View Single Post
  #9  
Old 10-23-2005, 01:12 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

- Ta vui không nổi rồi.
- Có một ông con trai ga lăng, sẵn lòng chiều chuộng mình dễ sa chân vào lắm.
- Ta không phải con thỏ ngơ ngác đâu.
- Ðợi đấy rồi sẽ biết.
- Nếu tình cờ Thẩm thấy được, hay biết được chuyện này thì sao?
- Ai biết đâu mà lường - Trúc háy mắt.
- Này nhỏ, con trai có hay.... ghen lắm không?
- Khi người ta yêu mình họ mới ghen.
- Dù sao cũng đừng nên cho Thẩm biết - Huyền bối rối nói.
Trúc cười:
- Không có chuyện gì xảy ra dưới ánh mặt trời mà giấu được đâu.
Phan trở vào, anh ta thản nhiên ngồi xuống ghế và hỏi:
- Nãy giờ hai người nói chuyện gì mà coi bộ vui vẻ thế?
- Chuyện con gái anh không nên tò mò.
Trúc nheo mắt nói. Phan rít thuốc, anh ném mẩu thuốc tàn ra ngoài cửa sổ rồi nói:
- Anh có cảm tưởng như hai người đang bàn về.... anh. Có đúng không?
- Ðúng thì sao, mà không đúng thì sao? - Trúc hỏi.
- Lúc nào anh cũng muốn trở thành người bạn thân thiết của Huyền và Trúc, xin đừng hiểu lầm thiện chí này.
Câu nói bất ngờ của Phan làm cho Huyền và Trúc ngẩn ngơ. Nhất là Trúc, cô hoàn toàn không nghĩ ra là Phan sẽ nói như vậy. Ở anh chàng này cũng có những suy nghĩ khá bất ngờ, thú vị.
Trúc cười, thú nhận:
- Ðúng là anh có giác quan thứ sáu, Huyền và Trúc vừa bàn về anh, một người thứ ba hiện diện trong đời sống của hai đứa.
- Có gì trở ngại không? - Phan cười.
- Cũng có một chút trở ngại - Trúc nói.
- Cụ thể như là chuyện gì?
- Thí dụ như chiều nay không cò sự có mặt bất ngờ của anh, giữa Trúc và Huyền sẽ nói chuyện thoải mái hơn.
- Thì anh đã ra ngoài đứng cả nửa tiếng đồng hồ để cho hai người thoải mái cởi mở tâm tình rồi còn gì?
- Chuyện con gái dài lắm mà anh, làm sao nói hết trong vòng nửa tiếng đồng hồ?
- Vậy thì cứ tiếp tục.
Phan đứng lên nhưng Trúc thấy vậy đâm ra.... tội nghiệp Phan quá, cho nên cô cười nói:
- Anh Phan cứ ngồi đó đi, tụi này tạm ngưng câu chuyện lại ở đây, mai mốt "bàn" tiếp.
- Cám ơn.
- Bây giờ anh Phan tự nhiên coi như là.... khách trong nhà vậy - Trúc cười khúc khích.
- Anh rất thích những người vui tánh và thẳng thắng như Trúc vậy - Phan nịnh.
- Thôi, em cám ơn anh, Trúc chẳng vui tánh chút nào đâu. Quen lâu rồi anh sẽ thấy.
- Chiều nay thật đẹp, không lẽ gặp nhau rồi ngồi nhà tán chuyện gẫu sao, anh mời hai người ra phố ăn kem, có chuyện gì cứ việc tiếp.
Lời mời của Phan khá bất ngờ làm cho Trúc thấy khó xử. Cô đưa mắt ngó Huyền, nhưng Huyền đá chân Trúc nheo mắt làm hiệu. Ðây là lần đầu tiên Trúc không hiểu ý Huyền nên cô nói:
- Thôi, ở nhà nói chuyện cũng vui rồi.
Lập tức Huyền nhấn thêm một cái vào bàn chân Trúc dưới gầm bàn. Trúc ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy nhỏ?
- Anh Phan mời mình cũng không nên từ chối, vả lại chiều nay hai đứa có làm gì đâu, hoàn toàn rảnh rỗi.
- Hay lắm - Phan kêu lên mừng rỡ.
