View Single Post
  #44  
Old 10-23-2005, 01:29 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Chương 19


Buổi chiều Thẩm đang ngồi học bài thì Trúc tới , cơn bão đã tàn nhưng mưa vẫn còn lay bay , Trúc đứng giũ áo mưa dưới chân cầu thang , tóc của cô bị ướt và gương mặt Trúc trắng xánh. Tuy nhiên Trúc cười thật tươi hỏi :
- Anh Thẩm biết tin gì chưa ?
- Mấy hôm nay mưa bão đầy trời , anh giam mình trên căn gác này đâu có đi ra ngoài mà biết ? Thẩm hỏi.
- Huyền đi Sài Gòn về rồi , rất may mắn , bác sĩ đã mở bột và cái chân của Huyền sẽ bình thường như xưa. Bây giờ anh tới thăm Huyền không ?
- Ði với Trúc à ? Thẩm hỏi.
- Anh chở em đi , có bận gì không ?
- Chờ anh một chút.
Thẩm khóa cửa nhà và chở Trúc ra đường. Trời se se lạnh và mờ đục. Những hạt mưa rắc nhẹ lên vai áo , nếu không có nỗi lo về Thoi Tơ thì thời tiết như thế này đối với Thẩm rất thú vị biết bao.
- Vẫn không có tin tức gì của Thoi Tơ à ? Trúc hỏi :
- Không , anh đang sốt ruột. Hy vọng trời hết mưa Thoi Tơ sẽ về tới - Thẩm nói như tự an ủi mình.
- Lần này về anh đừng cho Thoi Tơ đi biển nữa.
- Làm sao anh ngăn được khi Thoi Tơ bảo là đi thăm ba má cô ấy.
- Lâu nay ba má Thoi Tơ không về trong này à ?
- Hai vợ chồng bác ấy ở luôn ngoài biển.
- Thoi Tơ thật tội nghiệp.
Hôm nay nhà Huyền có không khí khác hẳn , chị Nhiên mở cửa cho Thẩm và Trúc với nụ cười thật tươi.
- Huyền vừa mới nhắc Trúc đó - Chị Nhiên nói :
- Huyền ngủ hay thức vậy chị Nhiên - Trúc hỏi :
- Cô ấy đang nghe nhạc trong phòng khách.
Thẩm và Trúc bước vào , Huyền đang ngồi trong ghế sa lông chợt ngẩng lên. Niềm vui làm cho người ta đổi khác một cách nhanh :Dng. Huyền không còn vẻ héo úa và buồn phiền trước đây nữa , cô lộng lẫy trong bộ quần áo kiểu mặc nhà mà xanh nhẹ có chấm trắng , mái tóc dài óng ả thả xuống vai , gương mặt hồng hào rạng rỡ.
- Thẩm đến chia vui với Huyền đấy. Trúc cười.
Thẩm ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Huyền. Anh châm thuốc hút và nói :
- Nghe Trúc bảo cái chân Huyền không sao cả anh rất mừng.
Huyền xúc động nói :
- Khi bác sĩ mở bột và khám lại em rất lo lắng. Chụp phim xong , bác sĩ báo kết quả eem mừng muốn khóc được. Ðúng là như một giấc mơ.
- Như vậy là Huyền phải tổ chức ăn mừng mới được - Trúc ôm vai Huyền nói.
- Cũng định đấy chứ , chủ nhật tới nhằm sinh nhật của Huyền sẽ tổ chức luôn một lần. Huyền nói.
- Hay lắm - Trúc reo lên - Mời đông đủ bạn bè tới dự nghen !
- Tất nhiên rồi.
Huyền đứng lên , tay cầm lấy cây nạng dựng bên cạnh. Cô chống nạng và bước loanh quanh trong phòng. Huyền đứng lại ở một góc xa và vui vẻ cười như một đứa trẻ con lần đầu tiên mới biết đi.
- Huyền đi nạng có thấy khó khăn lắm không ? Thẩm ái ngại hỏi :
- Lúc đầu thật là khổ , nhưng bây giờ thì quen rồi. Khi cái chân thật sự lành em sẽ bỏ nạng và tập đi - Huyền ngượng ngùng cười. - Giống như một đứa trẻ vậy.
Trúc đùa :
- Huyền đi nạng coi cũng...có duyên lắm đấy , nên mời ông thợ chụp hình tới chụp một "pô" để làm kỉ niệm kẻo sau này quên ngày tháng đáng nhớ này.
- Làm sao mà quên được - Huyền cười - Chắc chắn sẽ nhớ tới chết thôi. Thẩm dụi mẩu thuốc vào cái gạt tàn , qua cánh cửa sổ màu xanh , cơn mưa nhẹ vẫn đan những sợi mỏng bên ngoài.
