi năm lãng mạn
Những nụ cười, những tiếng hát, buồn vui
Sẻ chia nhau tất cả những ngậm ngùi
Cùng chỉ dạy những Trí, Nhân, Lễ, Nghĩa

Nguyên Đỗ



Ôn Lại Chuyện Xưa

Ôn chuyện xưa chúng mình cười thương lạ
Buổi ban đầu lưu luyến đã xa xăm
Những yêu thương như biển dẫu âm thầm
Những cơn sóng có bao giờ ngưng nhỉ

Và mãi mãi chúng mình thành tri kỷ
Không gần nhau, hồn mãi mãi quyện nhau
Những lời thơ buổi ấy lắm thương đau
Giờ lắng dịu để nhường cho hạnh phúc

Đỡ nâng nhau một thuở nào ngã gục
Dìu dắt nhau đi qua khúc đường trơn
Đưa nhau đi tới đồng cỏ xanh rờn
Đường chia lối, mỗi người tìm một ngả

Bao năm rồi, vẫn ấm lòng thật lạ
Một người anh, một em gái bình yên
Gặp nhau vui, nở những nụ cười hiền
Mình vẫn nhớ một thuở nào thân thiết

Nguyên Đỗ


Anh Đợi Chờ Em

Anh đợi chờ em, mắt nhíu vào
Vừa nằm xuống lại nhớ nao nao
Lại tìm em nữa may ra gặp
Dẫu chỉ cười thay tiếng hỏi chào

Em ẩn, tàng hình, anh kiếm hoài
Chao ơi, sơn nữ sợ gì ai
Mà sao lẩn tránh tài ghê vậy
Nhị đẳng huyền đai hãy trổ tài

Anh phải cầu gì, khấn vái chi
Để cho tiên nữ động sầu bi
Hiện thân hiển hiện như làn chớp
Hỏi muốn gì đây, định tính gì

Anh gởi bài thơ, gán cạnh tường
Đi ngang liếc mắt đọc mà thương
Có chàng trai trẻ mang hy vọng
Hấp hối tìm em chết nửa đường

Nguyên Đỗ


Em Cứ Tự Nhiên

Em cứ tự nhiên mở cửa vào
Anh đâu có khó, nỡ lòng nào
Em vào tỵ nạn càng vui chứ
Có chật có đông cũng chẳng sao

Một bầy con nít đứng bu quanh
Hỏi em có phải người yêu anh
Ngượng ngùng em nói không phải á
Đám nhỏ cười to, rõ ngọn ngành?

Em cứ tự nhiên, nhà trống trơn
Tha hồ dọn dẹp trông xinh hơn
Phòng anh bê bối em đừng trách
Sách vở khắp nơi với chiếc đờn

Bức ảnh trái tym em thấy không
Tình yêu em đó, cháy trong lòng
Dẫu không lời nói mà sâu nặng
Em ở luôn đây có được không?

Nguyên Đỗ


Như Trò Đuổi Bắt

Hai đứa mình như đang chơi đuổi bắt
Anh tìm em, em ẩn, biết tìm đâu
Anh lẩn đi, em lại thấm buồn sầu
Khi nhớ lắm mới hiện ra gặp mặt

Anh trách nhẹ, sương đã mờ lên mắt
Em của anh mít ướt quá đi thôi
Cho anh xin, đừng bắt đợi một hồi
Đến ngủ gật, rồi mới lên thỏ thẻ

Không trêu nữa, này cô em nhỏ bé
Em cười lên, chớ để lệ tuôn rơi
Mai kia đây nhất định chẳng xa rời
Em có trốn cũng trong vòng tay đó

Em trinh trắng giống như là bạch thỏ
Đám cỏ non mơn mởn dưới nắng mai
Em ngại ngùng như có bẫy ai cài
Nhốt luôn cả cuộc đời em mãi mãi

Nguyên Đỗ




Nàng Thơ Thánh Đức

Thánh đức từ tâm yêu dấu ơi
Vừng đông đã rực sáng bên trời
Em còn ngủ gục hay thiêm thiếp
Bên gối đêm qua nước mắt rơi?

Thanh thản bình an nhé Nàng Thơ
Sáng nay sương rớt lối đi mờ
Một mình rảo bước buồn chi lạ
Vụt loé trong đầu những ước mơ

Hạnh phúc học chăm cố gắng lên
Bảng vàng dược sĩ sẽ đề tên
Mai kia anh đến đưa toa thuốc
Nhung nhớ tương tư hãy cố đền

Thôi chứ em anh có nợ chi
Hãy cười tươi nhé, chớ sầu bi
Khăn tay em hãy lau khô lệ
Giữ lại giùm anh nắng độ trì

Nguyên Đỗ



Em Suối Nguồn Thơ

Em suối nguồn thơ, em ý thơ
Em đi anh nhớ đến không ngờ
Anh nhìn khung ảnh mà day dứt
Thi tứ giá băng mắt thoáng mờ

Anh đợi chờ em quá nửa đêm
Vắng tanh phố lạ đã thưa đèn
Em nhìn chẳng nói hay đang ngủ
Lạnh lẽo ngự về trong trái tim

Em gió mùa thu rủ lá vàng
Đi về đâu nhỉ núi mênh mang
Hay ra sông biển miền Đông ấy
Anh đứng ngẩn ngơ vạn ngỡ ngàng

Em hỡi, Nàng Thơ, hẹn đến mai
Em về theo nắng chiếu ngang vai
Cùng anh thưởng lãm rừng thu nhé
Hoa lá trên cây với đám nai

Nguyên Đỗ
Trả Lời Với Trích Dẫn