"Ngồi xuống đi anh đối diện cùng hiện tại
Đến phút giây nầy ta đã mất nhau chưa ? !"
em cứ trách cứ hờn như thế nhé
để trọn đời em đừng đến yêu anh
tình thơ kia luôn đầy ắp mộng lành
em có biết sâu xa gì nơi ấy
anh trót mang lấy nghiệp làm thi sĩ
yêu nàng thơ và phát họa mong chờ
em trách nhiều khi anh quá ngu ngơ
luôn thi trượt trong trường tình vạn dặm
những vần thơ bỗng thành mạch sống
như máu tim nuôi cơ thể con người
để người yêu trách tội mãi mà thôi
không biện hộ nỗi oan tình thi sĩ
cuộc đời anh bình thường và giản dị
cũng yêu người va` chỉ một mà thôi
có khác chi đâu khi nhân thế bao người
luôn gắn đặt thi nhân không chung thủy
tình thơ kia bao hàm bao thi vị
có gì đâu là phản bội tình em
anh đau lòng khi em cứ hờn ghen
và oan ức chất chồng thêm oan ức
anh vẫn sống với những gì chuẩn mực
luôn trao giồi nhân cách lẫn thơ văn
đừng nhìn anh dưới hào nhoáng mong manh
em mới thấu cho nỗi lòng thi sĩ
anh yêu em hơn những gì em nghĩ
nhưng ít lời bày tỏ với em thôi
hãy nhìn anh bằng sự thật cuộc đời
anh nào khác một con người bé nhỏ
__________________
Anh ở Sài Gòn dào dạt nắng
Gửi em Đà Lạt chút yêu thương
Thắp ngọn lửa hồng trong đêm vắng
Ngàn trùng thăm thẳm bớt cô đơn
Anh kết nắng tình thành áo lụa
Mảnh áo đơn sơ thắm tình nồng
Tơ vàng một sợi trăm nhung nhớ
Khoác lên vai nhỏ, má thêm hồng
Anh lấy mây trời may nệm gấm
Trải cho em ngủ giấc ngây thơ
Dẫu cách xa nhau ngàn vạn dặm
Cận kề bên gối mấy lời ru
Anh dõi mắt nhìn cánh chim vỗ
Chim nhỏ kia ơi ! Bay về đâu ?
Có về vùng cao xa xôi đó
Gửi người xứ lạnh nụ hôn đầu.
|