View Single Post
  #3  
Old 12-11-2006, 11:42 AM
thuylam's Avatar
thuylam thuylam is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Nơi Cư Ngụ: Alameda Ca
Bài gởi: 3,579
Default

Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng giơ chân lên, để lộ một đôi hài thêu hoa màu xanh thanh tú, đầu hài rất mềm. Thứ hài mỏng như vậy tuyệt đối không tàng giấu được ám khí.
Sở Lưu Hương gật gật đầu, mỉm cười nói:
- Các cô gái hiền lành nên mang đôi hài như vậy.
Bình trà trên bàn bốc khói nghi ngút.
Sở Lưu Hương mời:
- Nàng đã đến rồi, sao không ngồi xuống uống vài chén ?
Ngải Hồng ngồi xuống.
Sở Lưu Hương bây giờ mới phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt hơn nhiều so với lần trước, thần tình xem ra đã biến thành buồn bả, cả nụ cười mánh khóe cũng không còn thấy nữa, mi mắt ủ rũ, phảng phất có tâm sự rất nặng nề.
Bọn thiếu nữ hay đa sầu đa cảm, ai mà không có tâm sự ? Nhưng Ngải Hồng xem ra lại không giống dạng thiếu nữ đa sầu đa cảm.
Sở Lưu Hương rót rượu cho nàng, cười nói:
- Nàng có phải muốn đòi lại giày ? Đến đây đòi vị bằng hữu nằm dưới bàn hôm trước trả lại cho nàng ?
Ngải Hồng cúi đầu, phảng phất rất bất an.
Sở Lưu Hương lại cười:
- Nàng đừng lo, bằng hữu của ta tuy rất thích nắm chân nàng, nhưng lúc này không có trốn dưới bàn đâu.
Ngải Hồng cắn môi, chung quy cũng nâng chén uống cạn.
Sở Lưu Hương rót cho nàng một chén trà, đẩy đến trước mặt nàng:
- Uống rượu không rất dễ say, trà ở đây cũng không tệ, nàng nhấp thử đi.
Ngải Thanh bỗng ngẩng đầu, ngưng thị nhìn chàng, đôi mắt mỹ lệ ngập tràn vẻ u sầu phiền muộn. Một cô gái như nàng vốn không nên thống khổ như vậy.
Sở Lưu Hương đưa đũa cho nàng, dịu dàng thốt:
- Nàng ăn chút gì đi, rồi ta uống rượu với nàng, có được không ?
Ngải Hồng thở dài nhè nhẹ:
- Chàng nói chuyện với nữ nhân đều ôn nhu như vậy sao ?
Ngải Hồng lại hỏi:
- Còn nữ nhân chết thì sao ?
Sở Lưu Hương không hồi đáp, chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn nàng.
Nhãn quang đó thông thường càng làm cho các cô gái thoải mái hơn là những lời nói hoa mỹ.
Nhưng tròng mắt của Ngải Hồng trái lại bỗng đỏ ngầu, hiển lộ nỗi thương cảm:
- Tôi đã lừa gạt chàng, lại còn muốn giết chàng, tôi căn bản là một nữ nhân rất xấu tính, chàng vốn không nên tha thứ cho tôi.
Sở Lưu Hương mỉm cười:
- Chuyện trước đây ta đã quên rồi, bởi vì ta biết đó tuyệt không phải là ý tứ của nàng.
Chàng bỗng phát hiện một chuyện rất kỳ quái. Tả thủ của Ngải Hồng nãy giờ giấu kín trong tay áo, không lú ra chút nào.
Ngải Hồng hỏi:
- Nếu là ý tứ của tôi thì sao ?
Sở Lưu Hương dịu dàng đáp:
- Cho dù là ý tứ của nàng, ta cũng không trách nàng, một cô gái mỹ lệ trong trắng như nàng, vô luận làm chuyện gì, người khác đều rộng lượng tha thứ.
Chàng đột nhiên khều tả thủ của Ngải Hồng. Sắc mặt Ngải Hồng lập tức biến đổi, biến thành trắng nhợt.
Sắc mặt của Sở Lưu Hương cũng biến đổi.
Trong tay áo trống không, Ngải Hồng đã mất một bàn tay.
Sở Lưu Hương hiện tại đã biết bàn tay nằm trên song cửa sổ là của ai.
Một cô gái trẻ trung xinh đẹp, thông thường ngoại hình của mình đã xem trọng còn hơn cả tính mạng, cho dù trên tay có một vết thẹo, đã là chuyện thống khổ phi thường, hà huống gì là thiếu mất một bàn tay.
Sở Lưu Hương không những đồng tình, hơn nữa cũng không khỏi cảm thấy thương cảm cho nàng.
Chàng quả thật đã tha thứ cho nàng từ sớm.
Nàng nếu trốn tránh chàng, hoặc cho dù đi tìm chàng, khi gặp chàng vẫn mang bộ dạng xem nam nhân như tên ngốc, tình huống có lẽ bất đồng.
Nhưng một cô gái ưu tư sầu muộn lại tự động đến tìm chàng, vô luận là nàng đã làm chuyện gì đối với chàng, chàng đều tuyệt không giữ trong tâm.
Sở Lưu Hương luôn rất mau quên lỗi lầm của người khác, lại quên không được tính tốt của người ta, cho nên chàng nhất định không những sống khoái lạc hơn, cũng sống lâu hơn người ta.
Người trong tâm không có thù hận, ngày trôi qua thoải mái hơn.
Một hồi rất lâu, Sở Lưu Hương mới thở dài nhè nhẹ:
- Vì nàng không giết ta được, cho nên nàng mới ra nông nỗi này ?
Ngải Hồng cúi đầu, không nói gì, nước mắt đã rơi lã chã vào chén rượu.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Là ai đã làm chuyện này ?
Ngải Hồng dùng hết sức cắn chặt môi, như muốn kềm mình không nói ra bí mật trong tâm.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Đến bây giờ nàng vẫn không dám nói ? Nàng vì sao lại phải sợ y như vậy ?
Ngải Hồng quả thật sợ.
Nàng xem chừng không những mệt mỏi đau đớn, mà còn sợ khủng khiếp, sợ đến nỗi toàn thân run rẩy không ngừng.
Người đó không những chém đứt một bàn tay của nàng, cố nhiên lúc nào cũng có thể lấy mạng nàng.
Sở Lưu Hương nghĩ không ra có người lại có thể đối với cô gái trẻ đẹp đó tàn nhẫn như vậy, nhưng nếu không phải vì chàng, Ngải Hồng cũng không thể tao ngộ nỗi bất hạnh như vầy.Sở Lưu Hương bất giác có cảm giác rất phẫn nộ.
Sở Lưu Hương luôn luôn rất ít khi động nộ, bởi vì nộ khí dễ dàng ảnh hưởng đến sức phán đoán của con người, người phát nộ dễ dàng làm sai việc nhất.
Nhưng chàng vẫn còn là người, cũng có lúc khống chế không được, hà huống hiện tại đang là lúc tâm tình chàng không tốt đẹp gì, là lúc tâm tình không mấy ổn định.
Chàng đã quên hẳn chuyện chàng hồi nãy muốn về nhà nghỉ ngơi, đột nhiên đứng dậy:
- Nàng ngồi đây đợi ta, ta sẽ quay lại rất mau.
Ngải Hồng gật đầu, mục quang ôn nhu nhìn theo chàng, phảng phất đã xem chàng như là người duy nhất có thể nương tựa.
Lần này nàng đến, ngoại trừ muốn Sở Lưu Hương tha thứ, có lẽ cũng bởi vì nàng có cảm giác mình cô đơn không ai trợ giúp.
Sở Lưu Hương hiểu rõ ý tứ của nàng. Cho nên có chuyện chàng không thể không làm.
Xem chừng làm nghề buôn bán nào cũng phải thân mật hòa khí.
Sở Lưu Hương mới bước tới, có một gã chăn lái buôn đã đứng lên nghênh tiếp:
- Khách quan muốn mua ngựa ? Hay là la ? Bọn tôi ở đây bán bảo đảm toàn là loại tốt nhất.
Câu nói đó rất khách khí.
Sở Lưu Hương đáp:
- Ta chỉ muốn hỏi thăm tin tức.
Nghe không phải là chuyện mua bán, cả khách khí cũng không còn cần phải khách khí, tên lái buôn lạnh lùng thốt:
- Bọn tôi chỉ biết chuyện lừa ngựa, không biết tin tức gì.
Sở Lưu Hương mỉm cười:
- Ta chính là muốn hỏi về chuyện một con la.
Gã lái buôn lạnh lùng nhìn chàng, nhưng nhịn không được cũng lắng nghe.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Hồi nãy có con la chạy vào đây, ngươi có thấy không ?
Gã lái buôn hỏi:
- Có phải con la đó là của ông ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Không phải của ta, của ngươi.
Sắc mặt gã lái buôn xem chừng có vẻ chú ý:
- Đã là của bọn tôi, ông còn hỏi làm chi ?
Trả Lời Với Trích Dẫn