Ðề tài: Cửu U Ma Động
View Single Post
  #22  
Old 10-14-2005, 02:50 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Hoặc họ bị tan rã thây thi ngay giữa đầm nước như con thỏ lúc mới rồi, hoặc họ đã leo lên được một trong những khoảnh lư bằng như nó rồi cũng bị chất kịch độc của Thủy trung nhược Thủy hủy hoại.
với tâm trí non nớt của một đứa trẻ, Vương Thế Kỳ chỉ nghĩ được như thế. Và chỉ như thế thôi cũng đủ làm cho Vương Thế Kỳ phải thất vọng đến não nề rồi.
Không phải thất vọng mà là tuyệt vọng.
Sinh cơ chỉ trở lại với Vương Thế Kỳ khi mặt nước chợt khẽ xao động.
"Sao mặt nước lại xao động? Chẳng lẽ lại có một sinh vật gì xấu số nữa vừa rơi xuống hay sao?"
Tuy không muốn nhìn lại một lần nữa cảnh tượng thảm khốc như nó đã nhìn vào con thỏ, nhưng với bản tính của một đứa trẻ Vương Thế Kỳ không thể không nhìn.
Mặt nước vẫn xao động nhưng lần này là ở một phương vị khác.
NÓ chớp mắt vài lượt như không tin vào điều nó vừa nhìn thấy!
NÓ lại căng mắt ra để nhìn!
và nó lại thấy mặt nước tiếp tục xao động và là xao động ở một phương vị khác nữa!
Càng không tin vào điều đang xảy ra, từ lúc nào Vương Thế Kỳ đã di chuyển quanh đầm nước với hy vọng là được nhìn gần hơn vào vật đang liên tục làm cho mặt nước xao động. Mắt thì dõi nhìn vào vật đó còn chân thì cứ dịch chuyển theo bản năng.
"Bõm.?"
Do không nhìn xuống dưới chân nên Vương Thế Kỳ vì đi hết khoảnh lư bằng liền bước luôn xuống đầm nước.
Chực nhớ đây là độc thủy, Vương Thế Kỳ hốt hoảng đến thác loạn và nhảy vội lên khoảng lư bằng khác gần đó.
NÓ đứng yên và chờ độc thủy chắc chắn sẽ làm cho hai chân của nó phải tan rửa.
Một khắc.
Hai khắc.
NÓ vẫn bình yên vô sự.
"Thật quái lạ, quái lạ trên chỗ tưởng.?"
Vương Thế Kỳ buộc phải lẩm bẩm thành lời khi nó nhận ra là cho đến tận bây giờ nó vẫn chưa bị độc thủy hủy diệt.
"Hay độc thủy kia chỉ giết hại những sinh linh không phải là người?"
Y nghĩ này vừa xuất hiện trong tâm trí nó thì chính miệng nó đã lớn tiếng phản bác, "Phi lý, là người hay là các sinh linh khác đều chẳng phải là những nhục thể với huyết đỏ sao? Ðâu có chuyện độc thủy có tác dụng với loài sinh linh và ngoại trừ sinh linh khác, phi lý! ?"
Tự mình phản bác lấy mình vì không sao giải thích được điều này nên Vương Thế Kỳ vòng hai tay ôm lấy đầu và ngồi xuống.
NÓ vừa tọa vị chưa yên chỗ đã phải nhảy nhổm lên vì kinh ngạc.
NÓ cúi đầu nhìn lại chỗ mà nó vừa mới ngồi.
NÓ đưa hai tay dụi mắt.
NÓ lẩm nhẩm đọc, "Ta đã nhầm. Chất độc trong đầm nước thật là lợi hại. Ta thật hổ thẹn với danh xưng Ðộc Vương của ta.?"
Ðọc xong, Vương Thế Kỳ ngẩn người suy nghĩ, "Ðộc Vương? Hắn là một nhân vật thành danh nhờ khả năng thi độc. Sao lại phải hổ thẹn? Không lẻ chính Ðộc Vương cũng phải bỏ xác ở đây? Ðộc Vương còn chịu chết, không lẽ bản thân ta lại không chết vì độc thủy?"
Ðây là bút tích đầu tiên, chứng tỏ đã từng có người tìm xuống đây mà Vương Thế Kỳ lần đầu tìm gặp.
NÓ đưa mắt nhìn lại đầm nước.
Mặt nước đã không còn xao động nữa.
"có lẽ do vừa rồi ta đã tạo thành một tiếng động khá lớn và khá đột ngột nên sinh vật to như loài cá kia đã giật mình và lặn đi mất rồi.?"
Tự lẩm bẩm rồi lại tự gật đầu với chính mình, nhưng liền ngay lúc đó Vương Thế Kỳ chợt kêu lên, "Khoan đã, ta vừa nói điều gì? Tiếng động? Phải rồi, sao lại bảo nhược thủy không hề tạo thành tiếng động? Vậy tiếng động vừa rồi vì sao lại có?"
Không tin vào điều này, Vương Thế Kỳ chợt ngã xuống và vươn tay ra. Nhưng ngay lúc nó định vỗ thử xuống mặt nước xem có tạo thành tiếng động hay không thể, nó chợt dừng lại.
NÓ không dám cho tay vào độc thủy.
Ðược một lúc, nó tặc lưỡi một cái, "Chực... đã hai lần chạm vào độc thủy rồi. Thêm một lần nữa đâu có gì cả khác chứ?"
"Bõm.?"
Quả nhiên Vương Thế Kỳ không hề sợ trong lần chạm thứ ba vào độc thủy. Và quả nhiên là Vương Thế Kỳ vừa làm cho Thủy Trung Nhược Thủy phải vang lên thành một tiếng động rõ ràng.
"Vậy là không phải rồi. Con thỏ, và cả ta nữa, lúc rơi xuống đầm nước đâu đã có tiếng động nào vang ra? Nhưng tại sao ở vị trí này mặt nước lại phát ra tiếng động khi ta ra vào? Chỉ ở vị trí này hay ở những vị trí khác vậy?"
Nỗi băn khoăn này khá lớn khiến Vương Thế Kỳ phải quên đi việc nó chạm tay vào độc thủy nhưng lại không bị độc thủy làm tổn hại.?"
Bước đi vài bước trên khoảng lư bằng là mặt đá, Vương Thế Kỳ lại ngồi thụp xuống và vỗ mạnh tay vào mặt nước.
"Bõm.?"
Tay nó khi va vào mặt nước vẫn tạo ra tiếng động.
"Vút ?"
Nhảy vọt qua khoảnh lư bằng kế đó, Vương Thế Kỳ lập lại động tác trên hai lần nữa ở hai vị trí khác nhau.
"Bõm.?"
"Bõm.?"
Ðứng yên, Vương Thế Kỳ thầm nghĩ, "Vậy thì trúng rồi. Ta đã nghĩ ra rồi. Thủy Trung Nhược Thủy, tên gọi thật hay! Ðây vốn là một đầm nước bình thường như bao đầm nước khác, chỉ có ở khoảng giữa của đầm nước mới có một loại nước đặc dị được gọi là Nhược Thủy. Từ bên trên nếu có vật gì rơi xuống thì vì phải rơi đúng vào vùng trung tâm và đó là Nhược Thủy nên mọi vật đều phải chìm ngay. Ðồng thời không hề tạo ra tiếng động. Và có lẽ, chỉ ở vùng Nhược Thủy mới là độc thủy, còn ở xung quanh thì không phải.?"
Nghĩ xong, một lần nữa Vương Thế Kỳ lại lên tiếng tự phản bác với chính nó, "Nhưng rõ ràng là lúc nãy ta đã rơi đúng vào vùng nhược Thủy mà sao cho đến lúc này ta vẫn chưa bị độc thủy làm hại? Tại sao Chứ?"
Băn khoăn, nghi ngại Vương Thế Kỳ lại đảo mắt nhìn quanh. Cứ như là cảnh vật xung quanh sẽ giúp nó tìm được các lý giải hiện tượng kỳ quái đã xảy ra với nó vậy.
Và thật là may mắn khi mục quang của Vương Thế Kỳ không hiểu sao lại nhìn ngay vào chỗ chân nó đang đứng.
Trên mặt đá, cạnh chỗ nó đứng có nhiều hàng chữ đã được ai đó dùng chỉ lực ghi lại bằng bút pháp vừa tinh xảo vừa nhỏ li ti.
"Lão nạp vì muốn tìm hiểu thấu đáo sự kỳ diệu của hóa công nên đã mạo hiểm tìm đến nơi này. Ðộc thủy quả lợi hại, trên chỗ tưởng của lão nạp. Tiên thiên khí công của lão nạp xem ra vẫn không ngăn ngừa được độc tính của độc thủy. Bây giờ muốn thoát đi thì đã muộn rồi, lão nạp đành lực bất tòng tâm thôi.
Nhưng lão nạp dù có chết đi cũng không lấy gì làm tiếc, chỉ tiếc cho pho chưởng Hàng ma thập bát do lão nạp ngộ ra phải thất truyền mà thôi.
Nay lão nạp tự nguyện lưu lại pho chưởng này, trao tặng lại cho người nào may mắn hơn lão nạp.
VÔ Danh Tăng.?"
Ngay phía dưới chỗ thụ danh Vương Thế Kỳ còn nhìn thấy trên mặt đó một đường khắc vuông vức với mỗi bề là ba tấc.
Thoạt đầu Vương Thế Kỳ nghĩ rằng trong hình vuông này trước đây VÔ Danh Tăng có ghi lại toàn bộ kinh văn của pho Hàng ma thập bát chưởng, và do trải qua một thời gian đủ lâu nên bao nhiêu bút tích đều bị phai mờ.
Nhưng sau đó, khi nó xem lại phần lưu tự bên trên của VÔ Danh Tăng, với những nét chữ vẫn còn tinh xảo như vừa mới được viết thì nó lại nghĩ khác, "Nếu phần kinh văn còn bị phai mờ theo thời gian thì những bút tích ở trên tại sao vẫn còn? CÓ chăng là còn có điều bí ẩn ở ngay hình vuông này. Phải chăng đây chỉ là một hộc đá, nơi kinh văn được lưu lại, mà VÔ Danh Tăng đã dùng một khối đá vuông vức đúng kích cỡ để đậy lại?"
Cho là như thế, Vương Thế Kỳ bèn tìm cách nạy khối đá lên.
Sau một hồi hì hục, Vương Thế Kỳ cảm thấy chán nản vì nó không thể nào nạy được khối đá bằng sức lực non kém của nó.
NÓ đành bỏ dở ý định đó. Và vừa rảnh tay, tâm trí của nó lại lởn vởn hai chữ độc thủy.
"Cả VÔ Danh Tăng lẫn Ðộc Vương đều lưu tự lại và cho rằng đầm nước này chứa toàn độc thủy, nhưng tại sao đối với riêng ta vẫn bình an vô sự?"
NÓ lớn tiếng tự hỏi chính nó. Ðể rồi, nó không thể nào tìm được câu giải đáp cho chính nó. NÓ cảm thấy bực dọc với bản thân nó. Và nó không thể không cảm thấy băn khoăn khi bản thân của nó cũng chứa đựng một sự bí ẩn chẳng khác nào sự bí ẩn đang xảy ra với đầm nước.
Mặt nước đang xao động.
Và lần này phương vị bị xao động, may sao, lại gần với vị trí nó đang ngồi.
Hai mắt nó căng ra.
NÓ không dám chớp mắt vì sợ vật thể đang làm cho mặt nước xao động kia phải biến đi khỏi tầm thị tuyến của nó.
Nhận định lúc nãy của nó về vật thể này không có điểm gì sai biệt Vật thể đó đúng là có hình thù như một loài cá. Nhưng lần này do được nhìn ở khoảng cách rất gần nên Vương Thế Kỳ mới biết rằng vật thể đó không hẳn đã là một loài cá.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn