Thẩm phì cười, anh thầm phục Trúc có thể đùa được bất cứ trong trường hợp nào.
Huyền biết cách mở cổng từ bên ngoài mà không phải gọi người trong nhà. Trúc và Huyền dẫn xe qua cánh cổng và mất hút trong ánh đèn từ trong hắt ra thành một khoảng sáng. Thẩm dựng xe dưới một góc cây, gió xao động vòm cây trên đầu đánh rơi những vụn nước mưa xuống mặt Thẩm. Mùi hương của một loài hoa nào đó trong chân rào hắt ra làm Thẩm bàng hoàng.
Một lúc sao Trúc mới dẫn xe ra cười bảo Thẩm:
- Bình yên vô sự, nhỏ Huyền gởi lời chúc anh ngủ ngon.
- Lúc nào tôi cũng ngủ ngon.
- Thì ngủ ngon thêm chút nữa có sao đâu, thôi mình đi.
Thẩm và Trúc đạp xe sóng đôi nhau ngược lại con đường tối. Trúc cười rúc rích:
- Tôi nghiệp anh Thẩm ghê, lúc nảy đưa người yêu về, bây giờ đưa bạn về.
- Tôi thích đi chơi trong trời mưa.
- Hèn chi nhiều người nói anh Thẩm lãng mạn như một thi sĩ đấy.
- Cần gì phải là thi sĩ mới lãng mạn?
Những con đường trong đêm tối như rộng dài hơn, hai hàng cây bên đường như thiếp ngủ trong giá lạnh. Thẩm im lặng nhìn hai cái bóng ngả dài, lướt đi trên mặt đường loang loáng ánh đèn.
Thẩm dẫn xe vào nhà trong lúc Thoi Tơ đang lui cui dưới bếp. Nghe tiếng động Thoi Tơ hỏi vọng ra:
- Anh Thẩm về đó hả?
- Không anh thì ai vào đây? - Thẩm dựng xe và đáp.
- Anh có bị mắt mưa không?
- Chút đỉnh.
- Còn em lúc này về nhà bị ướt như chuột lột. Tưởng anh ở nhà nấu cơm giùm, ai dè anh đi mất tiêu.
Thẩm nói dối:
- Anh tới nhà người bạn mượn cuốn sách rồi bị mưa nên không về được.
Thoi Tơ bước ra, gương mặt cô đỏ ửng vì lửa bếp. Thẩm bối rối đi vội lên gác thay quần áo khô. Anh cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, ớn ớn. Thẩm lo ngại anh sẽ bị cảm mưa nên trải vội chiếc chiếu ra sàn gác rồi nằm trùm mền kín mít từ đầu đến chân.
Dưới nhà Thoi Tơ chờ hoài không thấy Thẩm xuống ăn cơm, cô tới dưới chân cầu thang hỏi vọng lên:
- Anh Thẩm không đói bụng hả?
Thẩm nghe nhưng anh không trả lời được. Thấy trên gác hòan toàn im lặng, Thoi Tơ rất ngạc nhiên, cô gọi hai ba lần vẫn không nghe Thẩm trả lời nên vội đi lên gác. Thoi Tơ hết sức ngạc nhiên khi thấy Thẩm nằm trùm mền.
Cô lo lắng hỏi:
- Anh Thẩm đau à?
- Có lẽ anh bị cảm - Thẩm hé mền ra đáp.
- Chết, sao anh không nói để em nấu cho anh miếng cháo.
- Anh không ăn cháo đâu.
- Sao vậy?
- Anh mới vừa bị cảm thôi, ăn cháo sẽ bệnh nặng thêm.
Thoi Tơ cười:
- Vậy mà trùm mền làm em hết hồn.
- Lạnh quá không trùm mền sao được?
Thoi Tơ xuống nhà lấy chai dầu gió xanh mang lên đưa Thẩm, cô bảo:
- Xức dầu một lúc chắc khỏi lạnh.
Thẩm xoa dầu lên trán mình. Thoi Tơ nhắc:
- Phải xoa hai bên thái dương, hai bên mũi nữa và anh phải hít thật mạnh mấy hơi cho dầu ngấm vào phổi, như vậy mới dấm được.
Thẩm vừa làm theo lời hướng dẫn của Thoi Tơ vừa hỏi:
- Sao em rành quá vậy?
- Tại lúc trước em cũng thường hay bị cảm, nhà chỉ có một mình, em phải tự chữa trị lấy chứ sao.
- Mai mốt em làm.... bà lang vườn được.
- Lại ngạo người ta nữa rồi, để mai ở ngoài chợ về, em sẽ mua cho anh nồi xông.
Anh bị cảm mà xông thì khỏi ngay.
- Thôi, anh sợ phải trùm mền xông lắm, ngộp muốn nín thở luôn.
- Sao cái gì anh cũng sợ hết vậy?
- Và sợ nhất là bị.... cảm - Thẩm cười:
- Em đã dọn sẵn cơm rồi, chút nữa anh đói thì xuống ăn nhé.
- Còn em?
- Em chờ anh ăn cùng một lúc.
- Sao em không ăn một mình trước đi, chờ anh rồi đói bụng làm sao?
- Thôi, ăn cơm một mình buồn lắm.
- Còn anh lại khoái ăn cơm một mình, như vậy ăn được tự nhiên hơn.
- Em không ngờ anh lại.... ham ăn như vậy.
Thường ngày, Thoi Tơ là người luôn bị Thẩm trêu chọc, hôm nay Thoi Tơ chọc lại được một câu, cô khúc khích cười và thầm hả dạ.
Thoi Tơ nhìn Thẩm, bỗng cô nói vẻ hờn trách:
- Em biết anh nói dối.
- Chuyện gì?
- Chuyện anh tới nhà người bạn nào đó mượn cuốn sách ấy mà. Làm gì có chuyện đó, em biết anh đi đâu nữa kìa.
- Ði đâu, em nói trúng anh tình nguyện nhịn đói tối nay.
- Thôi, ai nỡ để anh nhịn đói.
Thoi Tơ nói xong mỉm cười một mình. Thẩm hơi hoang mang trước thái độ của Thoi Tơ, không lẽ cô bé biết Thẩm nói dối?
Không thể im lặng được lâu, Thẩm hỏi:
- Em suy nghĩ gì vậy?
- Có suy nghĩ gì đâu. A, hay là em lấy dầu cạo gió cho anh nhé. Cảm mà cạo gió thì mau hết lắm.
Thẩm nghe nói cạo gió thì tự nhiên muốn.... Ớn lạnh xương sống. Dù ở chung trong một nhà, thân thiết với nhau như vậy, nhưng cứ nghĩ lúc phải ở trần phơi bộ xương cách trí ra cho Thoi Tơ đánh dầu, cạo gió thì Thẩm thấy không đủ can đảm. Anh tung mền ra, nhìn Thoi Tơ ngượng ngùng nói:
- Anh cũng rất sợ cạo gió.
- Nhẹ nhàng thôi, có trầy da đâu mà sợ?
- Nhưng anh vẫn sợ, từ nhỏ tới giờ anh chưa cạo gió lần nào. Nếu cạo gió thì thà.... chết sướng hơn.
Thoi Tơ đứng lên, cười giòn:
- Gặp một người bệnh như anh thật chán.
- Em đi đâu đấy? - Thẩm hỏi.
- Em xuống dưới nhà giặt quần áo, không lẽ ngồi đây nhìn anh trùm mền hoài sao?
- Thôi, anh cũng xuống ăn cơm với em đây, sợ em đói bụng giặt đồ không nổi.
Thẩm tung mền đứng dậy. Thoi Tơ chỉ cười cười rồi bỏ đi xuống nhà dọn cơm.
Lâu rồi, hình như trong ngôi nhà nhỏ nhoi này chỉ có Thoi Tơ và Thẩm ăn cơm chung với nhau mỗi ngày. Bữa tối thường không đúng giờ giấc, có khi sớm, có khi trễ, tùy theo công việc của Thoi Tơ ở chợ. Hôm nay là một bữa ăn tối khá muộn, do Thoi Tơ ở chợ về trễ.
Thoi tơ nhỏ nhẹ ăn như một con thỏ. Lúc nào cô bé cũng có vẻ chịu khó và khắc khổ đến tội nghiệp.
- Em phải ăn nhiều nhiều vào cho mau mập - Thẩm nói.
- Mập để làm gì?
- Em mập một tí nữa thì đẹp ra phết và sẽ có khối anh chàng trồng cây si trước cửa nhà này. Trong số đó thế nào cũng có.... thằng Tân, bạn anh.
Thoi Tơ lườm Thẩm:
- Em không thích anh nói đùa kiểu đó đâu, anh Tân cũng ít khi đến đây.
- Cần gì phải đến thường xuyên người ta mới tán được nhau. Bây giờ tình yêu hiện đại, người ta yêu nhau bằng.... tia lađe nhỏ ơi.
- Bộ không chọc em, anh không ăn cơm được hả? - Thoi Tơ đỏ mặt gắt.
Thẩm cười khì. Anh biết là không nên tiếp tực trêu Thoi Tơ nữa. Do đó bữa cơm trở nên im lặng một cách ngột ngạt. Tuy đói bụng nhưng Thẩm ăn không thấy ngon. Còn Thoi Tơ hình như muốn ăn thật nhanh cho xong bữa cơm.
Trong lúc Thoi Tơ dọn dẹp chén bát, thẩm rót một ly nước trà nóng ngồi nhâm nhi. Bỗng anh thấy Thoi Tơ để một nhúm cơm trong tờ giấy lịch vừa mới xé mang lên gác, vô cùng ngạc nhiên, Thẩm hỏi:
- Em mang mấy hột cơm nguội đi đâu đấy?
- Ði nuôi con thằn lằn trên bàn học của anh.
- Trời đất.
- Chứ sao nữa, không ai tệ bạc và tàn nhẫn như anh, có con thằn lằn mà cũng làm biếng cho nó ăn cơm.
Thẩm tò mò theo Thoi Tơ lên gác. Cô bé đặt tờ giấy lịch có nhúm cơm dưới cái đế đèn bàn của anh. Như có hẹn trước, con thằn lằn từ trong một góc kẹt nào đó chui ra.
Việc đầu tiên là con thằn lằn le lưỡi liếm mép, đảo cặp mắt nhìn quanh như để nhận mặt người quen, sau đó từ từ bò lại chỗ tờ lịch và ngoạn những hột cơm ăn ngon lành. Thoi Tơ chăm chú nhìn con thằn lằn ăn cơm một cách thích thú. Cô bé có vẻ vui sướng khi thấy con thằn lằn ăn hết những hột cơm, không bỏ sót hột nào trên tờ giấy lịch.
Thoi tơ quay lại trách Thẩm:
- Anh thấy chưa, con thằn lằn rất tội nghiệp, nó đói nên đã ăn hết những hột cơm của em.
- Em khám phá ra công việc này lúc nào vậy? - Thẩm hỏi.
- Từ hôm anh hết hồ, phải lấy cơm nguội lên dán bức thư gởi cho ai đó, rồi cơm còn dư, con thằn lằn này mới bò ra ăn, em thấy nó tội nghiệp mới nuôi nó mỗi ngày như vậy.
- Ðược em nuôi kỹ lưỡng như vậy nên con thằn lằn này mập ú, da trắng phau.
- Nó là chú bạn nhỏ của em đấy.
- Vớ vẩn.
- Thật đấy, không phải chuyện vớ vẩn như anh nói đâu. Mỗi ngày anh đi học, căn gác không có ai ngoài con thằn lằn, em đã lên ngồi nói chuyện với nó như nói với một người bạn. Con thằn lằn là một người bạn chung thủy, nó không biết phản bội.
Thẩm giật thót người, câu nói của Thoi Tơ mang cả hai ý nghĩa, cô bé nhằm ám chỉ một điều gì đây?
- Lần đầu tiên trong đời anh mới biết có một người trò chuyện với.... thằn lằn - Thẩm cười.
- Anh ngạc nhiên lắm phải không?
- Nếu có một người thứ ba biết được chuyện này, họ sẽ cho là em.... mát.
- Cũng được, chẳng có sao hết - Thoi Tơ ngúng nguẩy.
- Thế, em đã nói với con thằn lằn những gì?
- A, cái đó thì bí mật, sẽ không bao giờ em nói cho ai nghe cả. Còn anh muốn biết thì hãy thử hỏi....con thằn lằn thử xem.
- Chịu thôi, anh đầu hàng, vì anh không hiểu tiếng nói của loài vật như em.
Thoi Tơ mỉm cười, cô bé ngồi xuống chiếc ghế dựa gõ gõ mấy ngón tay trên mặt bàn học. Ngoài sông, sóng vẫn đập vào bờ đá xanh ầm ào. Hình như cơn mưa đang tràn qua mặt sông để ném những giợt mưa nặng chĩu lên mái tôn.
Thoi Tơ tay chống cằm, nói như một người mộng du:
- Một ngày nào đó anh sẽ hiểu những điều mà em trò chuyện với chú bạn nhỏ của em.
- Con thằn lằn ấy à?
- Ðúng, nhưng anh đừng có nên gọi nó là con thằn lằn. Nó là chú bạn nhỏ của em.
- Thôi, em đi giặt đồi đi, có lẽ anh phải học bài. Cả tuần nay không nhét vào đầu chữ nào, nguy tới nơi rồi.
- Em biết đầu óc anh đang lung tung lắm.
- Em có thể làm thầy bói được rồi đấy.
- Cô Huyền dạo này ra sao rồi?
- Có làm sao đâu, vẫn bình thường - Thẩm trả lời một cách hấp tấp.
- Nếu ngày mai ba má em không về, chắc em phải ra ngoài cửa biển thôi.
- Ðiên à, mưa gió thế này thì làm sao em đi được?
- Em quá giang ghe của người quen, còn chuyện mưa gió đối với em ăn nhằm gì.
- Anh thấy là em không nên đi.
- Ở nhà em buồn chết được.
- Thì em nói chuyện với "chú bạn nhỏ" của em - Thẩm hơi mai mỉa. Thoi Tơ làm thinh, cô bé biết Thẩm mai mỉa mình, nhưng giả vờ không biết, hoặc không để ý tới.
Thẩm nhìn vào đôi mắt của Thoi Tơ, đôi mắt sao buồn lạ lùng và hình như đang ứa ra hai giọt nước mắt trong suốt. Nhưng Thoi Tơ biết Thẩm đang nhìn mình nên vội đứng lên bỏ đi xuống nhà.
- Em giận anh à? - Thẩm hỏi vói theo.
- Không - Thoi Tơ đáp.
- Học bài xong lên trên này anh hát cho em nghe, em yêu cầu bài gì anh sẽ hát bài đó.
Không nghe Thoi Tơ trả lời. Hình như cô bé đã vào nhà bếp. Thẩm lại ngồi xuống chiếc ghế Thoi Tơ vừa bỏ đi, chỗ ngồi của cô hãy còn ấm. Thấy Thẩm, con thằn lằn sợ hãi, bò đi mất. Con thằn lằn thật dễ ghét. Rồi ta sẽ cho mày biết tay, chỉ cần một cục vôi ăn trầu dính ở đầu cây tăm xỉa răng là Thẩm có thể dụ nó ra, sau khi xơi cục vôi cháy bỏng đó vào bụng, con thằn lằn sẽ ngủm tức khắc. Thẩm đã ngầm lên án tử hình con thằn lằn như vậy.
Nhưng Thẩm cũng chẳng học được chữ nào, đầu óc anh lùng bùng những hình ảnh của Huyền và Trúc và buổi đi chơi hồi chiều. Bây giờ Huyền đang làm gì? Có thể cô bé leo lên giường ôm chiếc gối dài ngủ một giấc tuyệt đẹp, quên tất cả chuyện xảy ra trên đời. Con gái thường dễ quên, đừng mong cô bé ấy giữ lại trong đầu một hình ảnh nào có dính líu tới Thẩm. Bây giờ có lẽ Huyền đang mơ một giấc mơ khỳ ảo nào đó.
Thẩm ném quyển sách, anh đứng lên đi lấy cây đàn ghi ta cũ và nghêu ngao hát trong tiếng mưa rơi....
|