View Single Post
  #17  
Old 10-23-2005, 01:11 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Chương 7

Thật bất ngờ, người mà Huyền không mong lại tới. Khi nghe chị Nhiên báo có khách, Huyền tưởng Trúc tới nên nhanh nhẩu chạy ra mở cộng. Không ngờ đó lại là Phan.
- Ngạc nhiên lắm phải không, cô bé? - Phan vừa dẫn xe vào sân vừa hỏi.
- Ðúng là ngạc nhiên thật. Huyền không ngờ anh tới vào chiều nay.
- Như vậy là Huyền đã có hẹn.
- Dạ.
- Ai thế?
- Nhỏ bạn học cùng một lớp.
Phan cười giòn:
- Như vậy cũng chả sao, anh cứ tưởng đó là một người bạn trai nào đó của Huyền thì phiền.
- Tại sao lại phiền?
- Như thế, hóa ra anh đúng là một kẻ không mời mà tới. Không còn gì vô duyên hơn. Có đúng như thế không nào? - Phan nhìn Huyền hỏi.
Huyền gật đầu:
- Nếu đúng như vậy thì vô duyên thật. Anh vào nhà chơi - Huyền mời.
- Có trở ngại gì không? - Phan dè dặt hỏi.
- Hai đứa em thân lắm, không có gì quan trọng đâu.
Phan theo Huyền vào phòng khách. Anh ta vừa ngồi xuống ghế vừa trần tình:
- Anh vừa ghé ngoài cửa hàng, biết Huyền có nhà nên tới thăm.
- Ba má Huyền bảo thế à?
- Ðâu có, anh hỏi khéo thôi, còn chuyện tìm ra nhà là do hai bác chỉ.
- Anh bỏ hàng cho ba má em đấy phải không?
- Cũng chuyện làm ăn quan hệ bình thường thôi. Huyền không đi đâu chơi à?
- Ðã bảo em ở nhà chờ nhỏ bạn, vả lại nếu đi chơi thì anh Phan đâu có gặp.
- Ừ nhỉ, quên mất.
- Anh Phan ngồi chơi, em đi làm nước nhé.
Huyền làm hai ly đá chanh rồi mang ra đặt trên bàn. Ðẩy ly đá chanh tới trước mặt Phan, Huyền cười tỏ ý mời anh ta uống nước. Phan nịnh đầm ngay:
- Ðúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, đang khát nước mà gặp ly đá chanh thì hạnh phúc biết bao nhiêu.
- Huyền pha nước chanh dở lắm, anh uống đừng có chê.
- Ai mà dám chê, đừng gieo tiếng oán cho người ta, cô bé ơi.
Huyền để ý hôm nay thấy Phan ăn mặc chải chuốt hơn lần trước. Huyền thấy hơi kỳ cục.
Huyền liền chọc:
- Hôm nay anh Phan định đi coi mắt ai mà ăn mặc chải chuốt quá vậy?
- Làm gì có chuyện đó.
- Khi người ta diện môđen là có dụng ý cả đấy thôi - Huyền cười.
- Ðối với ai khác, có thể như vậy thật, nhưng đối với anh, một ngày như mọi ngày.
- Anh uống nước chanh đi nhỏ này pha cho đó, không "phỏng vấn" anh nữa đâu - Huyền cười.
Phan bưng ly nước chanh uống một ngụm, không, anh ta uống hai ngụm, đặt ly xuống bàn, Phan khen:
- Ngon tuyệt trần đời.
- Ðừng có quá khen, em không dám nhận đâu - Huyền ngượng.
- Chưa bao giờ anh được uống một ly đá chanh ngon như vậy. Mai mốt anh sẽ nhờ Huyền ngâm giùm anh một hũ chanh muối để giải khát. Ðược không?
- Tiếc là em không làm được chanh muối.
- Thôi thế thì mỗi lần khát nước, anh sẽ ghé lại đây uống nước vậy.
- Anh đừng có khôn, Huyền cũng không rảnh để làm nước chanh cho anh uống đâu.
Phan cười cười, anh ta lấy thuốc châm hút và nhìn quanh phòng khach. Tuy có quan hệ làm ăn với ba má Huyền, nhưng đây là lần đầu tiên Phan mới tới nhà. Phòng khách nhà Huyền bày trí toàn đồ cổ do sở thích của ông Hoán. Cho nên căn phòng như chìm ngập trong một bầu không khí của quá khứ. Từ cái tủ thờ, bộ bàn ghế chân quì, chiếc bình cắm hoa to tướng, bức tranh sơn mài.... đều tiết ra một không gian lãng đãng của một thời nào đó đã qua. Huyền không thích cách bày trí này, nó làm cho căn phòng nặng nề và u tối.
Tuy nhiên Phan khen:
- Phòng khách nhà Huyền đẹp quá, toàn đồ cổ quí giá bây giờ có tiền chưa chắc đã mua sắm được.
Huyền làm thinh, cái nhìn của anh chàng Phan cũng không ngoài cách đánh giá trị bằng sự mua bán quen thuộc như ngày thường anh ta vẫn làm.
- Huyền ít khi xuống đây, căn phòng có vẻ u tối qua. Huyền thích nó sáng sủa, thanh thoát hơn cơ.
- Ông cụ chắc sính đồ cổ?
- Dĩ nhiên rồi, anh thấy căn phòng và lũ đồ vật thì biết.
- Ðó cũng là một thú vui của tuổi già.
- Anh Phan có thích như thế không?
- Thích chứ, nhất là được chưng bày những món đồ cổ có giá trị.
- Vậy anh Phan là ông cụ non rồi - Huyền cười khúc khích.
Huyền uống một ngụm nước chanh. Ðúng là lúc nãy Huyền pha hơi chua. Thế mà Phan đã khen rối rít chứng tỏ anh chàng giỏi nịnh đầm chứ không thành thật lắm.
- Bao giờ anh Phan mới lập gia đình? - Huyền hỏi.
- Lập gia đình ấy à? Chưa đâu.
Huyền hóm hỉnh trêu:
- Tại sao chưa?
- Vì không có ai vừa ý chứ sao.
- Chứ không phải tại anh Phan khó tính nên chọn hoài mà khkông được sao?
- Cũng có thể như vậy thật - Phan đáp với một chút tự mãnh.
- Thế thì em giới thiệu cho một nhỏ bạn học cùng lớp. Nó đẹp và hiền ghê lắm - Huyền cười.
Phan nhìn Huyền vẻ không bằng lòng, cho nên giọng nói có một chút gì hờn dỗi:
- Thôi, Huyền đừng đùa nữa.
Không hiểu tại sao Huyền lại thích chọc Phan, để nhìn thấy vẻ mặt tiu nghỉu của anh ta. Huyền định tìm cách chọc Phan tiếp bỗng thấy Trúc lù lù dắt xe vào sân nhà.
Trúc diện chiếc áo bà ba màu vàng hoa cúc, đẹp lộng lẫy. Vừa từ ngoài nắng vào nên gương mặt Trúc ửng hồng, mồ hôi rịn ướt những sợc tóc mai và nó đứng ngay của phòng đưa tay vén mái tóc dài óng ả qua một bên má rất điệu. Huyền lén nhìn Phan, gương mặt chàng thẫn thờ, mắt đắm đuối nhìn Trúc.
Huyền cười giòn:
- Sao bồ đến đúng lúc thế.
- Nhà có khách à? - Trúc liếc nhìn Phan hỏi.
- Gọi khách cũng được mà gọi người nhà cũng được - Phan nhanh nhẩu nói.
- Mau tới ngồi đây, nhỏ - Huyền vẫy tay Trúc và chỉ chiếc ghế bên cạnh.
Trúc ngồi xuống và thở ra:
- Eo ơi, chạy ngoài đường nóng dữ quá.
- Ðể mình giới thiệu nhé - Huyền cười - Ðây là Trúc, bạn học cùng lớp với em, còn kia là anh Phan.
Phan mỉm cười:
- Hân hạnh được quen Trúc.
- Không dám, có gì đâu mà "hân hạnh" - Trúc cười.
- Trúc uống nước chanh nhé - Huyền nói.
- Thôi, nước lọc được rồi.
Huyền chạy ra sau và mang lên ly nước lọc đặt trước mặt Trúc. Nó bưng ly uống một ngụm nhỏ rồi nhìn Huyền bằng đôi mắt nghi ngờ vì sự có mặt của Phan. Huyền hiểu ý.... giới thiệu kỹ hơn:
- Anh Phan là người buôn bán làm ăn với ba má mình, hôm nay ảnh tới chơi....
- Sao ít nghe bồ nói vậy? - Trúc hỏi.


__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn