View Single Post
  #12  
Old 10-23-2005, 01:06 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Chương 5


Ông bà Hoán có một gian hàng lớn tại chợ Mỹ Tho, buôn bán hàng kim khí điện máy. Tuy nhiên Huyền rất ít ra chợ phụ với ba má, ông bà Hoán hình như cũng không muốn như vậy, nhưng hôm nay không hiểu sao chị Nhiên chạy xe về nhà trong lúc Huyền đang ngủ trưa, đánh thức cô dậy và bảo:
- Huyền ra chợ ngay có việc cần.
Chị Nhiên là một người chị bà con của Huyền, được ông bà Hoán nuôi từ nhỏ nên xem như con ruột. Hàng ngày chị Nhiên phụ với ông bà Hoán ở chợ. Chị lớn hơn Huyền vài tuổi, nước da ngâm ngâm nhưng dôi mắt biếc và nụ cười lại có duyên ngầm. Chị ngồi ở mép giường chờ Huyền với một gương mặt không vui, cũng không buồn. Ðó là gương mặt thường ngày của chị, không ai mà đoán được chị đang nghĩ gì.
Huyền hỏi:
- Chuyện gì mà đặc biệt th? chị?
- Chị cũng không biết, dì dượng bảo chị lấy xe ngay về thôi.
- Hôm nay em còn phải đi học thêm.
- Nghỉ một buổi có sao đâu.
- Ông thầy khó lắm, nghỉ không được đâu.
- Dượng dặn rồi, bằng bất cứ giá nào Huyền cũng phải ra chợ - Chị Nhiên nhấn mạnh.
- Quái quỉ, tự nhiên có chuyện gì quan trọng vậy không biết.
Huyền lầm bầm đi rửa mặt rồi thay quần áo. Chị Nhiên nhìn Huyền đang đứng trước gương, chị cười:
- Phải trang điểm một chút, nhỏ ơi.
- Chị làm như đi thi hoa hậu không bằng.
- Cũng gần như vậy đó, đừng tưởng chuyện đùa.
- Từ nhà ra chợ mà làm gì phải trang điểm? - Huyền nghi ngờ hỏi.
- Ai biết, dì dượng dặn vậy đó.
- Thật là chán, chị cái gì cũng "dì dượng" dặn vậy đó. Em nghi trong chuyện này có âm mưu gì đây.
- Huyền ra ngoài chợ sẽ biết liền.
- Bộ bữa nay hết hàng bán sao về kêu em ra bán? - Huyền đùa.
- Ðừng có đoán già, đoán non, đi ra ngoài đó sẽ biết mà.
- Vậy chị chịu khó ngồi đợi em.... nửa tiếng nhé.
- Làm gì mà lâu thế - Chị Nhiên giãy nảy.
- Em trang điểm nữa chứ làm gì.
- Trang điểm mười phút thôi chứ làm gì tới nữa tiếng lận cô nương? - Huyền cười khúc khích như muốn trêu tức chị Nhiên. Cô chỉ trang điểm nhẹ, nhưng cố ý kéo dài thời gian. Thấy chị Nhiên chờ đợi mỏi mòn, Huyền mới nói:
- Xong rồi.
- Phải ăn mặc thật đẹp nữa nhỏ ơi.
- Người ta đẹp sẵn rồi, ăn mặc sao cũng đẹp, chị khỏi lo.
- Nhưng hôm nay khác, hôm nay là ngày đặc biệt.
- Lý do?
- Ðã bảo chị không biết mà, ra ngoài chợ thì mọi chuyện sẽ rõ thôi.
Huyền cong môi:
- Chị không biết hay là chị không nói?
- Không biết thật mà.
- Khó tin lắm.
Tuy nhiên, Huyền cũng nghe theo lời chị Nhiên, vì ăn mặc đẹp vốn là bản tính của con gái, nhất là với Huyền. Cô mở tủ quần áo, trố mắt nhìn đủ loại quần áo, màu sắc rực rỡ treo trong tủ để chọn lựa. Cuối cùng Huyền chọn chiếc váy đầm màu xanh nước biển và chiếc áo pull màu trắng dễ thương hở cổ tay ngắn. Huyền xoay xoay người trước gương và hỏi chị Nhiên:
- Ðược không?
- Rất dễ thương, thôi đi mau dì dượng chờ ngoài đó sốt ruột mất.
- Lâu lắm em mới ra chợ đấy nhé - Huyền cười khúc khích.
- Hôm nay là ngày đặc biệt mà.
- Thái độ của chị làm em nghi lắm, rồi chị sẽ biết tay em khi con nhỏ này khám phá ra âm mưu bữa nay.
- Chừng đó sẽ tính, bây giờ chị có nhiệm vụ đưa em ra ngoài cửa hàng, vậy thôi.
Huyền vừa ngồi lên xe, chị Nhiên rồi máy chạy, chị phóng xe thật nhanh, y như chạy đua làm Huyền sợ hết hồn, cô bấu eo lưng chị Nhiên la:
- Chạy đâu mà chạy như đua vậy, từ từ thôi, không khéo đụng người ta thì mang họa đấy bà ơi.
- Không sao đâu.
Huyền cự nự:
- Ðợi tới "có sao" chắc bà đưa người ta vô bệnh viện nằm húp cháo quá.
Chị Nhiên hình như không đếm xỉa gì tới Huyền, chị cứ cho xe phóng ào ào. Bây giờ Huyền biết là có cự cũng vô ích nên hai tay Huyền ôm ghì lấy cái hông mỡ màng của chị Nhiên và mặc cho chị chạy đi đâu thì chạy. Mọi việc phú cho trời và Huyền tin rằng cô chưa phải chết yểu.
Khi xe dừng lại trước chợ, Huyền mới thở phào vì thoát nạn. Vậy mà chị Nhiên tỉnh bơ nói:
- An toàn trên xa lộ phải không?
- Trái tim em muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chị ác đức vừa vừa để còn lấy chồng nữa chứ - Huyền đe dọa.
- Chị chưa muốn lấy chồng đâu, nhường cho em đó.
Ông bà Hoán thấy Huyền tới vui ra mặt, nhất là thấy Huyền diện đúng ý mình, bà Hoán niềm nở với con gái:
- Dữ ác, con gái ngủ bây giờ mới chịu dậy phải không?
- Tối qua con học bài mệt quá nên ngủ bù - Huyền đáp.
- Nãy giờ ba má trông con tới.
- Có chuyện gì vậy má? - Huyền hỏi.
- Dĩ nhiên là có chuyện đặc biệt quan trọng mới gọi con ra ngoài này chứ - bà Hoán mỉm cười.
Huyền ngồi xuống chiếc ghế nệm màu đỏ, đối diện với bà Hoán ngang mặt quầy.
- Chị Nhiên đâu, kêu cho Huyền ly cam tươi nhé - bà Hoán bảo.
- Con không uống cam tươi đâu má.
- Chứ con uống gì?
- Cà phê sữa đá cho tỉnh ngủ.
Ông Hoán nãy giờ không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn con gái. Ông có vẻ hài lòng trước nhan sắc lộng lẫy của Huyền. Hình ảnh của Huyền bây giờ là hình ảnh của bà Hoán ngày xưa. Ông Hoán thầm tự hào về đứa con gái duy nhất của mình.
- Cậu Phan chắc sắp tới rồi phải không bà? - Ông Hoán hỏi vợ.
- Sắp rồi.
- Khách mua hàng hả má? - Huyền hỏi.
- Không phải, một người quen.
- Cậu Phan cũng là người làm ăn buôn bán, nhưng không phải tới để mua hàng mà là để thăm gia đình mình - Ông Hoán giải thích.
- Nhung sao người ta không tới nhà mà lại tới chỗ này? - Huyền hỏi.
- Ở đâu cũng được, miễn tiện thì thôi, vả lại cậu Phan là chỗ thân tình chứ có xa lạ gì đâu - Bà Hoán nói.
Huyền đón ly cà phê đá từ tay của chị Nhiên, cô đặt nó trước mặt mình, dùng chiếc muỗng nhỏ với mấy cục đá ném xuống đất. Huyền không thích uống cà phê sữa đá mà nhiều đá cục quá.
- Cũng vì chuyện ấy mà má kêu con ra đây, luôn tiện cho cậu Phan biết mặt luôn.
- Ðể làm gì hả má? - Huyền hỏi. Câu hỏi của Huyền nửa ngây thơ, nửa có vẻ sành đời, người ngoài khó mà biết được Huyền suy nghĩ gì trong câu hỏi. Bà Hoán cười:
- Còn để làm gì nữa, người ta muốn làm quen với con và muốn m?i con đi ăn nhà hàng.
Huyền quay qua chị Nhiên cười khúc khích nói:
- Sao thằng cha này bạo quá vậy, chưa chi đã dám mời người ta đi ăn nhà hàng, làm nhu nhà hàng có cái gì đặc biệt l?m vậy.
- Dĩ nhiên là đặc biệt người ta mới mời chứ - Bà Hoán nói.
- Sao khách của ba má mà lại mời con?
- Dĩ nhiên là có mời cả ba má nữa, nhưng ba má tế nhị, muốn cho con được tự do - Ông bà Hoán cười ý nhị.
Huyền uống một ngụm cà phê sữa đá, cổ cô nghe mát lạnh và thật dễ chịu sau một giấc ngủ trưa bị đánh thức giữa chừng.
- Chị biết mặt thằng cha Phan nào đó không? - Huyền kéo tay chị Nhiên hỏi nhỏ.
- Có tới đây mấy lần.
- Bản mặt thằng chả ra sao?
- Ðược lắm.
- Nghĩa là sao?
- Ðẹp trai lắm, giống như tài tử.... Hồng Kông.
- Tưởng gì chứ tài tử Hồng Kông thì quê một cục.
Ông Hoán đang ngó mông lung ra ngoài bỗng tươi ngay nét mặt.
- Kìa, cậu Phan tới kìa.
Huyền nhìn ra, cô gặp ngay một thanh niên ăn mặc mô đen Việt Kiều. Quần áo khỏi phải nói, nhưng trên gương mặt trắng trẻo chễm chệ cặp kính trắng, gọng cũng màu trắng có hai sợi dây đeo. Anh ta vừa đi vừa quay quay cái chìa khoá xe trong mấy ngón tay. Chắc chắn đó là chìa khoá của một chiếc Dream mới cáu cạnh.
- Chào bác ạ - Anh thanh niên vui vẻ chào ba má Huyền.
- Chào cậu Phan, đây là con gái tôi - Ông Hoán chỉ Huyền giới thiệu luôn.
Huyền lịch sự gật đầu chào, Phan nói ngay:
- Thoạt nhìn, cháu cũng đoán được cô Huyền ngay thôi. Trực giác của cháu nhạy bén lắm bác ạ.
- Cậu ngồi chơi - Bà Hoán mời.
Phan ngồi xuống chiếc ghế gần ông Hoán, anh ta nhìn Huyền cười cười móc gói thuốc mời ông Hoán. Phan tự châm cho mình một điếu gắn lên môi. Huyền nhận thấy anh chàng này hút thuốc rất kiểu cách.
- Hôm nay cô Huyền nghỉ học? - Phan hỏi làm quen.


__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn