View Single Post
  #10  
Old 10-23-2005, 01:12 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Chương 8

Thẩm về tới nhà trong một cơn mưa nhỏ, anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy đèn sáng và cửa mở sẵn. Dẫn xe đạp vào nhà Thẩm thấy Thoi Tơ đang ngồi gục đầu trên bàn ăn, cạnh đó là mâm cơm đã dọn sẵn với những món ăn đã nguội và toàn là đồ biển.
Thẩm rất vui mừng khi thấy Thoi Tơ, anh tới lay vai cô bé và Thoi Tơ bừng tỉnh ngước cặp mắt đỏ hoe nhìn Thẩm. Anh cười hỏi:
- Em về bao giờ, bộ buồn ngủ lắm hả?
Thoi Tơ dụi mắt, cô ngượng ngùng vì Thẩm bắt gặp mình ngủ gục. Thoi Tơ bối rối nói:
- Em về lâu rồi, nấu cơm đợi anh về. Chờ hoài đến.... ngủ gục luôn.
- Hai bác khoẻ không em?
- Khỏe.
- Em về có một mình à?
- Ba má em còn canh đáy đến hết con nước này mới trở về. Anh thấy em có đen lắm không?
Thẩm nhìn gương mặt rám nắng của Thoi Tơ, anh cười:
- Ðen giòn, em càng đẹp ra.
- Anh lại khen xạo nữa rồi, em đen thì càng giống cô bé lọ lem.
Thoi Tơ vừa nói vừa giở chiếc lồng bàn đậy mâm cơm. Cô cười giới thiệu các món ăn mình đã nấu. Thẩm đang đói bụng, thấy món nào cũng ngon, nhất là mực xào.
- Sao em không ăn trước, em chờ anh làm gì? - Thẩm ngồi vào bàn và nói.
- Xì, ở nhà có hai đứa, em không chờ anh chứ chờ ai. Có bao giờ em ăn một mình đâu?
- Ðồ ăn ngon tuyệt - Thẩm khen.
- Ăn đi anh.
Thoi Tơ mời một cách ăn cần. Thẩm rất xúc động trước sự chăm sóc của Thoi Tơ.
Hai người vừa ăn vừa theo đuổi những ý nghĩ của mình.
Thoi Tơ hỏi:
- Bộ Ở nhà anh đi chơi dữ lắm hả?
- Ðâu có, anh đi dạy học đó chớ.
Thoi Tơ tròn mắt:
- Anh dạy ai?
- Anh dạy kèm cho.... hai cô bạn gái - Thẩm ngượng giải thích.
- A, em biết rồi.
Ðột nhiên Thoi Tơ xịu mặt xuống, cô hờ hững với chén cơm như muốn ăn nữa.
Ðôi mắt mệt mỏi của Thoi Tơ như đỏ hơn và nhìn vào đó Thẩm thấy như Thoi Tơ sắp khóc. Anh hỏi:
- Em sao thế?
- Em no rồi.
- Mới ăn mà no nỗi gì?
- Anh ăn một mình đi.
Thoi Tơ buông đũa đứng dậy, cô đi thẳng ra sau nhà, mặc cho những giọt nước mưa bắn vào mặt. Thẩm hốt hoảng chạy theo kéo Thoi Tơ lại. Anh hốt hoảng nói:
- Trời mưa mà em đi đâu ra ngoài này vậy?
- Ở trong nhà.... ngạt thở lắm, em ra ngoài cây cóc ngồi chơi cho dễ thở.
- Thôi đừng có khùng, ngoài đó lạnh và mưa sẽ ướt hết. Vào nhà đi cô bé ơi.
Khó khăn lắm Thẩm mới thuyết phục được Thoi Tơ vào nhà. Nhưng cô chỉ ngồi đó, mặt cúi gằm, không ăn. Thẩm nhìn cô gái một cách xót xa và hỏi:
- Em lại.... giận anh à?
- Không.
- Cớ sao bỗng dưng đang ăn em lại bỏ ra ngoài mưa?
- Tại em khùng.
Thẩm cười:
- Em nấu ăn ngon quá, ăn với anh đi, đừng ngồi đó như pho tượng bắt anh ăn một mình.
- Anh có bao giờ cần tới em đâu - Thoi Tơ thổn thức.
- Sao em lại nói oan cho anh thế, bao giờ anh cũng cần em cả. Những ngày em ra ngoài biển là những ngày anh buồn vô hạn, căn nhà như trống vắng thêm, anh rất mong em về.
- Chớ không phải anh mong em đi luôn sao?
- Trời đất.
- Anh dạy kèm cho hai con nhỏ đó phải không?
- Hai con nhỏ nào? - Thẩm cười.
- Nhỏ Huyền và nhỏ Trúc chứ ai.
- Em không bằng lòng à?
- Quyền của anh, em đâu có dám can thiệp - Thoi Tơ cong môi mai mỉa.
- Hóa ra em giận anh vì chuyện này.
- Không phải đâu, đừng có vu oan cho em. Chuyện của anh làm em đâu có dính dáng gì.
Con gái thật phức tạp. Thẩm nhìn Thoi Tơ và nghĩ thầm. Kinh nghiệm nhắc cho Thẩm biết, trong trường hợp này tốt hơn hết là im lặng. Do đó Thẩm chỉ thở ra và tiếp tục bữa ăn. Trong khi đó Thoi Tơ như dán mắt vào màn mưa bên ngoài, cô cũng im lặng ngồi như một bức tượng, mái tóc ướt xõa xuống vai. Gương mặt của Thoi Tơ nhòa nhạt ánh đèn và buồn đến xót xa.
Ăn cơm xong, Thẩm lên gác, anh vô cùng ngạc nhiên vì thấy căn gác bề bộn mấy hôm đã được dọn dẹp ngăn nắp, sạch sẽ được trải thẳng thớm trên sàn gác. Không gì thú vị bằng được nằm thoải mái trên căn gác ấm cúng lắng nghe mưa đổ dào dạt bên ngoài và thỉnh thoảng nghe tiếng sóng gầm rú trên mạn sông lúc con nước lớn. Thẩm đã quen thuộc với mọi thứ âm thanh vọng tới, kể cả trong giấc ngủ.
- Mấy hôm ở nhà anh có nhớ cho con thằn của em ăn cơm không?
Thoi Tơ bước lên thang gác, tay cầm mảnh giấy báo đựng nhúm cơm nguội, hỏi.
Thẩm giật mình vì anh hầu như quên mất con thằn lằn của Thoi Tơ. Tuy nhiên anh vẫn gật đầu bừa:
- Có chứ, em dặn làm sao anh quên được.
- Em không tin chút nào.
- Nếu anh không cho con thằn lằn của em ăn cơm thì sao.... nó sống?
- Nó vẫn ăn thứ khác.
- Sao em đa nghi với anh quá vậy nhỏ?
Thoi Tơ nói gì đó trong miệng mà Thẩm không hiểu được. Cô đem nhúm cơm tới bàn như thường lệ và ngồi chờ con thằn lằn xuất hiện.
- Em kể chuyện ngoài biển cho anh nghe với nhỏ.
- Chuyện ngoài biển thì đâu có gì vui? - Thoi Tơ nói.
- Ngoài đó mưa nhiều không?
- Mưa triềm miên.
- Những lúc như vậy em ở đâu?
- Em trùm áo mưa và ngồi trên ghe nghĩ về căn nhà nhỏ này với ánh sáng đèn ấm cúng như một con mắt ai đó đợi chờ.
- Sao lạ vậy?
- Nếu anh ở ngoài biển, anh sẽ không thấy chuyện gì lạ hết. Trái lại tất cả đều bình thường - Thoi Tơ nói như một người đang mơ ngủ.
- Những cánh hoa lưu ly của em thế nào?
- Nó vẫn trôi dật dờ trên sông và bị sóng cuốn đi không biết về đâu. Ðợi mãi không thấy con thằn lằn xuật hiện, Thoi Tơ đã bắt đầu sốt ruột. Cô trách:
- Anh Thẩm đã giết người bạn nhỏ của em rồi. Anh đã bỏ đói nên nó đã chết.
- Không phải đâu, tại hôm nay nó no nên chê những hạt cơm nguội của em - Thẩm nói.
- Em nghi quá.
- Nghi gì nhỏ?
Bây giờ thì Thẩm không biết trả lời sao, anh cũng không dám quả quyết rằng con thằn lằn đáng ghét ấy còn sống hay đã chết. Thẩm hồi hợp chờ đợi kết quả giống như Thoi Tơ. Thẩm nằm nguyền của con thằn lằn chết tiệt ở đâu sao không chịu bò ra ăn những hạt cơm.


__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn