View Single Post
  #2  
Old 12-11-2006, 11:41 AM
thuylam's Avatar
thuylam thuylam is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Nơi Cư Ngụ: Alameda Ca
Bài gởi: 3,579
Default

Chắc không.
Nàng ngẫm nghĩ, lại bổ sung:
- Bọn họ nếu là người dễ dàng tiết lộ bí mật, người đó cũng không phái bọn họ đến đối phó chàng.
Sở Lưu Hương mỉm cười:
- Đầu óc của nàng quả thật sáng suốt hơn nhiều nữ nhân khác.
Trương Khiết Khiết kênh kiệu:
- Chàng có phải là đang nịnh bợ đó không ? Tôi không phải dễ dàng bị gạt như người khác đâu.
Sở Lưu Hương thở dài:
- Nàng sao lại làm khó ta chứ ? Lời nói hồi nãy của ta là thật.
Trương Khiết Khiết trừng mắt nhìn chàng:
- Cho dù bọn họ ngậm miệng, chàng cũng có phương pháp làm cho bọn họ mở miệng.
Sở Lưu Hương cười khổ:
- Hai vợ chồng đó ít ra cũng đã một trăm ba chục, một trăm bốn chục tuổi, ta làm sao có thể tàn nhẫn khảo vấn bọn họ chứ ?
Trương Khiết Khiết thản nhiên đồng tình:
- Chàng tuy tịnh không tốt đẹp gì, vẫn không phải là hạng hành hạ người ta.
Nàng bỗng thở dài:
- Hiện tại bọn họ đã chạy mất, xem ra tôi chỉ còn nước dẫn chàng quay lại tìm bằng hữu của tôi.
Sở Lưu Hương thốt:
- Chuyện đó cũng không cần nữa.
Trương Khiết Khiết tròn mắt:
- Không cần ? Có phải đã có phương pháp tìm ra người đó ?
Sở Lưu Hương mỉm cười:
- Ta tuy tìm không ra, nhưng y lại có thể tìm ra.
Đôi mắt tròn xoe của Trương Khiết Khiết càng to hơn:
- Ai ?
Sở Lưu Hương chỉ tay về phía trước:
- Y.
Trương Khiết Khiết nhìn theo bàn tay chàng, chỉ nhìn thấy con la đang kéo chiếc xe đó. Con la đang cúi đầu gặm cỏ bên đường.
Trương Khiết Khiết ráng nhịn cười:
- Nguyên lai nó cũng là bằng hữu của chàng ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Con la ít ra có chỗ ích lợi, con la không biết nói láo.
Trương Khiết Khiết hỏi:
- Nhưng nó nói gì được với chàng ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Nó không cần phải nói.
Chàng bỗng hỏi:
- Ta nếu đột nhiên bỏ đi, để nàng một mình ở đây, nàng sẽ đi đâu ?
Trương Khiết Khiết ngẩn người:
- Tùy tiện chỗ nào tôi cũng đều có thể đi được, tôi ít ra có một chỗ có thể về.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nếu cho nàng chọn, nàng đi đâu ?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Tôi về nhà.
Sở Lưu Hương mỉm cười:
- Không sai, nàng đương nhiên muốn về nhà, cũng nhất định biết đường về nhà.
Chàng lại nói tiếp:
- Ngoại trừ người ra, còn có một loài vật có thể nhận ra đường về nhà.
Trương Khiết Khiết đáp:
- Ngựa.
Sở Lưu Hương đáp:
- Không sai, ngựa già nhớ đường. Mình vô luận bỏ nó ở đâu, nó đều có cách tìm đường về nhà.
Trương Khiết Khiết cười nói:
- Vậy còn ngựa thồ thì sao ? Ngựa cái thì sao ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Ngựa thồ cũng phải về nhà, nó không có chỗ nào khác để đi. Bởi vì trên thế gian còn chưa có kỹ viện và quán rượu cho ngựa.
Ánh mắt Trương Khiết Khiết đã phát sáng:
- Ý chàng muốn nói ... con la đó cũng có thể tìm đường về nhà ?
Sở Lưu Hương cười cười:
- Đừng quên con la phân nửa cũng là ngựa, hơn nữa còn thông minh hơn cả ngựa.
Con la đi đằng trước, Sở Lưu Hương và Trương Khiết Khiết đi theo phía sau, đang đi Trương Khiết Khiết bỗng cười vang, cười ngặt nghẽo. Sở Lưu Hương nhịn không được phải hỏi:
- Nàng cười cái gì ?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Cười tôi.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Sao vậy ?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Tôi cười tôi quả là một ngốc tử.
Sở Lưu Hương cũng mỉm cười:
- Nàng sao lại bỗng biến thành úp úp mở mở như vậy ?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Nếu không phải là ngốc tử, sao lại đi theo sau đít la như vậy.
Sở Lưu Hương đáp:
- Đó là vì ta muốn theo con la đến chỗ chủ nhân nó ở.
Trương Khiết Khiết thốt:
- Chàng làm sao biết được chủ nhân con la có phải là người muốn hại chàng không ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Ta không biết, cho nên ta mới đi thử vận may.
Trương Khiết Khiết nhìn chàng, lắc lắc đầu:
- Nghe nói một người nếu trông chờ vào vận may, nhất định gặp xui xẻo, tôi tại sao lại phải theo chàng đi gặp xui xẻo chứ ?
Nàng chớp chớp mắt, lại thốt:
- Vô luận là sao, ít ra tôi luôn luôn đâu có làm hại tới chàng.
Sở Lưu Hương vuốt vuốt chót mũi:
- Nàng quả thật không có.
Trương Khiết Khiết hỏi:
- Tôi là nữ, chàng là nam, nam nữ thụ thụ bất thân, câu nói đó chàng chắc đã nghe qua ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Ta đích xác có nghe qua.
Trương Khiết Khiết thốt:
- Cho nên chàng không thể bắt tôi phải đi sau đít con la của chàng.
Sở Lưu Hương thở dài:
- Ta không thể.
Trương Khiết Khiết nghênh mặt:
- Vậy thì tôi muốn đi, tôi không chịu đi sau đít một con la làm một ngốc tử điên khùng.
Nàng vỗ vai Sở Lưu Hương, lại cười nói:
- Đợi đến lúc bị người ta hại chết, đừng quên thông tri cho tôi biết một tiếng, tôi thắp nhang cúng chàng.
Câu nói cuối cùng vừa dứt, nàng đã phóng xa ngoài bảy tám trượng, lại quay đầu nhìn lại Sở Lưu Hương vẫy vẫy tay, sau đó đột nhiên biến mất.
Sở Lưu Hương chợt phát hiện khinh công của nàng rất cao, trên thế gian nếu còn có người có thể bắt kịp nàng, nhất định là Sở Lưu Hương.
Nhưng hiện tại cả Sở Lưu Hương cũng không còn có thể đuổi kịp nàng.
Sở Lưu Hương thở dài, lẩm bẩm:
“Ta nếu quả thật bị người ta hại chết, làm sao có thể thông tri cho nàng biết ?”.
Chàng phát hiện cô gái đó mỗi câu nói đều chừng như có dạng như vậy, nửa thật nửa giả, bề ngoài hợp lý, lại làm cho người ta vô luận là gì đều không thấu rõ dụng ý của nàng. “Nàng là người ra sao ? Có ý tứ gì đối với ta ?”.
Nếu nói nàng có ác ý, nàng lại đích xác chưa từng hại Sở Lưu Hương, hơn nữa ít ít nhiều nhiều còn tiết lộ chút bí mật cho Sở Lưu Hương biết.
Nàng trốn dưới xe, chừng như đợi chờ cơ hội để cứu Sở Lưu Hương, nhưng nếu không phải vì nàng, Sở Lưu Hương làm sao lại ngồi trên cỗ xe la đó ? Làm sao có thể lọt vào bẫy của hai vợ chồng hồ ly già đó ?
Sở Lưu Hương lại thở dài, chỉ hy vọng mình không gặp xui giống như lời nàng nói, chỉ hy vọng con la đó có thể chịu bước đi, nghe lời đi về nhà, dẫn chàng đến gặp người đó. Chàng thật sự muốn hỏi người đó tại sao lại muốn giết chàng ?
oo Quả nhiên đã về đến nhà, về đến quê nhà của nó -- lại là một trại ngựa.
Một trại ngựa rất lớn, bên trong có đủ loại lừa, la, ngựa.
Sở Lưu Hương thất thểu đi theo nó cả nửa ngày, cuối cùng lại gặp được cha lừa mẹ ngựa của nó.
Trương Khiết Khiết có phải đã đoán đúng kết quả này ? Xem ra một người nếu chịu đi theo một con la, quả thật không có kết quả gì.
Con la lắc lắc đuôi, dương dương đắc ý vì đã tìm ra đám bằng hữu thân thiết của nó.
Sở Lưu Hương lại chỉ có một mình ngây người đứng đó.
Qua một hồi rất lâu, chàng mới có thể mỉm cười, cười khổ.
Đối diện trại ngựa có tửu lâu, có tiệm bánh bao.
“Mình vốn là một ngốc tử. Một ngốc tử trên mọi phương diện”.
Không sai, chàng hiện tại đã biết có người muốn giết chàng. Nhưng chàng vẫn còn sống.
“Y đã muốn giết ta, ta tại sao không đợi y đến giết ta ? Ta tại sao phải khổ cực đi kiếm y ?”.
Sở Lưu Hương đã uống tới chén rượu thứ sáu, uống rất mau vì rượu không phải là rượu ngon. Ít ra dở hơn rượu chàng chôn rất nhiều.
“Cả con la còn biết về nhà, ta tại sao còn phải ở ngoài đổ mồ hôi ?”.
Sở Lưu Hương quyết định uống tới chén thứ mười hai mới ngừng.
“Trước hết đi kiếm Tiểu Hồ, sau đó về nhà”.
Trong nhà không những có rượu ngon đang đợi chàng, còn có rất nhiều người ôn nhu khả ái đang đợi chàng.
Chàng quyết định lần này phải về nhà ở thật lâu, nghỉ ngơi thoải mái, hưởng thụ dài dài.
Chàng cần phải hưởng thụ.
Thạch Quan Âm, Vô Hoa, Thủy Mẫu Âm Cơ, Họa Mi Điểu, Nam Cung Sơ, Tiết Y Nhân, Tiết Bảo Bảo, Thương Lang đại sư, Biên Bức công tử ...
Đám người đó không có một người nào dễ đối phó.
Sở Lưu Hương nếu không trông nhờ vào vận khí may mắn, hiện tại có lẽ đã chết bảy tám lần rồi.
Chàng vừa bắt đầu nghĩ đến chuyện cũ, không tự chủ được phải nghĩ:
“Ta có thể không lo nghĩ tới chuyện gì khác, nhưng không thể nhìn nàng chết vì ta”.
Trong tâm của chàng chợt lại có một bóng đen. Vẫn là bóng đen của bàn tay đó.
Đột nhiên ngay lúc đó, một bàn tay thò ra từ bên cạnh chàng, thò tới trước mặt chàng.
Một bàn tay rất mỹ lệ, năm ngón tay thon thả, mềm mại không xương, đang cầm lấy hồ rượu trên bàn của Sở Lưu Hương.
Chén rượu đã cạn.
Sở Lưu Hương không ngẩng đầu, chỉ nhìn rượu rót ra khỏi hồ, rót đầy chén.
Chén rượu lại cạn.
Sở Lưu Hương vẫn không ngẩng đầu lên.
Chàng đã nhìn thấy áo quần màu đỏ, đã ngửi được một hương thơm quen thuộc.
Bao nhiêu đó đã đủ cho chàng nhận ra người đó là ai.
Ngải Hồng.
Sở Lưu Hương quả thật không nghĩ đến nàng còn xuất hiện:
- Nàng đã đổi hài rồi ?
Trả Lời Với Trích Dẫn