Chương Niệm Du vùng tay ra khỏi bàn tay mẹ. Người lùi lại, sau đó, nàng ngước đầu lên trần nhà, đột nhiên buông tiếng cười điên loạn. Niệm Sâm nghe tiếng chạy đến, cũng chính lúc Niệm Du phóng ra. Nàng xô mạnh Niệm Sâm một cái, vừa cười vừa chạy. Niệm Sâm đuổi theo, gọi lớn:
- Chị Ba! Chị Ba! Chị chạy đi đâu vậy?
Niệm Du chạy ra đến sân, nàng lột bỏ chiếc áo ấm bên ngoài, vừa lột vừa cười nói:
- Vứt bỏ những cái chướng ngại này là xong! Tất cả tứ đại giai không?
Lão thái thái, Chu Má và Niệm Sâm đều chạy theo ra. Niệm Sâm giữ chặt tay nàng, gắt gỏng nói:
- Chị Ba! Chị làm cái gì vậy? Chị làm cái gì vậy?
Niệm Du xô Niệm Sâm dang ra, sức xô đương nnhiên rất mạnh, Niệm Sâm té ngã xuống đất. Niệm Du mau lẹ cởi hết áo quần, chỉ còn bộ đồ lót. Nàng vẫn chưa vừa ý, “tẹt” một tiếng, chiếc áo lót nàng cũng xé rách luôn. Để mình trần trụi trụi chạy ra ngoài đường, Niệm Sâm bổ theo, bất kể tất cả mà ôm lấy nàng, gọi nàng, kéo nàng. Nàng giận dữ đẩy mạnh Niệm Sâm quát:
- Tránh ra! Các người xấu lắm!
Tiếp theo đó nàng ngửng mặt lên trời cười to và xông ra ngoài đường cái.
- Trời ơi, - Đôi chân Chương lão thái thái mềm nhũn, bà sụm xuống đất - Trời ơi, thương cho chúng tôi, trời ơi. Thương cho chúng tôi - Bà lẩm bẩm nói.
Chương Niệm Sâm đuổi theo tới bên ngoài, nhờ láng giềng giúp sức, rốt cuộc đã bắt được Niệm Du đem trở vô. Nhưng vô tới nhà, nàng lại đá, lại cắn, lại cào, lại kêu. Mọi người chỉ còn cách dùng dây trói nàng lại, một mặt đi mời bác sĩ đến. Bác sĩ tiêm cho nàng một mũi thuốc, nàng nằm yên. Nhưng chưa được bao lâu, nàng lại náo loạn lên, thấy người đánh người, thấy đồ đập đồ. Sau một tháng, mọi người đành chịu thua. Chương Niệm Du bị đưa vào nhà thương điên.
Nửa đêm. Chương Niệm Sâm từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, cả người uớt đẫm mồ hôi. Trong cơn mơ, chốc thì nàng thấy chị Hai nàng mình mẩy đầy máu me, chốc thì lại thấy chị Ba nàng mình trần trùi trụi, chốc lại thấy Từ Lập Quần tay quàng cô này, tay ôm cô kia, chẳng nhìn ngó tới nàng …. Nàng từ trên giường bật dậy, tim nhảy thình thịch, trán lấm tấm mồ hôi. Nàng ngồi một lúc, chợt nghe bên phòng mẹ có tiếng than. Nàng khoác áo, bước xuống giường mò sang phòng mẹ.
- Mẹ - Nàng gọi.
- Niệm Sâm đó phải không? - Chương lão thái thái hỏi.
- Dạ con đây mẹ - Niệm Sâm bò lên giường, chui vô chăn, hai tay ôm mẹ - Mẹ con không ngủ được.
Chương lão thái thái đưa tay vuốt má Niệm Sâm:
- Con, trời thương ta, trời thương ta!
Gần đây, hai câu này đã trở thành lời đầu môi của Lão thái thái.
- Mẹ, con mong Lập Quần trở về.
- Nó sẽ về thôi - Lão thái thái buông thõng một câu.
- Không, mẹ. Lâu rồi con không có nhận được thư ảnh. Nhất định là ảnh yêu người khác rồi!
Lão thái thái nói:
- Trời thương ta.
Niệm Sâm hỏi:
- Mẹ. Đàn ông trên đời này đều không thể tin được phải không mẹ?
- Ồ đừng hỏi mẹ! Mẹ không biết gì cả, không biết gì cả.
Niệm Sâm ôm chầm lấy mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ đáng thương quá!
Hôm sau, Chương Niệm Sâm suốt ngày ngồi bên cửa trông thư, không có. Lúc trời sầm tối, nàng gọi diện thoại tới tổng cục bưu chính:
- Xin hỏi, đường Côn Minh xe chạy có thông không ạ? Thư từ gửi đi có mất không?
Có tiếng trả lời.
- Dường Côn Minh thông suốt, nhưng dọc đường hay có cướp, thư từ bưu điện có thể mất!
Ngày thứ ba vẫn không có thư.
- Không thể chịu đựng được rồi. Niệm Sâm nghĩ ngợi điên đầu - Làm sao mình biết hắn còn yêu mình hay không?
Nàng ra bưu cục, và không do dự, nàng đánh một cuốc điện báo cho Từ Lập Quần, trên điện báo chỉ có 6 chữ:
“Sâm bệnh nặng, mau trở về.”
“Nếu như hắn lập tức trở về ngay, ấy là còn yêu mình, chẳng thế, chính là hết yêu mình rồi.” Nàng suy nghĩ mà tâm thần bấn loạn, cứ lòng vòng mãi trong phòng.
Nửa tháng sau khi điện báo đánh đi, có người gọi ngoài cổng. Niệm Sâm chạy ra mở cổng. Cổng mở ra, nàng vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ. Trước cổng, Từ Lập Quần đứng đó, mặt mày lắm phong trần, dáng vẻ phờ phạc hốc hác, áo quần lấm lem bụi, mặt không rửa, mắt sâu hoắm, đầu tóc rối tung như một phạm nhân từ trong ngục tù mới được thả ra. Thấy nàng, chàng trố mắt lom lom nhìn mà không tin, ngập ngừng hỏi:
- Em? ….. em không có ….. bệnh. Em …. ra sao?
- Ồ - Niệm Sâm hớn hở cười - rốt cuộc anh đã về!
- Em khoẻ chứ? - Từ Lập Quần ngờ ngợ hỏi run run đưa tay đụng nàng dường thể nàng là người giấy, sợ đụng làm nàng té rách đi - Em đây phải không? có thật phải em không? - Chàng hỏi.
- Đương nhiên là em! Nàng nắm tay chàng - Anh nhìn nè, đây chẳng phải là em sao? - Nàng lắc tay chàng - Nè anh xem, em vẫn khoẻ, em đâu có bệnh hoạn chi đâu. Điện báo tin kia là để thử lòng anh đó thôi, giờ thì em tin anh thiệt yêu em rồi!
Từ Lập Quần chau mày ngơ ngác nhìn nàng dường như thể chưa hiểu lời nàng nói. Nàng vội hỏi:
- Anh sao vậy? Anh chưa hiểu à? Điện báo kia là giả, em đánh là để thử lòng anh đó thôi. Lâu quá không nhận được thư anh, em ngỡ là anh không còn yêu em nữa. Giờ thì em tin anh rồi! Vô nhà đi anh!
Từ Lập Quần dựa vào thành cổng, từ từ hiểu ra. Chàng ngó nàng mà giận dữ:
- Em tin anh rồi - Chàng nghiến răng nói - Em tin anh rồi! Em có biết mười mấy ngày nay anh thế nào không? Trên chiếc xe than, đoạn thì ổ gà chông chênh sàng qua sàng lại, đoạn thì xe mắc lầy, phải ra sức ì ạch đẩy, mình mẩy bùn sình không nước rửa. Mỗi ngày còn cầu ơn trên. Không một đêm chợp mắt, không một giờ phút nào không bị nỗi khủng bố em đã chết ám ảnh … Em biết đấy là mùi vị gì không?? Em biết nếu không có sức ý chí muốn thấy mặt em duy trì, thì mười Từ Lập Quần này cũng đã sớm toi mạng rồi! Thì ra em lại đùa với anh!
Chàng trừng mắt ngó nàng, trong ánh mắt chàng toàn là chỉ máu.
- Em chỉ là muốn thử anh thôi, giờ thì chẳng là cái gì cũng đều xuông sẻ tốt đẹp hết rồi đó sao?
- Hừ, cái gì cũng đều xuông sẻ tốt đẹp? - Từ Lập Quần gầm gừ từng tiếng một - Phải, cái gì cũng đều xuông sẻ tốt đẹp, giữa chúng ta cũng thế là xong!
Chàng xoay người bỏ đi thẳng.
- Ồ, Lập Quần! Niệm Sâm kéo chàng lại - Ý anh là thế nào?
- Ý tôi là - Từ Lập Quần ngoái đầu lại nói - Cô hãy tìm người nào đó mà đùa cợt! Tôi không phải là đối tượng để làm trò đùa của cô!
- Em đâu phải đùa - Niệm Sâm hốt hoảng nói - Em chỉ sợ là anh hết yêu em.
- Niệm Sâm, tôi không thể làm đồ thí nghiệm cho cả đời cô! Trò đùa của cô quá sức tưởng tượng của tôi! Từ Lập Quần tôi không chịu nổi cô, chào nhé!
Chàng chuyển người sải bước bỏ đi.
- Lập Quần, anh đi dâu vậy? nghe em giải thích đây!
- Cô khỏi giải thích! Tôi sẽ đi đến tận cùng thế giới!
Từ Lập Quần hầm hầm giận nói. Trong một thoáng đã mất hút không còn thấy bóng hình nữa.
- Con chạy theo nó đi!
Sau lưng Niệm Sâm, lão thái thái không biết đứng đấy tự bao giờ.
- Chẳng ích lợi gì mẹ - Niệm Sâm khóc ngất và nhào vô lòng mẹ - Con biết cá tính ảnh, ảnh không bao giờ trở về nữa!
- Thì hãy đi tìm nó! Đến nhà nó mà tìm!
Nhưng từ Lập Quần chẳng trở về nhà chàng, khắp chợ Trùng Khánh không thấy bóng dáng chàng.
Sáng sớm hôm sau, Chương Niệm Sâm xách một chiếc túi nhỏ ra đi. Trên bàn trong nhà, nàng chỉ để lại mảnh giấy nhỏ.
- “ Mẹ, xin mẹ tha thứ cho con, con cần phải đi tìm chàng! Xin mẹ tha thứ cho con!”
Con - Chương Niệm Sâm.
o0o
Cuộc chiến đã thắng lợi, mọi người đều vui mừng.
Trên đường Lâm Giang, một bà cụ thẫn thờ đang đứng nhìn dòng sông Gia Lăng cuồn cuộn chảy, gió thổi phất tung mái tóc hoa râm của bà.
Đám học sinh hỉ hả đi qua bên bà. Một đứa nói:
- Xem kià! Hình như Chương lão thái thái!
Đứa khác hỏi:
- Chương lão thái thái là ai?
- Còn nhớ ba đóa hoa không?
- Ba đóa hoa? Hiện giờ thế nào?
- Ai biết? Nghe đâu đều đã không còn!
Bọn học sinh đã đi xa. Lão thái thái vẫn cô độc đứng một mình. Lát sau, một lão phụ khập khiễng đi tới:
- Thưa bà, trở về thôi! Trời đã không còn sớm.
- Chu Má, có tin tức gì không? Lão thái thái hỏi.
- Không có! Chu Má lắc đầu.
- Ôi! Trời thương ta!
Lão thái thái nói và vẫn tiếp tục nhìn dòng sông Gia Long cuồn cuộn chảy. Bóng chiều từ từ lan tỏa.
HẾT
__________________
|