Ðề tài: Bóng Hoàng Hôn
View Single Post
  #23  
Old 04-23-2004, 03:09 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Hiếu Trinh đang ngồi trong lớp mà đầu cứ nghĩ đâu đâu. Không phải là Trinh buồn, mà Trinh rất vui. Chợt nhiên, rồi mọi thứ lại thay đổi. Hôm nay thái độ của Quân đối với Trinh hoàn toàn khác hẳn.
Ngay sáng sớm hôm nay vào lớp, khi vừa gặp Trinh cái khuôn mặt lạnh lùng cố hữu kia chợt nhiên lại cười, không những cười mà còn nói: “Chào Trinh", tiếng chào dễ thương. Mà nào phải vậy thôi, Quân còn kéo ghế ngồi xuống cạnh nàng nữa chứ.
Thế là suốt mấy tiết học buổi sáng, cái tình cảm vui vẻ cứ ngập đầy làm Trinh không làm sao nhét được lời giảng bài của thầy vào nữa. Thỉnh thoảng Trinh liếc mắt sang Quân. Chàng đã tự ý suy nghĩ lại? Hay là đã có sự giúp đỡ của Phượng? Có lẽ cả hai.
Rồi chuông tan học reo vang. Trinh vừa đứng dậy đã nghe Quân nói:
- Minh cùng đi dùng cơm trưa nhé? Chiều nay tiết đầu không có, vậy thì mình đi xa một chút kiếm cái gì ngon ngon ăn. Đến nhà hàng Kim Thành nhé?
Cảm động rồi ngạc nhiên, Trinh tưởng là mình đã nằm mơ. Đây phải chăng là ân điển của Thượng Đế? Trinh xúc động nói:
- Chỉ một bữa cơm trưa làm gì phải lãng phí như vậy? Mình đến câu lạc bộ sinh viên ăn cũng được cơ mà?
Quân bất chấp ý kiến của Trinh, chàng kéo Trinh ra cửa.
- Hôm nay coi như là một sự đền bù không được sao? Quân nói nhỏ - Đền bù những sơ sót cũ.
- Không cần thiết đâu anh. Trinh nghẹn lời nói - Miễn anh có nghĩ đến em là đủ rồi.
- Hiếu Trinh em là cô gái hiền lành.
Quân nói, lầu đầu tiên Quân có cái thái độ mật ngọt như vậy. Và Trinh cảm thấy như vậy là quá đủ rồi. Bao nhiêu đau khổ buồn phiền chất chứa trong tim chợt nhiên bay mất và một khung trời sáng sủa đầy hứa hẹn đang mở rộng trước mắt nàng.
Ra đến cửa trường cả hai chợt trông thấy Trúc Phượng. Đột nhiên Trinh trở nên ích kỷ. Trinh không muốn ai chia sẻ hạnh phúc của mình nên giả lơ. Trong khi Quân đã thấy Phượng, hai người nhìn nhau cười.
- Trúc Phượng, bọn này định đến Kim Thành ăn cơm này, cùng đi với bọn này chứ?
- Cảm ơn anh. Phượng đáp - Chiều nay tôi không có giờ học nên bây giờ phải về nhà. Thôi lần sau nhé?
- Vậy thì chào?
- Chào hai người!
Phượng cười với nụ cười thật tươi rồi bỏ đi. Quân nhìn theo, chợt thấy trong đám bạn, Phượng là người cô đơn nhất.
Ngồi trên xe taxi, Trinh chợt thắc mắc.
- Anh Quân, lúc gần đây anh có nhiều thay đổi. Do đâu vậy?
Quân nhìn Trinh cười.
- Sao lại hỏi? Trinh làm tôi thấy ngượng.
- Sao lại ngượng? Hỏi vậy thôi chứ em biết cả rồi.
- Vậy à?
- Nhưng em muốn đích thân anh nói cho em nghe.
- Thôi được Quân ngồi ngay ngắn lại nói - Anh có cảm giác như mình đã có một giấc mơ dài. Nhưng bây giờ thì tỉnh mộng rồi. Vì vậy cần phải thực tế.
- Nhưng mà cái nguyên nhân tạo nên sự tỉnh mộng đó do đâu?
- Có lẽ là nhờ Trúc Phượng. Quân thành thật nói - Cô ấy nói với anh là anh đã chọn sai đối tượng và như vậy chỉ đưa đến bế tắt thôi. Thế là anh quay về nhà, suy nghĩ lâu lắm và ngộ ra là cô ấy nói đúng. Nếu anh không chịu thức tỉnh kịp thời, thì mọi thứ sẽ rắc rối. Rồi sẽ chẳng đi đến đâu cả.
Hiếu Trinh yên lặng một chút nói:
- Ai lúc đầu chẳng thả mồi bắt bóng, nhưng anh là người thông minh.
- Anh không phải thông minh. Anh không biết tình yêu là gì. Chẳng qua ích kỷ, tự cao tự đại... Anh chỉ nghĩ đến sự chiếm hữu. đó không phải là tình yêu.
- Tình yêu bao giờ lại chẳng đồng nghĩa với chiếm hữu. Chẳng có nó là không có hạnh phúc. Chỉ bao giờ bế tắc quá mới phải hy sinh thôi.
Trinh nói và Quân lắc đầu:
- Thường thì các cô nhận xét nhạy bén hơn là đàn ông chúng tôi.
Xe ngừng trước nhà hàng Kim Thành. Đây là nhà hàng mới mở với nhiều món ăn ngon nên lúc nào cũng đông nghẹt khách. Bội Quân phải đưa Trinh lên lầu, nhưng ở đây cũng không còn bàn trống. Vừa định bỏ ra thì Quân chợt nghe tiếng ai gọi chàng. Quân quay lại thấy ông Huấn, cha chàng đang ngồi ở chiếc bàn gần đấy. Chiếc bàn dành cho bốn người mà chỉ có một mình ông Huấn ngồi.
Bội Quân do dự một chút rồi đưa Trinh đến.
- Cha cũng đến đây dùng cơm à? Đây là cô bạn học chung với con. Cô Từ Hiếu Trinh.
- Hình như đã gặp qua rồi. Ông Huấn cười nói - Vậy thì mình ăn chung bàn vậy.
Bội Quân nhìn cha. Hôm nay cha có vẻ tiều tụy, già hơn những hôm trước.
- Bữa trưa cha thường ăn ở ngoài chứ không về nhà à?
- Ăn cơm nhà hoài ngán. Ông Huấn cười nói - Nên thỉnh thoảng ra đây. À! hai người muốn ăn món gì kêu đi.
Bội Quân hội ý với Trinh rồi đặt hàng. Không hiểu sao mãi đến bây giờ Quân vẫn thấy có một khoảng cách với cha. Ông Huấn hỏi:
- Sao? Lúc này Bội Hoàng nó có về Vườn Lê không?
- Dạ có, Bội Quân nói - Nó có về một lần, đó là lần cãi nhau với Lê Văn. Thật ra với bản tính ngang ngược cố hữu, nó không thể sống hòa thuận với ai được cả.
Ông Huấn chau mày:
- Mới lấy nhau mà đã cãi nhau. Tại sao con biết không?
- Con không rõ lắm, nhưng hình như vì Bội Hoàng nó không ưa bà mẹ chồng của nó.
- Con nhỏ thật là kỳ cục. Ông Huấn thở ra nói - Tính nó giống hệt mẹ con, ương ngạnh, ích kỷ... Thế này thì làm sao có hạnh phúc được chứ?
Bội Quân nói:
- Con thấy thì Lê Văn rất chiều nó. Chắc cũng không đến đỗi nào đâu.
- Chiều thì cũng có mức độ. Ông Huấn lắc đầu - Cha rất lo cho tương lai của nó.
Thức ăn đã được mang lên, cuộc nói chuyện tạm ngưng, mọi người bắt đầu ăn. Ông Chí Huấn chợt hỏi:
- Bội Quân này, cha định dọn trở về Vườn Lê ở, con thấy thế nào?
Lời ông Huấn khá bất ngờ, làm Quân kinh ngạc.
- Nhưng mà hình như cha đâu có thích ở đây? Nơi có quá nhiều kỷ niệm không vui?
- Thích hay không là vấn đề. Bây giờ cha thấy đã có một thời gian dài cha đã bỏ bê lũ con, cha muốn tìm lại cái tình cảm đã mất... Vả lại lúc gần đây, cha cũng cảm thấy mình già rồi... Chợt nhớ nhà muốn về ở chung để làm bạn với con. Con thấy sao?
Bội Quân nghe nói xúc động:
- Cha, nếu đó là điều cha nghĩ thì còn không mong mỏi gì hơn, con rất thích được sống gần cha, nếu như không phải là vì nguyên nhân khác...
- Không có một nguyên nhân khác nào cả. Ông Chí Huấn nói với cặp mắt có đuôi nhăn - Con biết không. Lúc gần đây cha cũng hạn chế cả chuyện vui chơi tiệc tùng... Cha nghĩ ở cái tuổi của mình bây giờ cũng nên tu tâm dưỡng tánh một chút...
- Cha...
- Đừng nói gì cả, cha hiểu con cũng như những gì con hiểu cha.
Bội Quân ngỡ ngàng rồi cúi xuống tiếp tục ăn. Quân cảm thấy có nhiều sự đổi thay quá. Mới ngày nào cha chàng còn là người đàn ông đa tình, phong lưu, khinh thế ngạo vật. Vậy mà... có lẽ nếu không vì chuyện của Trúc Phượng thì mọi thứ đã không thay đổi. Bây giờ, ngồi đối diện với cha, một con người khác hẳn, tiều tụy, thất chí, già đi... Quân bàng hoàng, thương xót.
Quân chợt nhiên nói:
- Cha à, hay là tạm thời cha đừng dọn về vườn Lê ngay.
- Tại sao vậy?
Ông Huấn ngạc nhiên trước đề nghị của con, nhưng ông chỉ nghe Quân nói:
- Đợi con thi tốt nghiệp xong rồi tính nhé!
Ông Huấn cười:
- Con sợ cha về sẽ quấy rầy con phải không. Thôi được để hè cha mới dọn về nghỉ hè luôn thể.
Quân cùng cười buồn. Sở dĩ chàng không muốn cha quay về Vườn Lê lúc này vì ông đang thất chí, tuyệt vọng mà cảnh Vườn Lê lại âm u quá, đầy những kỷ niệm buồn?
Ông Huấn ăn xong, nhìn vào đồng hồ rồi nói:
- Thôi cha đi trước, hai người ở lại dùng tự nhiên nhé, hóa đơn thì để đấy cha tính với nhà hàng sau.
Rồi ông bỏ đi ra quầy hàng. Hiếu Trinh nhìn theo nói:
- Cha anh còn trẻ quá. Có điều lần này ông ấy không được vui hình như có tâm sự gì thì phải.
Bội Quân nhìn Trinh rồi nói:
- Em có biết là mẹ anh đã qua đời cách nay mười bảy năm rồi.
Hiếu Trinh tò mò:
- Nhưng người như cha anh mà không tục huyền cũng là một điều khá lạ.
Quân nói:
- Đàn bà quây chung quanh ông ấy thì nhiều lắm, nhưng cha tôi nhìn hơn cao nên không chọn được người nào ưng ý.
Hiếu Trinh không biết vô tình hay cố ý nói:
- Bây giờ mấy cô trẻ rất thích đàn ông già. Họ nói là lấy mấy ông ấy, cuộc đời ổn định hơn. Nhưng em thì thấy chẳng có gì gọi là ổn định ngoài vấn đề vật chất.
Bội Quân yên lặng, chợt nhiên nghĩ đến Trúc Phượng. Chàng biết Phượng không phải là hạng người đó. Trinh lại tiếp:
- Con gái bây giờ thực tế lắm. Chẳng hạn như em đây cũng có một cô bạn. Hắn tuyên bố chỉ chọn bạn trai đáp ứng những điều kiện sau: có tiền, dân du học trở về, có gia đình đơn giản ít người, con một càng tốt, không được cao quá hay lùn quá, mập quá hay gầy quá cũng không được, cơ thể khỏe mạnh, tuổi thì phải dưới ba mươi. Anh nghĩ xem trên đời làm gì dễ kiếm người như vậy? Em sợ rồi cô ta sẽ làm gái già mất...
Trinh nói và quay sang Quân ngạc nhiên.
- Ồ, anh đang nghĩ gì đấy?
Quân giật mình:
- Anh đang nghĩ đến Trúc Phượng.
- Đến Trúc Phượng à?
Trinh tái mặt, nhưng Quân nói:
- Đúng, anh nghĩ anh cần phải làm một việc gì cho Phượng. Chẳng hạn như giúp cô ấy tìm việc làm...
Trính thắc mắc:
- Nhưng còn những một năm nữa cô ấy mới ra trường mà? Sao lo xa vậy?
- Vâng. Có nhiều chuyện không thể nói rõ ngay bây giờ. Quân nói, rồi đứng dậy - Thôi bây giờ ta đi...

o0o

Đêm đã khá khuya. Thành phố đang chìm vào giấc ngủ.
Khi ông Huấn trở về nhà, ông đã hết sức ngạc nhiên khi trông thấy Bội Quân.
- Ồ, Quân giờ đã khuya lắm rồi, con còn đến đây làm gì?
- Con có chuyện cần gặp cha.
Ông Huấn hơi ngỡ ngàng, nhưng vẫn làm ra vẻ bình thản.
- Chuyện gì đấy?
- Cũng không có gì quan trọng, lâu lâu đến thăm cha vậy mà.
- Thăm cha? Sao hôm nay con tốt như vậy?
- Thật ra thì cũng có chuyện khác. Bội Quân nói - Sống một mình ở Vườn Lê con thấy khá nhiều điểm bất lợi.
- Vậy à? Ông Huấn hiểu lầm nói - có nghĩa là con đang định lập gia đình nữa à?
- Không phải? Bội Quân đỏ mặt nói - Con chưa định cưới vợ, con chỉ muốn nói với cha là... sau khi ra trường xong con muốn ra nước ngoài du học.
- Du học à? Sao lúc trước con nói con không định đi?
- Trước khác, bây giờ khác. Quân nói - Con đã đổi ý định. Bởi vì con nghĩ khác trước kia có lẽ vì con ích kỷ quá, chỉ biết nghĩ đến mình. Còn bây giờ nếu con đi ra nước ngoài, con có thể giúp cha có nhiều cơ hội hơn.
Ông Huấn cảm kích, ông biết con ông muốn gì, ông nói:
- Bội Quân này... Cha thấy thì con không cần phải miễn cưỡng như vậy. Mọi thứ không đơn giản đâu.
Bội Quân nhìn ông Huấn:
- Cha, cha hày nói thật đi, cha có buồn con không?
- Buồn con à, Ông Huấn chựng lại - Không bao giờ có chuyện đó, đương nhiên rồi. Con cũng thấy đấy cha đã trên bốn mươi lăm thì làm gì có chuyện buồn phiền nữa chứ?
Bội Quân lắc đầu:
- Con không tin. Tuổi tác và thời gian không có gì dính dáng đến chuyện tình cả. Bây giờ nghĩ lại, nhiều lúc con thấy con hồ đồ quá.
- Bội Quân, không nên nhắc lại chuyện đó nữa con ạ? Ông Huấn lắc đầu nói - Cha con ta hiểu nhau quá mà. Cái chuyện cũ đã đi vào quá khứ thì nên xếp hẳn nó lại đi. Miễn sao từ đây về sau giữa cha con ta không còn chuyện hiểu lầm nữa là tốt rồi.
Bội Quân lắc đầu:
- Cha đã dối con. Vì con biết là cha chưa hề quên chuyện cũ. Cha hãy nhìn lại xem. Bây giờ cha ít nói, ít cười, cha tiều tụy hơn trước nhiều lắm.
- Vậy ư?
- Vâng, và cha hãy nói thật với con đi. Nếu chuyện đó thật sự là tình yêu thì... con không ngăn nữa. Con muốn cha được sống hạnh phúc.
- Cha hạnh phúc từ nào đến giờ. Ông Huấn nói - Bây giờ chỉ cần con sống vui là cha sung sướng lắm rồi.
- Đấy không phải là bản tín của cha. Quân nói - Cha sống phóng khoáng quen rồi. Cái chuyện con sống vui hay không chỉ là phu. Cha! Cha hãy nói thật đi, cha vẫn còn giận con phải không?
- Bội Quân, sao con lại nói như vậy? Ông Chí Huấn thở ra nói - Con người đâu phải mãi mãi bất biến? Nhất là khi đã thấy mình già. Con có tin chuyện đó không?
Bội Quân suy nghĩ một lúc, chợt hỏi:
- Vậy thì tại sao, thỉnh thoảng cha cứ ghé qua nhà Trúc Phượng làm gì?
Ông Huấn giật mình:
- Bội Quân! con?
- Con biết chuyện đó... Và con còn biết rõ một điều... Cha đến nhà Phượng và chỉ đứng bên ngoài nhìn vô một lúc sau lại lặng lẽ quay về.
- Ồ!
Ông Huấn lúng túng.
- Cha đừng giấu con nữa. Con biết rõ là trước kia con đã hiểu lầm cha. Con tưởng là cha chỉ đùa giỡn. Còn bây giờ nếu nó là tình yêu chân chính thì con không cản ngăn nữa. Mọi thứ đã đổi khác cả. Bội Hoàng nó đã có chồng, con thì sắp ra nước ngoài, con sẽ cùng đi với Hiếu Trinh. Và như vậy... Nếu cha muốn...
Ông Huấn nhìn con:
- Con định sắp xếp cho cha đấy à?
Rồi ông lắc đầu.
- Hãy sắp xếp cho chính mình... Còn cha sau bao nhiêu sự việc xảy ra cha thấy là mình đã già, không còn mơ tưởng đến gì nữa.
- Cha không tin, bằng chứng là...
- Đừng... Chẳng qua đó là tình cờ đi ngang đấy thôi. Đừng nói chuyện đó nữa, hãy nói chuyện con đi.
- Nhưng mà... tự giày vò chính mình có lợi ích gì hở cha?
- Con không biết. Ông Huấn tự thú - Trúc Phượng bây giờ rất hận cha. Con có biết là trong cái hôm đám cưới của Bội Hoàng, ánh mắt của cô ấy nhìn cha sắc như dao. Con biết không?
- Cha có thể giải thích.
- Không! không có gì để giải thích cả.
Rồi ông Huấn tò mò.
- Nhưng mà, con hãy nói cho cha biết, chuyện gì đã làm cho con thay đổi như vậy?
- Bởi vì con đã nghĩ kỹ, yêu người và được yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Với con thì được yêu quan trọng hơn.
- Có nghĩa là con đã chọn Hiếu Trinh.
Bội Quân định nói "Trinh đã chọn con", nhưng rồi lại thôi. Chàng chỉ nói:
- Vâng, được yêu cũng là một hạnh phúc, phải không cha?
Ông Huấn yên lặng, ông không dám thảo luận nhiều về tình yêu với con. Khi mà giữa hai cha con đã có thời cùng yêu một cô gái, đó là chuyện rất đáng xấu hổ. Ông chỉ nói:
- Bây giờ khuya quá rồi, con đừng về Vườn Lê nữa, tối nay ngủ ở đây đi nhé?
- Vâng. Bội Quân gật đầu - Tối nay con sẽ nghỉ lại tại phòng khách.
Ông Huấn đứng dậy:
- Vậy thì bây giờ cha vào trong, con nên nghỉ sớm, mai còn đi học.
- Sáng mai con không co giờ, con sẽ quay về Vườn Lê Bội Quân chợt nói - Trúc Phượng còn trẻ vậy mà rất cương quyết.
- Vậy à? Ông Huấn do dự một chút - Từ sau buổi lễ cưới đến nay cha không gặp cô ấy. Mà này Bội Quân, con cũng nên biết là... cha không cố tình xúc phạm Phượng.
- Con biết, và con mong là sau này nếu có dịp cha hãy giúp đỡ Phượng!
- Con hãy đi ngủ đi! Ông Huấn nói - Chuyện đó cha biết lo.
Rồi ông bỏ đi vào trong. Quân nhìn theo bất giác xúc động. Quân muốn làm một cái gì đó để khỏa lấp được khoảng trống cô đơn của cha. Nhưng không biết phải làm thế nào.
Tối hôm ấy không biết có phải vì lạ nhà không Bội Quân cứ trằn trọc mãi không ngủ được.

__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn