- Thôi đi, hết ví là mèo rồi tới chuột. Bộ không còn hình ảnh nào khác sao?
Thẩm cười giòn:
- Mèo và chuột là hình ảnh quen thuộc trong nhà, ví em như vậy là chứng tỏ anh thương em đó, thế mà cũng làm mặt giận.
- Xì, anh ăn cơm đi, ai them giận anh cho thêm....tức.
Ðưa chén cơm đây em bới cơm cho.
Sau khi nhận chén cơm đầy từ tay Thoi Tơ trao cho, Thẩm nhìn lại cô cười hỏi:
- Bao giờ thì tổ chức sinh nhật, nhỏ?
- Bộ anh gọi em một cách nghiêm túc không được sao mà cứ nhỏ này nhỏ kia. Em ghét ai lên mặt người lớn với em lắm.
- Anh lại thích gọi em là nhỏ hơn. Bao giờ ăn sinh nhật đây lớn?
- Em không đùa à. - Thoi Tơ lườm.
- Chứ gọi là gì, không chịu nhỏ thì anh gọi lớn chứ sao?
- Người ta tên Thoi Tơ. Nguyễn Thị Thoi Tơ đàng hoàng.
Cô bé vênh mặt, hất máy tóc dài qua bên vai áo tím.
Thẩm cười:
- ý có cái tên đẹp khoe hoài. Hồi đó còn đi học, mỗi khi thầy giáo gọi tên em lên trả bài, chắc em vừa đi vừa ngúng nguẩy như một cái thoi tơ trong máy dệt, phải không?
- Không.
- Không là sao?
- Không là.... không them nói chuyện với anh nữa chứ sao.
Thẩm cười giòn:
- Trong nhà này chỉ có hai đứa, em không thèm nói chuyện với anh thì nói chuyện với ai?
- Em nói chuyện một mình.
- Nói chuyện một mình, người ta sẽ nói em khùng.
- Cũng được.
- Con gái mà khùng thì chẳng ai thèm lấy, em ở vậy suốt đời. Em sẽ già, rồi em sẽ chết, chết như vậy em sẽ là con ma khùng.
- Kệ người ta.
- Nhưng anh không nỡ nhẫn tâm để em như vậy.
- Cám ơn lòng tối của anh. Thôi, đưa chén đây em bới cơm nữa cho, lần này nữa thôi, lần sau anh bới lấy và em sẽ bắt đầu không nói chuyện với anh.
Thẩm cười cười, đưa chén cho Thoi Tơ. Cô bới cho Thẩm một chén cơm đầy. Thoi Tơ chớp mắt nói:
- Bới cho anh một chén bằng hai, anh ăn no tới chiều luôn. Chiều nay em sẽ không ăn cơm chung với anh nữa đâu.
Thẩm giả bộ hỏi?
- Chiều nay em đi ăn đám giỗ ở nhà bạn à?
- Xì.
Và Thoi Tơ bắt đầu không thèm nói chuyện với Thẩm nữa.
Cô lặng lẽ ngồi ăn cơm, ăn nhỏ nhẹ như con mèo mướp vẫn thường quanh quẫn với Thoi Tơ. Không khí oi bức của bữa trưa đột nhiên lắng lại trong sự im lặng khó chịu. Trời hình như không có gió, Thẩm nhìn những sợi tóc mai của Thoi Tơ ướt mồ hôi, gương mặt cô ửng đỏ trong cái nóng ngột ngạt.
- Trời nóng quá đi mất, để anh tìm cái quạt. Anh thay trời làm gió, quạt cho em, nghen.
Thoi Tơ làm thinh. Thẩm lên gác lấy cái quạt giấy mang xuống, nhưng bàn ăn trống không, khiến Thẩm ngẩn ngơ.
Thẩm đành ngồi ăn một mình. Nhón lấy một cây tăm, Thẩm vừa xỉa răng vừa đi ra phía sau nhà. Thoi Tơ đang ngồi dưới góc cây cóc, nhìn ra mặt sông với dáng ngồi lặng lẽ và gương mặt buồn rười rượi. Thẩm đi đến bên cạnh hắng giọng nói:
- Ủa, bộ em giận anh thật à?
Chợt Thẩm thấy đôi vai Thoi Tơ run rẩy, cô cắn môi cố giấu một cơn xúc động, nhưng đôi mắt đã nhòa lệ. Thẩm bối rối thật sự và anh luống cuống trước đôi tay thừa thãi của mình. Quả thật, chưa bao giờ Thẩm thấy Thoi Tơ khóc như vậy.
Thẩm hỏi rất ngây ngô:
- Sao em lại khóc?
- Anh đi chỗ khác đi, mặc kệ người ta. Thoi Tơ giận dữ nói.
- Trưa nắng như thế này chỉ có cây cóc già là có bóng mát thì anh phải đi đâu bây giờ?
- Anh đi ra ngoài bờ sông mà đứng, hay là.... nhảy xuống sông cũng được.
Thẩm tức cười:
- Ðể làm gì?
- Cho cá lòng tong, tôm tép nó rỉa anh không còn miếng thịt nào cho bõ ghét.
- A, nhỏ ghét anh thậm tệ phải không?
- Em thù anh, em tức anh, em muốn.... ăn tươi nuốt sống anh. Tại sao anh cứ trêu chọc em hoài vậy, làm như người ta còn là con nít không bằng.
- Trong nhà này chỉ có hai đứa, không chọc em thì anh biết chọc ai bây giờ?
Nghe thế, Thoi Tơ bật cười. Cô vừa cười vừa lau vội những giọt nước mắt.
- Quỷ bắt anh đi, chọc cho người ta khóc đã rồi chọc cho người ta cười. Sao anh ăn ở nhẫn tâm, độc ác quá vậy. Bộ anh không sợ chết mà không nhắm mắt được sao chứ?
- Ủa chơi một chút sao em lại mắng mỏ anh nhiều thế?
Và Thẩm leo tuốt lên cây cóc già đang mùa trái rộ tìm hái cho Thoi Tơ những trái cóc chín vàng lườm mà cô ưa thích, coi như quà tặng để giảng hòa. Ừ mấy ngày nay, người mua cóc quen của Thoi Tơ ngoài chợ chưa vào hái cóc, tối nay thế nào cóc chín cũng rụng đầy, vì vào con nước lớn, giữa khuya về sáng, gió sẽ thổi mạnh.
Từ trên cao, Thẩm nói vọng xuống:
- Nè nhỏ ơi, anh sẽ thẩy cóc chín xuống tha hồ mà núm đấy nhé. Hai bàn tay của nhỏ đâu rồi?
- Hai bàn tay của em nhỏ xíu không núm cóc được đâu.
- Vậy thì em chạy về nhà lấy chiếc nón lá ra mà hứng, đâu có khó gì?
- Anh chờ em một chút.
Thẩm ngồi một cách an toàn trên cái chảng ba và ăn thử một trái cóc chín vàng. Không được ngọt lắm. Con gái thường thích những trái cây vừa chua vừa ngọt. Thoi Tơ sẽ thích chí với những trái cóc Thẩm hái.
Thoi Tơ từ trong nhà chạy ra, trên tay cầm chiếc nón lá. Cô đứng dưới gốc cây nhìn lên gương mặt đỏ ửng vì nắng.
|