thơ viết mãi không có người để tặng
nên trong lòng buồn bã khiến thơ đau
phiên chợ chiều, thiên hạ vẫn chen nhau
tôi ấm ớ đứng bên lề ái ngại
tay vu vơ cầm bài thơ xếp lại
giữa muôn người, tôi vẫn thế, đơn côi
nắng ban chiều, nhễ nhại giọt mồ hôi
giòng mực tím, lơ là hoen giấy mỏng
thơ tình tôi, vu vơ bao giấc mộng
suốt bốn mùa, quanh quẩn vách lương tâm
sáng, trưa, chiều vớ vẩn với trầm ngâm
vài con chữ xếp xuôi rồi xếp dọc
thơ ngu ngơ trải tấm tình khó nhọc
kẻ không thèm (!), người muốn lại không cho (!)
đọc một mình từng nét chữ buồn xo
Đông vốn lạnh, trong lòng càng thêm lạnh
thơ lẩm cẩm, ai mua thì tôi bán
(người ấy bây giờ tôi ghét, chẳng biếu không !)
phiên chợ đời vốn dĩ đã mênh mông
người mua có, nhưng ... thơ tôi chợt ... ngại ...
__________________
Anh ở Sài Gòn dào dạt nắng
Gửi em Đà Lạt chút yêu thương
Thắp ngọn lửa hồng trong đêm vắng
Ngàn trùng thăm thẳm bớt cô đơn
Anh kết nắng tình thành áo lụa
Mảnh áo đơn sơ thắm tình nồng
Tơ vàng một sợi trăm nhung nhớ
Khoác lên vai nhỏ, má thêm hồng
Anh lấy mây trời may nệm gấm
Trải cho em ngủ giấc ngây thơ
Dẫu cách xa nhau ngàn vạn dặm
Cận kề bên gối mấy lời ru
Anh dõi mắt nhìn cánh chim vỗ
Chim nhỏ kia ơi ! Bay về đâu ?
Có về vùng cao xa xôi đó
Gửi người xứ lạnh nụ hôn đầu.
|