- Thôi, không được đâu - Trúc nói.
- Sao lại không được? - Huyền ngạc nhiên.
- Mình phải về.... nấu cơm.
- Làm như không có Trúc, cả nhà sẽ nhịn đói, không ai biết nấu cơm hết vậy đó.
Trúc cười:
- Nhỏ em nó làm biếng lắm. Thôi Trúc phải về đây.
- Nếu nhỏ không đi thì ta cũng không đi. Thôi nhỏ ở lại, còn sớm mà - Huyền nài nỉ.
Phan châm một điếu thuốc, anh ta rít khói và cảm thấy khó xử trước hai người con gái. Một lúc Phan tìm ra một giải đáp tương đối ổn thỏa, Phan mời:
- Thôi, hôm nay tạm hoãn, chiều cuối tuần mời Huyền và Trúc đi qua bên kia nhà hàng nổi ăn tối. Ðược chứ?
Hai cô gái đưa mắt dò ý nhau. Nhìn vào đôi mắt Huyền, Trúc biết con nhỏ đã đồng ý, nó đang khuyến khích Trúc nhận lời. Tự nhiên Trúc cũng muốn tìm hiểu thêm anh chàng Phan này ra sao. Tuy nhiên cô vẫn đẩy đưa:
- Biết cuối tuần có bận việc gì không, Trúc không dám hứa.
- Dù sao cũng thu xếp được mà - Phan nói.
- Ðể xem....
Huyền cấu vào tay Trúc:
- Còn xem gì nữa, qua bên kia sông vào buổi tối, bộ không phải là mơ ước của nhỏ sao?
- Nhưng đi chơi khác, còn đi ăn nhà hàng khác chứ?
- Có gì đâu mà khác, vẫn là một buổi tối ngao du trên dòng sông và trên cái cồn thơ mộng đó thôi. Chắc Trúc chưa bao giờ qua cồn vào buổi tối? - Phan hỏi.
Trúc thú nhận:
- Chưa.
- Vậy cũng nên qua một lần cho biết.
- Sẽ trả lời sau, anh Phan nhé - Trúc khôn ngoan nói.
Không còn cách nào tốt hơn, Phan đành gật đầu:
- Vài hôm nữa anh sẽ ghé lại Huyền, mong rằng chúng mình sẽ có một buổi tối cuối tuần vui vẻ.
Phan về rồi Huyền kéo Trúc vào phòng mình. Hai đứa nằm trên giường nối dài câu chuyện về Phan. Huyền ngạc nhiên vì cô đã quan tâm một cách đặc biệt tới người đàn ông mà trước đó chỉ vài ngày, cô hãy còn quá xa lạ và hờ hững.
Huyền lay vai Trúc hỏi:
- Như vậy là sao, nhỏ?
- Là có triệu chứng.... nguy hiểm, chứ sao - Trúc đáp.
- Nguy hiểm là thế nào? - Huyền ngạc nhiên.
- Hãy dò hỏi lòng mình đấy cô nương.
Thật là khó khăn để định nghĩa được sự quan tâm này. Huyền mơ hồ nhận thấy sự so sánh len vào lòng cô, nó không rõ ràng, nhưng khiến cô nghĩ đến hai khuôn mặt.
Thẩm và Phan. Thẩm thì mờ nhạt, như một người đi trong màn mưa mờ đục, nhạt nhòa, còn Phan bỗng dưng hiện đến trong một buổi mai đầy nắng, rực rỡ. Huyền giật thót người với hai hình ảnh trái ngược nhau đó, chẳng lẽ Trúc nói đúng?
Huyền ôm chiếc gối dài, thở ra:
- Ðầu óc ta bắt đầu lộn xộn quá.
- Tơ lòng đang rối mà - Trúc cười.
- Trúc có như vậy không?
- Không, đầu óc ta trong sáng, thẳng băng.
- Làm sao bây giờ, nhỏ?
- Ai mà biết làm sao được, đâu ai suy nghĩ dùm cái đầu của Huyền được. Anh chàng Phan này có lẽ được lòng ba má nhỏ lắm phải không?
- Khỏi phải nói rồi - Huyền thú thật.
Trúc bỗng thở dài, tiếng thở dài của cô bạn gái thân thiết đến là khó hiểu.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn