Câu nói chưa rút thì người ấy đã chống gậy lao vút tới vung chưởng mặt lên quét một thế võ vô cùng mạnh mẽ kình khí cuốn tới ào ào nghe thực ghê sợ.
Đào Như Hải cất tiếng cười lạnh lùng rồi nhanh nhẹn vung hai chưởng lên đỡ thẳng vào thế công của đối phương. Sau một tiếng "ầm" thực to Đào Như Hải liên bị hất bắn ra sau liên tiếp ba bước. Trong khi đó thân hình người ấy cũng hơi lảo đảo, đưa đôi mắt tràn đây căm hận nhìn qua Đào Như Hải một lượt rồi gằn giọng nói :
- Chỉ cần mạng ta chưa chết thì sau này chính ngươi cũng sẽ phải chịu nếm một sự thảm bại gấp mấy lần ta. Nhưng đêm nay ngươi chịu đựng thế cũng đủ rồi.
Nói dứt lời người ấy chống đầu gậy lên mặt đất, vọt thẳng người bay lên không, vượt qua lớp tường rào bay đi mất.
Đào Như Hải quả đã bị thương không phải nhẹ. Trên vầng trán của ông ta đang rớm ra những hạt mồ hôi to như hạt đậu, máu huyết trong người cũng cuộng loạn, suýt nữa đã từ miệng vọt ra ngoài. Ông ta vội vàng vận dụng chân lực điêu hòa hơi thở, đưa số máu huyết cuồng loạn ấy trở vê kinh mạch. Qua một lúc thật lâu ông ta mới bình phục trở lại và chậm rãi bước thẳng vào nhà. Liên đó ông ta ra lệnh cho một số võ sư bí mật ra đi lùng kiếm người ấy, dù sống hay chết cũng nhất định phải mang cho kỳ được người đó trở về nhà. Ông ta đoán là người ấy không thể nào đi xa hơn năm dặm và chắc chắn sẽ ngã chết dọc đường. Nhưng ông ta không muốn để cho người ngoài biết được việc ấy, vì nếu tiết lộ ra thì thực là bất lợi cho ông ta. Song nào ngờ lòng người không bằng ý trời chính đây là ông ta tự gây ra tai họa cho mình và tạo mầm mống cho một cuộc chém giết đẫm máu sau này trong võ lâm.
Đêm khuya gió thổi lạnh lùng, dưới ánh trăng mông lung, thành Nam Xương được phủ lên một lớp sương mỏng giá rét. Cách phía sau Đào phủ không xa, nơi cuối một con hẻm nhỏ có một gian nhà lụp xụp, bên trong lại có một cái gác tăm tối chỉ đủ chưa một cái giường nhỏ và một cái ghế ngồi.
Đào Gia Kỳ đang nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ bé ấy. Cậu ta đang ôm lấy một chiếc áo bông đã cũ rách, hai mắt mở to, không ngớt trằn trọc, chẳng thể làm sao ngủ được. Cậu ta nghĩ ngợi miên man, cảm thấy tương lai của đời mình thực là đen tối, cuộc sống hết sức nhạt nhẽo, vô vị. Cậu ta càng nghĩ xa thì tâm trạng lại cảm thấy nặng nề buôn não không làm sao chợp mắt ngủ được. Gió đêm đã đưa tiếng trống nơi gác canh đến báo hiệu đêm khuya đã vào canh tư. Đêm khuya thanh vắng đã làm cho cậu ta lại càng cảm thấy tâm trạng của mình nặng nê buồn bã thêm gấp bội.
Đột nhiên ngoài hẻm bên cạnh cửa sổ căn gác của Đào Gia Kỳ bỗng có tiếng động to như là viên đá ném xuống nước. âm thanh ấy không ngớt vang lên trong đêm vắng thật lâu. Đào Gia Kỳ hết sức kinh hãi, vội vàng ngồi dậy nghiêng tai lắng nghe và cậu ta đã nghe được tiếng rên rỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu, từ nơi có tiếng động vọng lại. Cậu bé đoán biết là có người đã trượt té và bị trọng thương không làm sao dậy nổi. Do đó cậu ta vội vàng ngồi dậy, khoác thêm một chiếc áo vào người, hối hả bước xuống khỏi giường rồi bò nhè nhẹ xuống gác. Vì cậu ta sợ làm mất giấc ngủ của mẹ nên rón rén nhón chân đi thăng ra phía cửa.
Ngay lúc đó từ trong nhà bỗng có tiếng người mẹ cậu bé hỏi :
- Kỳ nhi con cũng nghe thấy tiếng động ngoài cửa nữa hay sao ?
Thông thường những người bị mù đôi mắt thì thính giác của họ lại trở nên linh mẫn hơn người thường.
Nghe mẹ hỏi, Đào Gia Kỳ đáp rằng :
- Thưa má, Kỳ nhi đã nghe nên muốn đi ra xem coi có việc gì ?
- Con hãy mặc thêm áo kẻo bị cảm sương ! - Kỳ nhi đã mặc thêm rồi vậy má cứ yên lòng ! Vừa nói cậu bé vừa mở then cửa bước ra ngoài. Dưới ánh trăng, cậu bé trông thấy cách cửa nhà mình không xa có một lão già đang té nằm trên đất nên không khỏi kinh hãi vội vàng chạy đến quì gối xuống nói :
- Thưa ông, ông làm sao thế ?
Lúc bấy giờ, cậu ta trông rõ lão già nọ, thấy lão ta đã cụt mất đi một chân, tóc rối bù, hai mắt giương to như hai cục lục lạc và đầy những chỉ máu đỏ ngầu. Lão ta không ngớt nghiến chặt đôi hàm răng như đang đè nén một sự đau đớn phi thường.
Đôi tròng mắt của lão già ấy từ từ chuyển động nhìn qua Đào Gia Kỳ một lượt. Lão ta trông thấy đó là một cậu bé gầy yếu, bèn nói :
- Này chú em, ta là người sắp chết vậy chú em không làm sao giúp gì được cho ta đâu, tốt hơn hãy mau đi trở vê nhà kẻo có người đuổi bắt ta lại liên lụy tới chú em đó.
Giọng nói của lão già nghe âm u khàn khàn. Đào Gia Kỳ lấy làm lạ hỏi:
- Thưa ông, có lại ai đuổi bắt ông ? Sao ông lại biết mình sắp chết và biết tôi không có cách nào cứu được ông ?
Lão già trợn to đôi mắt nói :
- Ta hiện đang bị trọng thương, không thể đi dửng được nữa, thế tại sao không chết được ? Hơn nữa dù có thuốc cứu chữa cho ta thì ta cũng phải nằm yên tĩnh dưỡng suốt mất năm mới mong bình phục. Vậy thử nghĩ nếu ta kéo dài kiếp sống thừa này thì chi bằng chết quách đi lại được mát thân hơn.
Đào Gia Kỳ nói :
- Ông nói như thế là sai rối. Thử nghĩ như con kiến mà còn ham sống vậy huống hô chi là con người lại không biết quí tính mạng của mình sao ?
Nếu như ông không chê thì xin hãy tạm vào chòi tranh của tôi tĩnh dưỡng ít lâu chắc có thể bình phục lại như xưa được.
Đào Gia Kỳ ngay từ lúc nhỏ đã thường được mẹ dạy dỗ là nếu cứu sống được một mạng người còn hơn xây một tòa tháp bảy tầng. Vậy thử hỏi cậu làm thế nào trông thấy kẻ bị nguy mà lại không cứu cho được ?
Lão già cất giọng lạnh lùng đáp :
- Ta chỉ e làm như vậy sẽ mang đến cho chú em nhiêu tai họa không lường trước được.
Đào Gia Kỳ nghe thế không khỏi sững sờ. Ngay lúc đó, nơi khung cửa bỗng xuất hiện bóng người mẹ già của cậu bé, đang dựa vào cửa gọi rằng :
- Kỳ nhi, người ta bị thương thì hãy mau đỡ vào trong nhà, ở ngoài e bị nhiễm gió lạnh thì thương thế lại càng trầm trọng hơn.
Đào Gia Kỳ nói :
- Thưa má, xin má hãy đi ngủ đi. Kỳ nhi sẽ đỡ ông ấy vào nhà ngay ! Dứt lời, cậu ta không nói thêm chi nữa bèn đem hết sức bé bỏng trong người ra đỡ lấy lão già ngồi dậy. Lão già thấy thế không khỏi than dài nhưng vẫn để mặc cho cậu ta đỡ mình. Lão đưa mắt nhìn về phía Đào mẫu và không khỏi sửng sốt vì trông thấy đôi mắt của Đào mẫu đã mù lòa, mình mặc một chiếc áo bông vá hàng trăm lỗ. Bà ta đứng tựa cửa, trông chẳng khác nào một ngọn nến sắp tàn đang leo lét trước gió.
Lão già ấy hết sức cảm động nên bất giác trong lòng lão ta dậy lên một tia hi vọng bám lấy cái sống. Lão đưa mắt nhìn trở vê Đào Gia Kỳ nói :
- Chú em hãy đi nhặt hộ lại chiếc gậy. Ta nghĩ đến lòng tốt của ngươi nên cũng gắng gượng kéo thêm kiếp sống tàn ít năm nữa.
Vừa nói lão ta vừa đưa tay chỉ vê hướng chân tường. Đào Gia Kỳ quay mặt ngó theo, quả nhiên trông thấy có một chiếc gậy rớt nằm cạnh đó nên vội vàng bước tới nhặt lấy trao lại cho lão già. Liên đó lão già đưa bàn tay mặt chống mạnh xuống đất tức thì người lão ta đứng ngay lên, đồng thời chiếc gậy trong tay mặt của lão ta cũng chống xuống đất để giữ thăng bằng.
Tuy lão ta đứng thẳng người lên được nhưng trong cổ họng đã phát ra một tiếng "hự" khô khan, sắc mặt lộ vẻ vô cùng đau đớn.
Lão ta cố gượng cười nói :
- Chị cả đã có lòng tốt thực khiến tôi cảm động khôn cùng. Bởi thế đã làm cho tôi có ý nghĩ bám lấy sự sống. Chị cả đôi mắt đã mù lòa, người lại bị bệnh phong thấp nặng thế mà còn có nghị lực để dưỡng dục lệnh lang, vậy già đây sao lại không thể... ?
Đào Gia Kỳ không khỏi giật mình thầm nghĩ :
- Ông ta tại sao lại biết mẹ ta bị bệnh phong thấp ?
Do đó trong lòng cậu không khỏi vừa kinh hãi vừa ngờ vực.
Lão già lại nói tiếp rằng :
- Đêm khuya lạnh lẽo, vậy xin chị cả vào trong an nghỉ, già đây đã có lệnh lang giúp đỡ cho rồi.
Đào mẫu đáp rằng :
- Nếu thế tôi xin lui vậy.
Dứt lời, bà quay người đi thăng vào trong.
Đào Gia Kỳ đưa hai bàn tay đỡ lấy lão già nói :
- Thưa ông, ở ngoài gió to, vậy xin hãy mau bước vào nhà.
Lão già gật đầu nói :
- Tốt lắm ! Dứt lời ông ta không chờ Đào Gia Kỳ dìu đi mà chỉ lấy gậy chống mạnh xuống đất tức thì cả người ông bay thẳng vào cửa như một con chim.
Đào Gia Kỳ vội vàng chạy vào nhà rồi đóng chặt cánh cửa lại.
Lão già sau khi đã bước vào trong, liền đưa đôi mắt mắt sáng quắc như điện, nhìn khắp cảnh vật trong gian nhà rồi quay lại hỏi Đào Gia Kỳ rằng :
- Chú em nghỉ ở đâu, có phải ở trên gác kia không ?
Đào Gia Kỳ đáp rằng :
- Đúng như thế ! Tức thì thân người lão già liên lắc mạnh, vọt bay thẳng đứng lên rồi rớt ngồi xuống sàn gác nhẹ nhàng. Tiếp đó lão ta lại lấy bàn tay chống mạnh xuống sàn gác, tức thì người lão bị bay vọt lên chiếc giường khiến chiếc giường kêu kèn kẹt.
Đào Gia Kỳ không khỏi thầm kinh hãi nghĩ rằng:
"Hành động của lão ta, nào có giống một người đang bị trọng thương ? " Cậu ta đã sống trong ngôi nhà Đào Như Hải nhiêu năm qua nên đã thường trông thấy các võ sư biểu diễn tài nghệ, nhưng quả thật cậu rất ít thấy ai có một thân pháp quá lẹ làng như lão già này. Đối với việc luyện võ vì thường trông thấy nhưng tài nghệ trác tuyệt của những kẻ khác nên cậu hết sức hâm mộ nhưng có điêu là từ bấy lâu nay, cậu chỉ giấu kín trong lòng chứ không hê dám thổ lộ ra.
Khi cậu ta leo tới thang gác thì đã thấy lão già nằm yên trên giường rồi. Lão ta không ngớt thở hổn hển trong cổ kêu nghe ồ ồ. Đào Gia Kỳ thấy thế thì hết sức kinh hãi hỏi nhỏ rằng :
- Thưa ông, ông làm sao rồi ?
Lão già không đáp mà chỉ khoát tay ngăn không cho cậu bé nói. Ông ta lấy ra ba viên thuốc mùi thơm ngào ngạt bỏ vào miệng rồi nuốt ực xuống.
Đào Gia Kỳ im lặng đứng yên bên cạnh giường. Hơi thở của lão già đã từ từ trở nên nhẹ nhàng hơn. Bên ngoài cửa sổ, tiếng gà đã gáy ó o, vì trời sắp hết canh năm. Nhưng ngoài trời vẫn còn tối đen như mực, giá lạnh lòn qua khe cửa thổi vào trong nhà, khiến cả gian nhà lạnh lẽo như giữa mùa đông.
Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ bỗng có tiếng chân người bước đi trên hẻm vọng lại. Tiếp đó lại nghe một giọng nói ô ô rằng :
- Lão gia đã nói con quỷ già ấy không thể nào chạy xa hơn năm dặm, thế sao kiếm mãi không thấy ?
Một người khác cười nhạt đáp :
- Trong phủ thành này, có không dưới mấy vạn nóc nhà, vậy nếu con quỷ già ấy vào nơi nào đó và gặp phải một người tốt bụng bằng lòng che giấu và nuôi dưỡng thì với sức của chúng ta, dù có tìm kiếm đến sáu tháng hay một năm đi nữa cũng chưa chắc đã tìm ra được.
- Đấy là lời nói hữu lý. Thực chúng ta không dễ gì tìm ra lão già ấy đã lẩn trốn đi đâu. Nhưng vì lệnh của lão gia đã bảo đi ra tìm kiếm mà chúng ta lại trở vê tay không thì biết sẽ nói làm sao ?
- Số người được phái đi tìm con quỷ già ấy nào phải riêng hai chúng ta.
Theo tôi nghĩ thì chắc chắn số người kia cũng sẽ trở vê tay không mà thôi ! Riêng tên họ và lai lịch của con quỷ già ấy là chi, Đào lão gia lại không hê nói rõ ra, hơn nữa trong khi ông ấy ra lệnh cho chúng ta lục soát thì trên nét mặt vẫn còn vẻ kinh hãi. Như thế cũng đủ thấy là Đào lão gia hiện đang ở vào cảnh nước sôi lửa bỏng, chỉ qua sự kiện của Sử Đông Dương ta cũng thấy được điêu đó. Vậy chẳng lẽ con quỷ già kia chính là Thân Thủ Báo ứng Lỗ Công Hành hay sao ?
- Ai nào có biết ! Tôi và anh nên trở vê để bẩm lại thì hay hơn ! Liền đó có tiếng người lướt gió nghe vèo vèo rồi bên ngoài cửa sổ lại chìm trong sự yên tĩnh.
Lão già chống tay ngôi dậy nhìn cửa sổ cười nhạt. Đào Gia Kỳ hỏi - Có phải bọn họ nói đến ông không ?
Lão già chậm rãi quay lại đưa mắt nhìn thăng vào Đào Gia Kỳ nói :
- Này chú em, ngươi hãy đốt đèn sáng lên đi, già đây có việc cần nói với chú em ! Đào Gia Kỳ cất tiếng đáp lời, rồi lấy viên đá lửa để trên ghế gõ mạnh vào nhau, tia lửa bắn ra sáng ngời, đốt cháy một cây bùi nhùi đỏ lờ mờ trong đêm tối. Cậu ta liên kê bùi nhùi lên sát miệng, lấy hơi thổi phù phù, tức thì ngọn lửa cháy lên. Liên đó cậu ta kê bùi nhùi mồi cháy tim đèn dầu để bên cạnh, rồi dụi tắt cái bùi nhùi ấy đi.
Lúc đó, trên gian gác sáng tỏ. Lão già đưa mắt nhìn kỹ Đào Gia Kỳ một lượt, trông thấy đôi mắt và sống mũi của cậu bị bầm xanh, hai bên má lại có vết trầy trụa nên không khỏi kinh ngạc hỏi :
- Ngươi chớ có giấu ta, ta xem vết thương trên mặt của ngươi còn mới chứng tỏ ngươi vừa bị người ta đánh đập, hiếp đáp mà không dám đem việc ấy nói rõ cho mẹ ngươi nghe, như vậy là thế nào ?
Đào Gia Kỳ không khỏi kinh ngạc trước sự quan sát tế nhị của lão già, chẳng khác nào chính mắt lão đã trông thấy mọi việc xảy ra. Cậu bé muốn đem sự thật nói cho lão nghe nhưng cảm thấy khó nói nên lời. Cậu ta còn đang do dự thì trông thấy tia mắt khiếp sợ của lão già đang đăm đăm nhìn mình cũng như sắc mặt uy nghiêm của lão ta trong lúc đó đã khiến cậu ta bất giác phải cất tiếng than dài rồi đem hoàn cảnh của mình nói ra cho lão già nghe.
Sau khi nghe qua, sắc mặt của lão già có ít nhiêu thay đổi nói :
- Nếu thế thì Đào Như Hải là người có ơn nặng như núi đối với ngươi, vậy ngươi sẽ làm thế nào để báo đáp lại cái ơn ấy ?
Đào Gia Kỳ lắc đầu nói :
- Đào Như Hải sở dĩ chịu bố thí cho kẻ khác ít nhiêu ân huệ, thật ra chỉ là một hành động giả nhân giả nghĩa mà thôi. Nhưng dù sao lão ta cũng đã giúp cho mẹ con tôi khỏi chết vì đói rét, tất có ngày tôi cũng phải đến đáp lại cái công ơn ấy.
Lão già nghe thế liền đưa ngón tay cái ra khen phải rồi nói tiếp :
- Ngươi có biết ta bị ai gây ra thương tích như thế này không ?
Đào Gia Kỳ đáp :
- Những tiếng nói vừa rồi của các võ sư ngoài cửa sổ đã chứng tỏ ông vừa bị độc thủ của Đào Như Hải chứ gì ?
Đôi mắt của lão già liền chiếu ngời những tia sáng giận dữ, cười nhạt nói :
- Trước đây, mọi hành động của Đào Như Hải khiến ai trông thấy hoặc nghe nói đến cũng đêu căm tức. Những cao thủ trong võ lâm đã bị y hãm hại có đến hàng trăm, hàng nghìn người. Y tưởng những việc đó không ai biết nhưng nào ngờ lửa thì không thể nào gói cho kín được, cuối cùng y đã bị bốn người điêu tra biết rõ mọi hành động hiểm độc của y chứng tỏ y là người đã gây việc hại to cho võ lâm nên định ra tay diệt trừ đi.
Nói đến đây, lão già cất tiếng than dài rồi tiếp tục :
- Nhưng không ngờ Đào Như Hải lại tiên thủ hạ vi cường, vì thế mà già đây bị hắn chặt mất đi một chân. Hắn biết nếu mọi hành động tội ác của hắn bị phát giác ra tất không làm cách nào có thể sống yên giữa chốn võ lâm được nên sớm gác kiếm trở vê quy ẩn.
Lão già bỗng ngưng ngang câu nói, rồi hạ giọng tiếp :
- Những việc ấy ngươi còn nhỏ không thể biết được, vậy già đây không tiện đê cập đến. Bình sinh không khi nào ta muốn nhờ đến người khác nhưng không ngờ đến tuổi tàn niên mà còn phải chịu cái ơn cứu mạng của ngươi.
Đào Gia Kỳ vừa mở miệng muốn nói thì lão già khoát tay ra hiệu bảo im rồi tiếp rằng :
- Già đây tuy được ngươi cứu nhưng tối thiểu cũng phải nằm trong căn gác này tĩnh dưỡng đến sáu tháng hoặc một năm, vậy ngươi không hối hận chứ ? Hơn nữa ngươi có thể giữ kín được việc này không ?
Đào Gia Kỳ đáp rằng :
- Sao ông lại nói thế ? Chỉ cân ông không chê cơm muối trà nhạt của gia đình chúng tôi thì dù cho có ở đến năm ba năm đi nữa cũng chẳng hại gì?
Sắc mặt của cậu ta tỏ ra hết sức chân thành khiến lão già vô cùng cảm động. Lão ta đưa mắt nhìn thẳng vào Đào Gia Kỳ tươi cười nói :
- Già đây có ý giúp đỡ cho ngươi hầu báo đáp lại cái ơn to lớn của ngươi nhưng chăng rõ tính ngươi thích học văn hay là chịu luyện tập võ nghệ ?
Đào Gia Kỳ nghe thế trong lòng không khỏi vui rộn lên. Nhưng cậu vẫn điềm nhiên không để lộ ra ngoài cung kính đáp :
- Nếu được ông giúp đỡ cho thì ơn ấy thật sánh bằng tái tạo. Việc học văn là để hiểu lẽ phải, việc luyện võ là để phòng thân, xưa kia người ta đặt ra lục nghệ, văn võ thực ra chỉ là một mà thôi, vậy sao ông lại phân chia ra như thế ?
Lão già nghe lời nói của Đào Gia Kỳ thì lộ vẻ hết sức kinh ngạc. Lão im lặng chú ý nhìn Đào Gia Kỳ thật lâu rồi mới chậm rãi thở ra hỏi :
- Ngươi ngay từ lúc nhỏ đã bị mồ côi cha, lại không được hưởng một tí êm ấm nào của người đời. Từ trong đôi mắt của ngươi có thể nhận xét được trong lòng ngươi đang thù hằn căm tức thế tục, sau này rất dễ đi vào con đường cực đoan, già đây thực lo lắng cho ngươi. Nên biết con đường học vấn là trọng ở chỗ tiến đến rèn luyện thành một con người thẳng thắn rộng lượng, nếu thiên lệch đi thì sau này tất không thu được kết quả tốt đẹp.
Nói đến đây bỗng lão già lại đổi giọng tiếp rằng :
- Già đây nói ra một tiếng là chắc chắn như đinh đóng cột, không hề hối tiếc bao giờ. Bắt đầu từ ngày mai, già đây sẽ đem sở học của ta dạy hết cho ngươi, còn vê tương lai thì đó là cái may mắn của riêng của ngươi vậy.
Nói xong, lão bảo Đào Gia Kỳ lấy viết mực lại, rồi nhanh nhẹn viết ra một toa mua hàng, đồng thời thò tay vào túi lấy ra một nén vàng trao cho Đào Gia Kỳ và bảo ra chợ mua những món hàng mà lão đã viết trong giấy.
Hơn nữa lão ta lại dặn dò cậu bé cần phải đến đâu mua những đồ vật ấy, cũng như phải hết sức giữ bí mật.
Đào Gia Kỳ liền bước xuống gác, trông thấy mẹ mình vẫn chưa ngủ.
Bà liên gọi Đào Gia Kỳ đến để hỏi rõ mọi việc.
Sau khi nghe qua, bà trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc và nói :
- Trong chốn phong trần có lắm bậc kỳ tài, vậy con nên tôn kính ông ấy như sư phụ của mình. Vì má đây là người dốt nát nên không thể lo nghĩ đến việc tương lai cho con, vậy hôm nay con may mắn gặp được cơ duyên thì phải cần cố gắng học hỏi để tiến tới. Sau này nếu con có thể làm rạng rỡ cho gia thế của mình thì mẹ đây dù có nhắm mắt cũng ngậm cười nơi chín suối Thôi con hãy đi đi, trước tiên nên đến xin phép viên quản gia nghỉ nửa ngày, rồi ra phố mua đồ.
Đào Gia Kỳ không ngớt lên tiếng vâng lệnh rồi nhắm hướng cửa sau phủ đệ của Đào Như Hải đi thăng tới.
ánh nắng mùa xuân ấm áp, cành liễu non mượt xanh tươi chạy dài theo ven hồ và bay thướt tha theo chiêu gió. Trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn, lá sen nhấp nhô xanh biếc làm cho cảnh vật mùa xuân lại càng thêm xinh đẹp Đào Gia Kỳ đã mua xong tất cả các món đồ lão già ghi trên giấy, gồm có hai thẻ thuốc chữa thương rất đắt tiên, một cục đá nam châm và mấy quyển sách. Cậu ta gói chung lại thành một gói rồi men theo hồ vê nhà.
Bỗng khi ấy, cậu ta trông thấy có mười mấy bóng người cỡi ngựa từ xa chạy tới như bay, tiếng vó ngựa rầm rập như sấm dậy, cát bụi +nt'g bay mù mịt. Người cưỡi trên con ngựa chạy trước chính là Hổ Chưởng Kim Đao Đào Như Hải.
Đào Gia Kỳ thực lanh trí, vừa trông thấy thế cậu ta liên lách người vào một cái hẻm nhỏ, nấp sát vào tường lén nhìn ra.
Đoàn ngựa ấy lướt tới như bay, họ quẹo sang Trạng Nguyên kiêu rồi theo ngả cửa Thuận Hòa môn chạy thẳng ra ngoài thành. Sắc mặt của Đào lão gia trông giá lạnh như băng, tựa hồ như đã xảy ra một việc gì hết sức nghiêm trọng vậy. Đào Gia Kỳ nghĩ ngợi một lúc, rồi quay người tìm những ngõ tắt đi riết vê nhà. Khi cậu vừa bước lên thang gác thì trông thấy lão già đang co một chân lên ngồi ngay ngắn trên giường, đôi mắt nhắm nghiên để vận dụng chân lực điêu hòa hơi thở. Sắc mặt của lão đã bắt đầu có màu máu nhưng cũng vẫn còn tái mét.
Nghe tiếng động, lão già từ từ mở đôi mắt ra hỏi rằng :
- Những món ghi trong giấy ngươi đêu mua đủ cả chứ ?
Đào Gia Kỳ nói :
- Đêu mua đủ tất cả rồi ! Nói dứt lời, cậu liên trao gói đồ tận tay của lão già rồi mới quỳ xuống đất nói :
- Mẫu thân tôi dạy tôi phải lạy ông tôn làm thây, vậy xin ông nhận đại lễ của Kỳ nhi.
Nói đoạn cậu ta cung kính dập đâu xuống đất mấy lượt. Lão già tươi cười nói :
- Lệnh đường tuy là người có đôi mắt mù lòa tăm tối nhưng lòng dạ sáng suốt phi thường quả là hiếm có. Già đây tuy không muốn làm thầy nhưng vê việc dạy dỗ ngươi thì tất sẽ nghiêm khắc, trước sau như một chớ nên buông lơi việc học hành.
Vừa nói lão ta vừa mở gói đô ra, kiểm điểm lại thấy hai thẻ thuốc chữa thương quả đúng chẳng sai. Sau đó lão ta lại dùng tay mặt cầm lấy viên đá nam châm lên, rồi tay trái vén áo lên. Đào Gia Kỳ vừa nhìn qua thì không khỏi giật bắn mình. Vì cậu ta trông thấy phía dưới nách của lão già, có một vết thương bầm đen, to cỡ một bàn tay, nhiêu nơi thịt đã bắt đầu thối, nước vàng chảy ra tanh nồng nặc. Đôi mắt của lão già chiếu ngời những tia sáng lạnh ngắt, cất tiếng cười nhạt, rồi kê viên đá nam châm đè nhẹ vào sát vết thương.
Đào Gia Kỳ nhìn đăm đăm theo dõi từng cử động một của lão già. Sắc mặt cậu ta trông có vẻ còn căng thẳng hơn cả lão già ấy nữa. Chẳng mấy chốc, lão già liên lấy viên đá nam châm ra, tức thì có ba cây kim bằng sắt đen lóng lánh, dài độ non một tấc mộc, nhỏ rức như sợi tóc, dính theo viên đá Những mũi kim ấy còn mang theo cả những sợi máu bầm trông thực ghê sợ.
Lão già gỡ ba mũi kim ấy để vào lòng bàn tay, ngó đăm đăm một lúc, đôi mắt sáng quắc như hai luồng điện, sắc mặt hiện rõ một làn sát khí.
|