Vãn là ta chỉ riêng ta
Nghe đau sợ tóc, nhạt nhòa mắt môi !
Vẫn là vành nguyệt đêm Thu
Chênh vênh chiếc bóng mịt mù khói sương
Tình mây nợ gió vấn vương
Xa trôi muôn hướng tỏ tường nào hay? !
Vẫn là gút đoạn chỉ may
Khâu trên thảm ái đọa đày mũi kim
Bên hiên đời cuối lặng im
Vì trong cay đắng dấu tìm vải thô?!
Vẫn là nhịp võng hư vô
Ru hời câu hát bên hồ trông xa
Vẫn là ta chỉ mình ta !
TNBV
__________________
Đêm quơ chăn gối thành kỷ niệm...
Để đắp lên người những thú đau !
TNBV
|