- Anh Thẩm và Trúc uống nước nhé. Huyền hỏi.
- Trời lạnh thấy mồ mà uống nước gì ? Trúc nói.
- Hay là uống cà phê nóng ?
- Ðược đấy , bây giờ mà có tách cà phê đen thì tuyệt.
- Chờ một chút sẽ có ngay , chính tay em pha cho anh Thẩm uống. Huyền cười.
- Nhưng cái chân của Huyền như vậy thì làm sao ? Thẩm lắc đầu - Nhờ chị Nhiên đi.
- Không sao đâu , em tự pha thi mới ngon được. Còn cái chân của em hả ? Huyền cười - Nếu bây giờ anh rủ em đi chơi phố em cũng có thể đi được như thường.
Huyền háy mắt cười và chống cây nạng bước ra nhà sau. Thẩm và Trúc im lặng lắng nghe tiếng nhác phát ra từ chiếc máy cassette để trên đầu kệ sách kê sát tường. Những bài hát Pháp lời Việt rất quen thuộc nhưng nghe lúc nào cũng thấy hay.
- Huyền có mấy bài hát hay quá. Trúc khen.
- Trúc thích những bài hát này nữa à ? Thẩm hỏi.
- Thích chứ , hôm nào em phải nhờ nhỏ Huyền thâu lại mới được.
Chị Nhiên bưng lên ba ly cà phê thơm ngát. Chị cười nói :
- Của cô Huyền pha đấy , cà phê đặc biệt chính gốc Di Linh đó nghen.
- Huyền đâu rồi chị ? Trúc hỏi.
- Cô ấy lên bây giờ.
Huyền xuất hiện sau lưng chị Nhiên , mái tóc dài của Huyền được tết nhánh và buộc bằng hai mảnh vải màu tím. Huyền cười nói :
- Mình bưng không được , nên phải nhờ chị Nhiên.
- Như vậy cũng là giỏi lắm rồi. Trúc cười.
- Uống cà phê thử xem có ngon không ?
- Chắc chắn là phải ngon hơn quán của nhỏ Xuyến , cà phê ở đâu đấy Huyền ? Thẩm hỏi.
Huyền nheo mắt hỏi :
- Em đố anh Thẩm đấy ?
- Vậy thì anh chịu thua.
- Anh uống cà phê đi rồi mới nói được , chưa uống làm sao biết cà phê ở đâu ? Huyền cười.
- Anh Thẩm khôn qúa , chưa nói đã chịu thua - Trúc háy mắt.
- Thà chịu thua còn hơn nói trật.
Thẩm nhấp một ngụm cà phê , lúc nãy chị Nhiên bảo là cà phê Di Linh , dĩ nhiên nó không từ Di Linh...bay về đây được. Nghĩa là do Huyền mua từ chuyến đi Ðà Lạt vừa qua. Thẩm nhìn Huyền bảo :
- Em mua trong chuyến đi Ðà Lạt vừa rồi phải không ? Huyền gật đầu.
- Lẽ ra , nó là quà của anh , em định mang đếnnhà nhưng lúc đó thấy anh...thù ghét em thậm tệ nên thôi. Bây giờ em mang ra pha cho anh uống đấy.
- Như vậy là Trúc được....ăn theo , phải không ?
- Không , Trúc cũng có phần quà , nhưng hồi đó hình như Trúc...ghét Huyền thậm tệ nên hôm nay cho uống chung - Huyền cười.
Tuy chỉ là một cáh nói , nhưng Huyền ngụ ý bài giải một vấn đề nặng nề đã xảy ra và còn đè nặng trong tâm trí của Thẩm. Anh rít một hơi thuốc dài , thở khói , lòng Thẩm nhẹ tênh như những chiếc bóng mưa ngoài kia.
- Anh thấy cà phê thế nào , phát biểu cảm tưởng đi chứ. Trúc cười.
- Rất ngon.
- Rất ngon thôi sao , còn phải nói thêm là rất "đậm đà". Trúc háy mắt.
Thẩm cười , anh hiểu rằng Trúc vừa nói một câu đầy ngụ ý. Huyền cũng nhấp từng ngụm cà phê nhỏ , đột nhiên sự im lặng đè nặng trong căn phòng lạnh gía , Huyền nhìn ra ngoài trời mưa , đôi mắt cô vốn đã u buồn , sâu thẳm giờ càng xa vắng thêm hơn. Thẩm không biết Huyền đang nghĩ gì trong giây phút này.
- Khi nào mời bạn bè tới dự sinh nhật Trúc sẽ tình nguyện đi mời giúp cho. Trúc nói.
- Chắc chắn phải nhờ Trúc rồi - Huyền cười - Anh Thẩm nhớ tới dự nhé ?
- Nếu không có gì trở ngại. Thẩm cười.


__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn