View Single Post
  #27  
Old 12-11-2006, 11:53 AM
thuylam's Avatar
thuylam thuylam is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Nơi Cư Ngụ: Alameda Ca
Bài gởi: 3,579
Default

Hồi 6

Đêm Đoạn Hồn, Người Đoạn Trường


Một người nếu phải lén leo tường, phải cật lực gian khổ, phải đổ mồ hôi.
Nhưng đợi đến lúc leo tới đầu tường, mới phát giác vô luận đã đổ bao nhiêu mồ hôi, đều xứng đáng.
Nếu muốn nhảy xuống, dễ dàng hơn nhiều.
Vô luận từ đâu nhảy xuống đều rất dễ dàng, hơn nữa cảm giác khi nhảy xuống thông thường đều mang theo một thứ khoái trá tội ác.
Đến khi nhảy xuống, mới hối hận, bởi vì bên dưới rất có thể có người, có hầm bẫy, thậm chí có lửa.
Lúc đó không những lại càng khốn khổ, càng toát mồ hôi, có khi thậm chí phải đổ máu.
Sở Lưu Hương từ trên tường cao nhảy xuống. Chàng tịnh không đổ máu, nhưng có chút hối hận.
Hồi nãy ở trên cao chàng vốn đã có thể xem rất rõ hoàn cảnh chỗ này.
Hiện tại chàng mới phát giác mình đến một chỗ hoàn toàn xa lạ. Hồi nãy chàng có thể nhìn rất xa, mỗi một cây hoa trong vườn vốn đều dưới mắt chàng.
Nhưng hiện tại chàng lại chợt phát hiện, cây hoa hồi nãy nhìn rất nhỏ, vốn đều cao hơn người chàng, cơ hồ hoàn toàn che hết nhãn tuyến của chàng. Nếu như có người đứng đằng sau cây trước mặt chàng, chàng vị tất đã có thể nhìn thấy.
Khi một người ở trên cao, luôn luôn nhìn xa hơn, nhìn rõ hơn, nhưng đợi đến lúc bắt đầu hạ xuống, thông thường biến thành cái gì cũng không còn nhìn rõ nữa.
“Tiểu hiên trong rừng hoa, người ở đó”.
Sở Lưu Hương vẫn còn nhớ phương hướng, hiện chàng không còn thấy gì nữa, chỉ còn nước nhắm phương hướng mà đi.
Chỉ còn nước đi một bước, tính một bước.
Bởi vì chàng căn bảo vô phương dự liệu kết quả chuyện này, chuyện này biến hóa và phát triển ra sao, chàng đều hoàn toàn không thể khống chế.
“Thật ra nơi này là nơi nào ?”.
“ Thật ra người đó là ai ?”.
Chàng không biết chút nào.
Cơn gió đêm dìu dịu thoang thoảng hương hoa u nhã, Sở Lưu Hương vuốt vuốt chót mũi, bỗng có cảm giác mình rất đáng cười.
Chàng vốn không lỗ mãng như vậy, không cẩu thả như vậy, sao lại đi làm chuyện như vầy ? Có phải vì chàng quá tín nhiệm Trương Khiết Khiết ?
Nhưng chàng vì sao lại phải tín nhiệm một nữ nhân như vậy ?
Cả chàng cũng không biết.
Trương Khiết Khiết căn bản không có một chuyện gì có thể đáng cho chàng hoàn toàn tín nhiệm.
Đình viên âm trầm.
Gió trườn trên lá cây vọng tiếng xào xạc, sườn núi càng u tĩnh thần bí.
Sở Lưu Hương tuy có cảm giác chuyện này rất tức cười, nhưng trong tâm đồng thời cũng có cảm giác vừa thần bí, vừa kích thích.
Giống như một người bỗng tiếp nhận một món quà thần bí, khi đang chuẩn bị mở ra coi, không biết là lễ vật gì, cũng không biết là ai đem đến.
Cho nên không thể không mở ra coi.
Bên trong rất có thể là độc kiếm sát nhân, cũng rất có thể là vật mình hy vọng có nhất.
Thứ chuyện đó tuy mạo hiểm, nhưng đích xác chứa đựng kích thích tân kỳ.
Sở Lưu Hương vốn là người thích mạo hiểm.
Có phải bởi vì Trương Khiết Khiết đã rất thấu hiểu chàng, cho nên mới cố ý dùng phương pháp này để lừa gạt chàng ?
Trong hoa lâm đích xác có căn tiểu hiên nhiều gian tinh trí.
Tiểu hiên ở trên cửu khúc kiều.
Dục thạch kiều trong bóng đêm nhìn tinh oanh như ngọc.
Trong song cửa sổ còn có đèn, ánh đèn đỏ tím, người trong nhà có phải đã sớm biết Sở Lưu Hương đang đến, cho nên trong đêm khuya như vầy, vẫn còn đợi chàng ?
Người đợi chàng có phải là nữ nhân ?
Sở Lưu Hương vẫn không thể xác định.
Hiện tại chàng chỉ có thể xác định cây cầu đó tuyệt đối không có mai phục, cũng không có hầm bẫy.
Cho nên chàng bước trên cầu.
Đi đến trước cửa, chàng mới dừng chân.
Chàng vốn bất tất phải dừng chân.
Trả Lời Với Trích Dẫn