Ngày anh đến em ngây thơ trong trắng,
Hôm anh đi em héo hắt mỏi mòn,
Anh như gió bay qua miền ngập nắng,
Tình xôn xao giờ trống vắng tim em!
Hôm anh đi, cả trời không có nắng,
Đêm không trăng, đêm thiếu vắng tinh cầu
Tuy đêm đen, nhưng không dấu nhiệm mầu,
Đêm nức nở, âm thầm trong hoang vắng
Hôm anh đi, là không gian im lặng,
Mặt trời buồn, trái đất cũng ngừng quay
Hàng me già, cành lá chẳng bu^n` lay,
Không còn gió, nên mây trời không đông.
Hôm anh đi, em lấy gì xây mộng?
Ai còn nghe, em hát mỗi buổi chiều
Ai cho em, những giờ phút cô liêu,
Trong đêm vắng, tên ai ta nhắc khẻ?
Hôm anh đi, hết đời em có lẽ,
Không còn ai, cho em gởi niềm riêng
Không còn ai, chia xẻ phút thiêng liêng,
Em còn lại, một quãng đời cô độc!
Hôm anh đi, thơ tình em ai đọc?
Ai trao em, những cánh hoa hồng
Ai cho em, những buổi chờ mong
Cho môi thắm, ngàn đời luôn khô héo !!!
__________________
Anh ở Sài Gòn dào dạt nắng
Gửi em Đà Lạt chút yêu thương
Thắp ngọn lửa hồng trong đêm vắng
Ngàn trùng thăm thẳm bớt cô đơn
Anh kết nắng tình thành áo lụa
Mảnh áo đơn sơ thắm tình nồng
Tơ vàng một sợi trăm nhung nhớ
Khoác lên vai nhỏ, má thêm hồng
Anh lấy mây trời may nệm gấm
Trải cho em ngủ giấc ngây thơ
Dẫu cách xa nhau ngàn vạn dặm
Cận kề bên gối mấy lời ru
Anh dõi mắt nhìn cánh chim vỗ
Chim nhỏ kia ơi ! Bay về đâu ?
Có về vùng cao xa xôi đó
Gửi người xứ lạnh nụ hôn đầu.
|