Ðề tài: Bóng Hoàng Hôn
View Single Post
  #22  
Old 04-23-2004, 04:09 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Bên ngoài trời đang mưa.
Những hạt mưa tí tách thật buồn.
Mưa liên tục kéo dài gần tuần nay rồi còn gì?
Trúc Phượng ngồi lặng lẽ bên khung cửa. Những hạt mưa đan dày làm mờ cảnh vật bên ngoài. Mọi thứ là một khoảng trống mông lung, rối rắm...
Gần hai tháng nay, không hiểu sao tình cảm của Phượng lại xuống thật thấp. Phượng trở thành người lầm lì ít nói, chứ không hoạt bát như ngày xưa. Mặc dù Phượng đã cố gắng hết sức che đậy, cố tỏ ra thật tươi trước mặt mẹ cha, nhưng rõ ràng Phượng đang xuống sắc, Phượng tiền tụy thấy rõ.
Mọi thứ phiền toái không phải chỉ do cuộc tình gãy đổ với ông Huấn mang lại... mà còn chuyện khác... Bội Quân... Vâng! Bội Quân! không hiểu sao cả tuần nay, ngày nào Phượng cũng thấy Bội Quân đứng ngoài đầu ngõ bất kể nắng mưa.
Phượng biết muốn rứt khỏi Quân không phải là chuyện dễ dàng. Mặc dù ngay từ đầu Phượng đã từ khước. Phượng đã từng nói xa nói gần cho Quân rõ, tình yêu không phải là quả bóng, để có thể chuyền từ tay người này qua người kia. Dù Phượng đã từng bị lừa dối, đã cho và mất, đã tuyệt vọng và không muốn mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Nhưng Phượng có nói gì thì Quân cũng vẫn đến. Không vào nhà, chỉ đứng ngoài ngõ bất kể gió mưa. Quân không hiểu hay là cố tình không muốn hiểu.
Hôm nay chủ nhật, và sáng nay khi đi lễ nhà thờ, Trúc Phượng cũng đã trông thấy Bội Quân. Vẫn cách cư xử lạnh nhạt gần như chỉ gật đầu chào chứ không hề một lời gì. Vậy mà sau lễ, Quân vẫn mời Phượng đi xem hát, đương nhiên là Phượng đã cư tuyệt.
Và Phượng về nhà... nhưng rồi tâm thần lại bất an. Ngoài trời lại cứ mưa hoài mới bực chứ.
- Trúc Phượng này, hôm nay con ở nhà ư?
- Dạ... Phượng đáp - Sao giờ này mẹ không đi nghỉ trưa đi?
- Mẹ mới dậy đấy chứ! bà Trinh nói, rồi nhìn con gái tò mò - Con làm gì ngồi đây vậy?
Phượng lúng túng:
- Dạ... con nhìn mưa.
- Nhìn mưa à? Mẹ nhớ hình như con nào phải là đứa con gái đa sầu đa cảm đâu?
- Dạ nhìn mưa chưa hẳn đa cảm. con nhìn mưa chỉ vì chợt nhiên thấy buồn buồn, trống vắng vậy thôi.
Bà Trinh nhìn ra ngoài nói:
- Tối nhất là con nên đi ra ngoài cho khuây khỏa.
Trúc Phượng lắc đầu:
- Con cũng định ra ngoài, nhưng trận mưa dài này bực quá thôi để ở nhà nói chuyện với mẹ còn vui hơn.
Bà Thục Trinh nhìn vào mắt Phượng rất lâu, rồi thở dài nói:
- Trúc Phượng, con đã biết hay giả vờ không biết? con nỡ để cho người ta dầm mưa cả tiếng đồng hồ như vậy sao?
Phượng quay qua:
- Ai vậy mẹ?
Bà Trinh chỉ ra ngoài, Phượng nhìn theo. Bên kia hàng rào, một chiếc bóng cao gầy trong chiếc áo mưa màu nâu, không đội nón, đang đứng tựa cột đèn nhìn vào nhà, chẳng ai khác hơn là Bội Quân.
Bà Thục Trinh hỏi:
- Câu đó tên là gì vậy?
- À Bội Quân Phượng thở dài - Ai bắt mà đứng vậy, thật kỳ!
- Vậy à? Bà Thục Trinh thở dài - Đúng là phức tạp, hết cha rồi con.
- Chuyện qua rồi mẹ nhắc lại mà làm gì?
- Đồng ý chuyện đã qua rồi, nhưng con nào đã quên đâu? Bà Trinh nói - Mẹ thấy hết con ạ, mẹ cũng biết là con rất đau khổ và bứt rứt. Con có biết là lúc gần đây con đã sút hẳn không?
- Mẹ...
Phượng lúng túng. Bà Thục Trinh bước tới đặt tay lên vai con gái.
- Mẹ biết tình yêu thì không phân biệt tuổi tác điều kiện gì cả, nhưng chúng ta đang sống trong một xã hội phương đông. Mẹ không trách con, vì mẹ hiểu. Mẹ đã từng co qua cái tuổi trẻ và mẹ đã từng yêu.
Rồi bà thở dài.
- Muốn hạn chế không phải là chuyện dễ dàng. Nói thì dễ, nhưng thực hiện lại rất khó, vì nó tốn khá nhiều nước mắt. có điều con cũng nên nhớ là, những gì của chúng ta thì người khác sẽ không cướp được, nhưng những gì không phải của ta thì cũng không nên mơ tưởng nó không đến đâu. Vì vậy con cũng đừng tự dằn vặt, giày vò mình. Hiểu chưa?
- Dạ con hiểu.
- Vậy thì bây giờ con hãy mở cửa ra, gọi cậu ấy vào đây. Để dầm mưa thế này sẽ ngã bệnh mất.
- Nhưng mà...
Trúc Phượng do dự. Bà Trinh nói:
- Con gái của mẹ phải thông minh một chút, có thêm một người bạn dù gì cũng quí hơn là có một kẻ thù con ạ.
Trúc Phượng gật đầu rồi bước ra mở cửa, Bà Trinh nói với theo:
- Mẹ mong là con gái mẹ sẽ thành công.
Trúc Phượng bước ra mở cửa. Gió lạnh lùa vào. Phượng ngoắt ngoắt tay về phía Quân. Quân bước vào nhà, Phượng nói:
- Không ngờ anh lại đến đây, Có chuyện gì không anh?
Bội Quân đứng trước cửa không bước vào, nói:
- Buổi sáng tôi đã nói với Phượng là chiều nay ta đi xem hát...
- Xem hát à? Mưa thế này mà xem gì? Thôi vào nhà đi chúng ta ở nhà nói chuyện cũng được.
Bội Quân do dự một chút rồi bước vào. Chàng cởi chiếc áo mưa sũng nước bỏ bên ngoài. Phượng giới thiệu với mẹ:
- Đây là anh Bội Quân, còn đây là mẹ tôi. Nếu mẹ tôi mà không nhìn thấy anh, có lẽ tôi đã để anh đứng ngoài mưa đến chiều đấy.
Bội Quân chào mẹ Phượng. Bà Trinh để Quân ngồi xuống xong, cười nói:
- Hai người ngồi nói tự nhiên nhé, tôi phải vào trong nghỉ một chút.
Rồi bà bỏ đi vào trong. Bội Quân cảm kích nói:
- Mẹ Phượng thật tế nhị.
- Vâng, mẹ tôi rất tôn trọng bạn bè của con cái.
Phượng nói, trong khi Bội Quân nhìn quanh. Chàng cảm thấy gia đình của Phượng khá đạm bạc, nhưng Phượng lại không hề mặc cảm. Phượng hiểu ý cười nói:
- Nhà tôi nghèo lắm phải không? Nhưng thú thật với anh vật chất thì có hạn chế thật nhưng tình cảm thì tôi thấy chẳng có ở đâu bằng.
Bội Quân đỏ mặt:
- Vậy thì tôi xin mừng cho Phượng.
- Hoàn cảnh của mỗi người đều khác nhau... chúng tôi rất an phận, không hề đòi hỏi những gì vượt quá sức mình.
- Tôi hiểu. Quân nói - Nhìn Phượng là thấy điều đó ngay.
Trúc Phượng đứng dậy.
- Anh ngồi đây để tôi đi rót nước nhé?
- Thôi khỏi cần, ngồi một chút là tôi đi ngay. Quân nói - Chiều nay Phượng không định xem hát thực chứ?
- Tôi nào có hứa là sẽ đi đâu?
- Đồng ý là Phượng không hứa, nhưng tôi nghĩ là Phượng cũng không phản đối.
Phượng chuyển đề tài.
- Sắp ra trường rồi, có lẽ bài vở bận rộn lắm phải không?
Quân cười:
- Ngược lại, năm thứ tư lúc nào cũng nhàn hơn năm thứ ba.
Phượng hỏi:
- Còn Hiếu Trinh, lúc này cô ấy thế nào?
Quân chau mày:
- Chuyện của cô ấy làm sao tôi biết được.
Phượng nói:
- Anh đã làm cho cô ấy buồn, anh biết không?
Quân hỏi ngược lại:
- Thế sao Phượng không nói là Phượng cũng đã khiến tôi buồn?
- Đừng kéo tôi vào cuộc, anh Quân ạ. Phượng nói - Anh không nên cố chấp thế này mãi, mà một ngày nào đó sẽ phải hối hận.
- Cũng có thể, Quân cười buồn nói - Đây là lần thất bại nhất trong cuộc đời tôi.
Phượng nói.
- Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Vì anh đã chọn sai đối tượng và như vậy cuộc đời rồi sẽ đưa đến bế tắt.
- Bế tắt à?
- Vâng.
Bội Quân nhìn Phượng thật lâu, rồi nói:
- Tôi lại cứ tưởng là nước chảy lâu rồi đá cũng phải mòn, nhưng không ngờ...
- Đó là chuyện khác. Còn chuyện này, anh nên nghĩ lại đi, anh đã sai từ đầu.
- Sai từ đầu? Vậy thì theo Phượng tình yêu là gì?
- Tình yêu là... khi anh đã yêu một ai, anh phải quên hẳn mình và chỉ biết đến người mình yêu thôi... Nhưng đó chỉ là ý riêng của tôi, chưa hẳn là đúng.
Bội Quân chau mày nghĩ ngợi. Phượng nói:
- Tôi đã giải thích một cách không chính xác. Đúng không?
Bội Quân nhìn lên:
- Nhưng nếu Phượng nói đúng thì những gì tôi đã làm, rõ là sai.
- Nghĩa là sao?
- Bởi vì như Phượng nói, từ nào đến giờ tôi chưa hề nghĩ gì cho đối tượng mà tôi đã yêu. Tôi chỉ biết đòi hỏi và cho là “Tôi muốn, tôi nghĩ là...” Rõ là tôi quá ích kỷ, đúng không?
- Tôi cũng không biết. Phượng nói - Thật ra thì anh là người hiền lành, nhưng vì điều kiện sống, nên anh đã quá đơn giản. Nhưng mà anh thấy đấy, tình yêu bao giờ cũng đòi hỏi cả hai phía, đúng không?
Bội Quân suy nghĩ rồi chợt đứng dậy.
- Thôi bây giờ tôi về, cảm ơn chuyện Phượng đã mời tôi vào nhà.
Phượng có vẻ không an tâm:
- Anh Quân, anh còn giận tôi chứ?
- Không đâu, Quân nói - Tôi về để suy nghĩ lại những gì Phượng nói.
Phượng bước ra cửa với Quân, nàng lấy áo mưa mặc cho chàng, rồi chìa tay ra một cách thân thiện:
- Tôi nghĩ là... chúng ta sẽ mãi mãi là bạn bè.
Quân siết chặt tay Phượng.
- Cảm ơn Phượng, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn bè.
Phượng tiếp:
- Về đến nhà, anh nhớ tắm bằng nước ấm nhé, kẻo ngã bệnh đấy!
Quân khoát khoát tay, rồi lầm lũi đi ra mưa. Phượng khép cửa lại, thở ra như trút được gánh nặng. Nàng nghe tiếng bà Thục Trinh hỏi:
- Sao? Cậu ấy về rồi à? Nói thật, mẹ thấy thì Bội Quân cũng khá tốt đấy chứ.
- Vâng, chỉ dở một cái là hơi lạnh và cao ngạo thôi.
Phượng cười nói, nhưng bà Trinh không đồng ý:
- Cao ngạo đâu không thấy, mẹ thấy nó mặc cảm thì đúng hơn.
- Tại mẹ không thấy anh ta cư xử với cô bạn gái yêu anh ta. Nếu con hở, còn lâu.
- Cậu ấy đã có bạn gái rồi à? Sao còn đến đây.
- Cái cô đó có tên là Từ Hiếu Trinh, bạn học cùng lớp với Quân, đã đến đây qua một lần rồi, rất yêu anh ấy.
- Vậy à? Nhưng cô ta đến nhà ta làm gì?
- Dĩ nhiên là vì Bội Quân. Phượng nói - Yêu phải người không yêu mình là chuyện khá khổ tâm.
Bà Thục Trinh nhìn về ngoài cửa sổ.
- Mưa tạnh rồi mà sao, cha con và Xuân Kỳ còn chưa về?
- Hôm nay chủ nhật mà? Họ đi đâu vậy mẹ?
- Thì đi hội cờ tướng. Cha và em trai con đều mê cờ. Mẹ sợ sau này rồi Xuân Kỳ nó không lên nổi đại học cho xem.
- Mẹ yên tâm, thế nào Xuân Kỳ nó cũng vào được đại học. Phượng nói - Mà phải vào đúng trường đại học y khoa nữa.
Bà Trinh lắc đầu:
- Con đừng có đánh giá em con cao quá.
- Không phải đánh giá cao mà con nhận định đúng.
- Thôi được, mẹ tin con. Bây giờ mẹ phải vào làm bếp.
Trúc Phượng ngăn lại:
- Hôm nay mẹ đi nghỉ đi, để chuyện đó cho con.
- Mẹ không sợ mệt. Bà Trinh chợt nói - Nhưng mẹ muốn con gái của mẹ lúc nào cũng vui. Con hiểu ý mẹ chứ.
Phượng cười... cảm động. Lúc này mẹ cũng lo cho hạnh phúc cho con. Và Phượng nghĩ là mình rồi sẽ vượt qua được. Sau cơn mưa, lúc nào trời lại không sáng?
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn