View Single Post
  #8  
Old 10-23-2005, 01:11 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

- Có gì đâu mà nói.
Trúc đá chân Huyền dưới gầm bàn đầy ngụ ý. Nó bỗng làm ra vẻ lịch sự:
- Sự có mặt của người thứ ba có gây trở ngại gì cho quí vị không?
- Không đâu, tụi này đang nói chuyện bình thường thì Trúc tới - Phan nhanh nhẩu nói.
- Nếu có thì Trúc xin rút lui có trật tự.
Lập tức Huyền cấu vào lưng Trúc một cái đau thấu trời xanh. Trúc xoa chỗ bị cấu, gương mặt nhăn nhó đáng tội nghiệp, nhưng Huyền làm tỉnh, coi như không có chuyện gì xảy ra.
- Huyền và Trúc cứ tự nhiên nói chuyện đi - Phan cười.
- Có anh ở đây làm sao mà nói - Trúc háy mắt.
- Bộ chuyện.... bí mật hả?
- Không bí mật, nhưng chuyện của con gái, đàn ông con trai không nên nghe.
- Không nên nghe hay là không được nghe?
- Cả hai.
- Vậy thì anh xin ra ngoài thềm hút thuốc, một lát trở vô.
Phan đứng lên và sau một cái cười rất điệu, anh chàng đi ra ngoài thềm. Ðiều làm Trúc ngạc nhiên là Phan đã tự xưng "anh" một cách ngon ơ với mình. Trúc đá chân Huyền hỏi:
- Thằng cha ở đâu vậy?
- Ðã giới thiệu với nhỏ rồi.
- Sao vô duyên vậy?
- Ðâu có, nhìn cũng được đấy chứ - Huyền cười.
- Sao hẹn với Trúc rồi mà còn hẹn với cả thằng cha Phan ấy nữa?
- Ai biết đâu, tự dưng anh chàng lù lù dẫn xác tới một cách bất ngờ, biết làm sao được.
- Thôi, đừng có giấu.
- Giấu gì?
- Trước lúc ta tới, nhỏ ngồi nói chuyện rất thân mật với anh ta phải không?
- Nói bậy.
- Chú sao cứ để thằng cha ngồi đồng ở đây hoài vậy, tìm cách mời khéo anh chàng.... về lại mái nhà xưa cho rồi.
- Biết cách gì bây giờ đây, vả lại anh chàng cũng vui tính đấy chứ.
- Nhưng mà hơi sỗ sàng, đàn ông như vậy là không được lịch sự.
- Thôi, anh chàng biết thân biết phận ra ngoài rồi, Trúc đừng cằn nhằn nữa.
- Nhỏ kêu ta tới đây nói chuyện gì quan trọng?
Huyền cười:
- Chuyện.... anh chàng Phan chứ chuyện gì.
- Sao lại có anh chàng Phan dính vào đây nữa? - Trúc ngạc nhiên.
- Thì như nhỏ thấy đó.
- Thấy gì đâu?
- Xời ơi, không lẽ từ lúc tới đây nhỏ đã nhắm mắt làm ngơ xem như mọi sự không có ở trên đời?
Trúc phì cười:
- Tính của mình không ưa để ý đến chuyện của thiên hạ, nhỏ hiểu rồi chứ?
- Không.
- Thế thì nhỏ bắt ta phải làm sao đây?
- Nhỏ phải tính giùm cho bạn, nghĩa là phải gỡ rối tơ lòng.
Trúc kêu lên:
- A, thôi ta hiểu rồi, nhỏ kêu ta tới đây là để gỡ rối tơ lòng giùm. Bởi vì tơ lòng nó lòi ra, nếu mà không gỡ ắt là rối hung?
- Ðúng vậy.
- Nhưng mà ta đâu thấy có chuyện gì quan trọng?
- Quan trọng lắm chứ, nhỏ nghe ta kể đây....
Thế là bằng cái giọng nữa như tâm sự, nửa như thông báo một bản tin hồi hợp, Huyền kể lại từ đầu tới cuối buổi đi chơi với Phan qua bên kia cồn.
Nghe xong Trúc kêu trời:
- Trời ơi, vậy là chết rồi.
- Sao chết? - Huyền ngạc nhiên hỏi.
- Vậy là Huyền đã phản bội.
- Phản bội ai mới được chứ?
- Thẩm.
- Mình "có gì" với Thẩm đâu mà phản bội, Trúc ăn nói có vẻ trừu tượng quá hà.
- Bà ơi, thôi đừng có giả vờ ngây thơ cụ nữa. Chuyện giữa Thẩm và bà ai lại không biết.
- Biết gì nói nghe coi?
- Hình như là.... tình yêu.
Huyền ngẩn ngơ:
- Sao lại có chuyện đó ta?
- Dò sông dò biển dễ dò, nào ai lấy thước mà đo lòng người.
Huyền đập vai Trúc gắt:
- Ðo con khỉ, mình với Thẩm cũng như.... Thẩm với bồ thôi, Trúc ạ.
- Ta khác, nhỏ khác, hai đứa mình hoàn toàn không giống nhau.
- Ừ, thí dụ như.... đúng lời của Trúc nói thì sao?
- Nghĩa là nhỏ đã thú nhận giữa Thẩm và nhỏ đã có gì với nhau rồi?
- Cứ cho là thế đi - Huyền cười.
- Như vậy tức nhiên nhỏ đã phản bội một cách âm thầm lặng lẽ người yêu của mình rồi.
- Ði chơi với một người con trai khác chưa chắc đã phản bội.
- Phản bội đứt đuôi đi rồi, còn cãi - Trúc gắt.
- Ta chưa hiểu.
- Bây giờ thì chưa, nhưng sau rồi sẽ hiểu và sẽ hối hận, nhỏ ơi.
- Ta không bao giờ hối hận. Vả lại đã ai nói gì với nhau đâu. Ta và Thẩm chỉ là hai người bạn, cũng như với.... nhỏ, vậy thôi.
Trúc cười:
- Ðừng nên tự dối lòng mình, che lấp bằng một áng mây. Thế Phan đã "nói gì" với nhỏ chưa?
- Chưa.
- Rồi anh ta sẽ nói.
- Nhưng mà nói gì?
- Nói cái gì tự khắc nhỏ sẽ hiểu, không lâu đâu, chỉ vài lần đi chơi nữa thôi.
- Bây giờ nhỏ khuyên ta nên làm sao?
- Hỏi lại lòng mình.
- Ta thấy bình yên vô sự lắm, không có chuyện gì xảy ra đâu.
- Cớ sao nhỏ nhờ ta gỡ rối tơ lòng?
- Chuyện chơi cho vui thôi, với lại xưa nay ta và nhỏ chẳng giấu nhau chuyện gì, trước một sự mới mẻ như vậy, cũng cần thông báo cho nhỏ biết - Huyền cười.
- Biết để làm gì?
- Ðể.... cho vui vậy thôi.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn