Ðề tài: Ma Đao Sát Tinh
View Single Post
  #3  
Old 12-22-2006, 01:16 PM
thuylam's Avatar
thuylam thuylam is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Nơi Cư Ngụ: Alameda Ca
Bài gởi: 3,579
Default

Chưa chắc đâu ! Tức thì hai ngọn giáo liên nhanh nhẹn như chớp nhằm đâm thẳng vào Phúc kiết huyệt của hai người che mặt. Thế võ ấy chẳng những nhanh như điện xẹt mà còn hiểm hóc khó lường, xem n~lũlg thế kiếm của đối phương vừa công tới như chăng ra gì cả.
Qua một tiếng "loảng xoảng" ngân vang, tức thì hai lưỡi kiếm đã bổ đúng vào người của Hắc Bạch Song Kỳ, nhưng cả hai đêu không mang thương tích chi cả, trái lại hai lưỡi kiếm bị dội ra thực mạnh. Hai người che mặt cảm thấy hổ khẩu tay bị tê buốt, nóng bỏng, lưỡi kiếm suýt nữa vuột tay bay đi nên hết sức sợ hãi, đứng sững một lúc.
Hắc Bạch Song Kỳ liên nhanh như gió, tràn đến nơi cùng vung lưỡi giáo lên khiến những đạo ánh sáng màu bạc chói ngời, hoa cả mắt, trong khi những luồng kình phong từ hai ngọn cờ bên dưới lưỡi giáo hốt thẳng vào đối phương khiến hai người che mặt cảm thấy ngạt thở, vội vàng lách mình tránh ngang ba thước.
Ngay lúc ấy, Tứ Kiệt liên nhanh nhẹn tràn tới, kẻ vung đao, người vung chưởng công thăng vào hai người che mặt.
Hắc Bạch Song Kỳ cùng cất tiếng cười dài, rồi vọt người bay thẳng lên cao nhanh như chớp, bay xẹt qua khỏi căn nhà đá như một con ó.
Hai người che mặt thấy Hắc Bạch Song Kỳ tràn vào nhà thì vội vàng công chín thế kiếm liên tiếp đẩy lùi Tứ Kiệt nửa bước rồi vội vàng lao mình nhảy thẳng vào một vùng đá tảng ngổn ngang, tùng mọc rậm rạp ở bên cạnh ngọn núi mất hút.
Tứ Kiệt bèn cất tiếng cười ghê rợn nhưng không đuổi theo, trái lại cùng nhanh nhẹn theo chân Hắc Bạch Song Kỳ vượt qua ngôi nhà đá ấy.
Hắc Bạch Song Kỳ sau khi vượt khỏi gian nhà đá bèn theo sườn núi tiếp tục vượt lên nhanh như điện xẹt.
Sườn núi ấy chỉ rộng độ năm thước, hai bên hố sâu muôn trượng, gió thổi ào ào, cúi mặt nhìn xuống ai cũng phải kinh tâm tán đởm trước địa hình nguy hiểm ấy.
Vừng trăng bạc đã từ hướng Đông nhô lên, khắp núi đôi đều được soi sáng mơ hồ qua ánh trăng vàng nhạt, gió núi không ngớt thổi ào ào như muôn ngàn đợt sóng đang gào thét ngoài bể khơi.
Khẳng Định Viễn bỗng "hự" lên một tiếng rồi dừng chân đứng ngay lại, đưa tay cản lấy Ban Trắng Hồng nói :
- Chậm đã ! Lão nhị, ngươi có thấy cái gì ở phía trước mặt đó không ?
Ban Trường Hông đưa mắt chăm chú nhìn thì trông thấy một chiếc câu đá nối liên hai ngọn núi, lơ lửng trên không. Chiếc cầu đá ấy rộng không quá một thước, dài ngoài năm chục trượng, đưa mắt nhìn xuống dưới thì không thấy đâu là đáy, nếu sảy chân rơi xuống thì chắc phải tan xương nát thịt.
Đâu bên kia của chiếc câu đá là một phiến đá to nhô ra, ngay chính giữa lõm sâu, che mất đường đi ở phía bên kia ngọn núi.
Khẳng Định Viễn nói :
- Chỉ sợ chúng ta đi đến giữa câu thì sẽ bị đối phương bất chợt tấn công. Với một địa hình hiểm trở như thế này quả thực dù con chim cũng không bay qua lọt. Ta phải làm sao bây giờ ?
Ban Trường Hông chỉ đưa mắt ngó sững sờ chiếc câu đá, không hề để ý đến lời nói của Khẳng Định Viễn.
Đột nhiên từ phía một tảng đá to bên kia vách núi bỗng xuất hiện một lão già che mặt, mình mặc áo đen dài, tay cầm một thanh trừng kiêm sáng quắc, đưa ngang trước mặt, to tiếng cười nói :
- Già tưởng đâu là ai lại có tài vượt qua được ải thứ nhất tại Phi Tuyên Lãnh, nào ngờ té ra lại là Hắc Bạch Song Kỳ bấy lâu tên tuổi rung chuyển ở vùng biên thùy phía Tây. Chắc chắn lớp cương khí hộ thân của hai ông không thể đỡ nổi thanh trường kiếm bén này của già đâu. Thanh kiếm này tuy không phải là thần kiếm nhưng nó cũng có thể chém sắt chặt đá ngon lành như chặt chuối vậy ! Tuy hai bên cách xa nhau nhưng nhờ ngọn gió thổi nên tiếng nói cũng được ngọn gió đưa đến nghe rõ mồn một, chứng tỏ lão già ấy là một cao thủ bậc nhất, tinh thâm cả hai mặt nội ngoại công.
Ban Trắng Hồng gằn giọng quát :
- Tôn giá có phải là Cô Tùng Cư Sĩ không ?
Lão già mỉm cười nói :
- Già đây nếu đúng là Cô Tùng Cư Sĩ thì hai ông đã chết không có đất vùi thây lâu rồi ! Muốn đi tới Cô Tùng Nhai còn phải vượt qua năm ải nữa.
Suốt mười năm qua vượt qua được chiếc cầu đã này. Nhị vị sáng suốt thì nên lui lại là hơn.
Khẳng Định Viễn cười nhạt nói :
- Chỉ biết lợi dụng vào địa hình hiểm trở để thủ thắng thì nào đáng gọi là anh hùng ?
Lão già vuốt râu mỉm cười nói :
- Già đây theo Cô Tùng Cư Sĩ tiền bối đến nơi này ẩn cư, hoang toàn dứt khoát với nhân thế, không còn biết đến chuyện giang hồ, vậy hai chữ "anh hùng" nào có dám nhận ? Nhưng chúng tôi chỉ có ý định là ngăn chặn mọi người không cho đến đây quấy rầy sự yên tĩnh của chúng tôi, việc lợi dụng địa hình hiểm trở có gì là không phải ?
Khẳng Định Viễn cười ha hả như điên nói :
- Khá khen cho bọn người tự xưng là cắt đứt với nhân thế và xa lìa chốn giang hô ! Thế tại sao Hô Vân Bằng ở Thanh Lai phiêu cục lại bị chết một cách oan uổng, Vương ốc Nhất Lão Thất Bộ Truy Hôn Đoàn Vĩnh Thọ vô tội lại chịu thiệt mạng ? Hàn Thiết Quan âm, vật quí báu nhất của chốn võ lâm lại bị cướp đi để làm của riêng như vừa rồi, thử hỏi còn dùng lời lẽ xảo trá để che giấu mà không biết hổ thẹn như thế được hay sao ?
Lão già ở phía sườn núi bên kia giận dữ đến râu tóc đêu dựng đứng quát to rằng :
- Việc ấy già đây cũng có nghe, nhưng chắc chắn không phải là việc chúng tôi làm. Suốt hai mươi năm nay, Cô Tùng Cư Sĩ chẳng hê đi khỏi Cô Tùng Cốc nửa bước, vậy những lời đồn đại ấy không thể tin được.
Ban Trắng Hồng cười nhạt nói :
- Hôm nay khắp trong thiên hạ đêu bàn tán xôn xao, mọi người đêu quả quyết đấy là việc làm của các ông. Đáng lý ra các ông phải có trách nhiệm tiếp tay vạch trần việc ấy ra ánh sáng mới phải, nhưng chẳng ngờ Hoa Sơn Thất Kiếm định tìm đến nơi hỏi cho rõ mọi việc thì lại bị các ông hại chết thê thảm dưới ngọn Phi Tuyên Lãnh. Sự việc đó đã chứng tỏ các ông là người có hành động ám muội, thế mà lại chối bỏ tất cả ! Các ông nên biết, Cô Tùng Cốc chỉ là một vùng nhỏ bé, chắc chắn không làm thế nào chống cự nổi trước sự công phẫn của cả võ lâm đâu ! Lão già cười nhạt nói :
- Ai phải ai trái, tất có ngày sẽ rõ, nhưng với địa vị của hai ông trong võ lâm, chưa xứng đáng bước đến đây để hỏi vê việc ấy ! Câu nói đó đã chạm thẳng vào lòng tự ái của Hắc Bạch Song Kỳ nên đôi mắt của hai người chiếu ngời lửa giận. Khẳng Định Viễn quát to rằng:
- Tôn giá sao không bước qua đây để so tài cho biết ai hơn ai kém, đứng bên ấy nói suông thì có lợi chi đâu ?
Lão già cười to nói :
- Tại sao nhị vị không bước qua bên này ? Già chỉ phụng mệnh phòng thủ tại sườn núi này thôi, không cho ai vượt qua là tròn nhiệm vụ, riêng việc tranh hơn thua, già đây không muốn mà cũng không phải là nhiệm vụ của già nữa ! Gió núi trong đêm tối vốn đã hết sức lạnh lùng, thế nhưng giọng cười của lão già vọng đến lại càng gây cho người nghe một cảm giác lạnh lùng như băng giá, đáng kinh sợ.
Hắc Bạch Song Kỳ giận dữ, nghiến chặt đôi hàm răng và đưa mắt nhìn nhau một lượt. Chiếc cầu đá ấy quá nguy hiểm, không làm sao có thể vượt qua được, đứng yên tức giận suông thử hỏi có ích lợi gì ?
Lão già đứng bên kia ngọn núi lại cất tiếng cười to nói :
- Nhị vị đã không có gan vượt qua chiếc cầu đá này thì chi bằng hãy lui trở vê, kẻo phải luống cuống vì tiến thối lưỡng nan ! Một trong số Tứ Kiệt theo hộ vệ cho Hắc Bạch Song Kỳ bỗng lách mình bước tới đầu chiếc cầu đá.
Ban Trắng Hồng giật mình khẽ quát :
- Tất Độ, ngươi định làm gì thế ? Tuyệt đối không thể mạo hiểm cẩu thả như vậy ! Tất Độ im lặng không trả lời, thò tay vào áo rút ra một cái ống sắt đen, đưa thẳng về phía bên kia ngọn núi và ấn mạnh lò xo. Sau một tiếng "xoạt" tức thì từ trong ống sắt ấy bay ra mười mấy viên đạn đen bắn thẳng vào nơi lão già đang đứng.
Lão già ấy trông thấy Tất Độ nhanh nhẹn bước tới đâu câu thì nghĩ thầm rằng:
"Gã này quả là tự nạp mạng ! " Nhưng bỗng lão ta nghe thấy tiếng rít vèo vèo trong không khí thì không khỏi sửng sốt đưa mắt nhìn lên, trông thấy mười mấy đốm đen đang xẹt nhanh tới. Lão già bèn lạnh lùng quát rằng :
- Cái tài nhỏ mọn ấy mà cũng dám đem ra làm bẩn mắt mọi người ! Nói đoạn ông ta vung năm ngón tay nơi chưởng mặt lên quét qua một luồng kình lực mạnh mẽ. Song chẳng ngờ những ám khí ấy chạm nhằm chưởng phong chủng chẳng những không bị đẩy lui mà trái lại chúng tạt ra hai bên rồi lao vút tới càng nhanh hơn.
Sau những tiếng va chạm thẳng vào vách đá, thì đột nhiên những viên đạn nhỏ ấy lại phát nổ lên một tiếng to rồi tiếp đến là những ngọn lửa đỏ rực cháy lan ra khắp chung quanh.
Ngọn lửa ấy bừng cháy thật mau, chỉ trong chớp mắt là nơi sườn núi đó đã bị lửa trùm kín dưới ngọn lửa đỏ. Lão già trông thấy thế hết sức kinh hãi. Lão ta không ngờ đối phương lại có món ám khí quá nguy hiểm như vậy Trong khi đó tóc tai, quần áo của lão ta đêu bị ngọn lửa bắt cháy nên buột miệng thét to một tiếng kinh hãi rồi lao mình chạy thẳng vào con đường lõm sâu nơi vách núi ấy.
Hắc Bạch Song Kỳ không khỏi lộ sắc kinh ngạc vì hai người không ngờ Tất Độ lại có một thứ ám khí uy lực mạnh mẽ như thế. Trong khi cả hai đang có ý định lên tiếng hỏi Tất Độ thì người này nhanh nhẹn quay mặt lại nói :
- Thời cơ hiếm có, nhị vị nên vượt qua cầu mau ! Ban Trường Hồng liên vọt người bay lên trước tiên. Người y bay cao có đến sáu bảy trượng rồi từ trên đáp xuống giữa chiếc cầu như một con chim đại bàng xòe cánh.
Thân pháp của ông ta thực tuyệt diệu, lòng can đảm cũng hết sức to.
ông ta từ trên cao đáp xuống thật đúng vị trí, chứng tỏ nếu không có một trình độ có công cao cường thì không làm sao hành động được như vậy.
Liên khi ấy, Ban Trắng Hồng lại vọt người bay lên, nhẹ nhàng như một con chim én, nhắm xẹt thẳng vê phía con đường mòn ở ngọn núi bên kia. Trong khi thân hình của ông ta vừa rơi xuống, thì nhanh nhẹn tạt ra một luông kình phong đẩy lui ngọn lửa đang cháy rồi nhanh nhẹ lao thẳng tới trước Tiếp đó, Phương Định Viễn cũng vọt người bay theo. Trước tiên y cũng rơi xuống ngay giữa cầu nơi Ban Trường Hồng vừa đứng khi nãy, rồi mới vọt người bay lên, xẹt thẳng vê phía bên kia ngọn núi.
Trong khi Hắc Bạch Song Kỳ vừa mới đáp xuống đến mặt đất thì đã trông thấy đám kiếm quang nhanh nhẹn công tới. Hai người không đợi nhìn rõ đối phương là ai, vội vàng vung hai ngọn thương, phất hai lá cờ ra phản công trả lại. Đôi bên đêu dùng toàn những thế võ kỳ diệu hiểm hóc. Kiếm quang chập chờn nơi nơi, ngọn kỳ phong cuốn ào ào khắp chốn gây nên một trận hỗn chiến khó phân thắng bại.
Khi Không Định Viễn và Ban Trường Hông đưa mắt chú ý nhìn về đối phương thì thấy đó là tám người che mặt, mặc y phục màu đen, đang vung kiếm đánh tới tấp, nhanh nhẹn như điện chớp, ồ ạt như sấm nổ. Thế võ của họ thật phức tạp khó đoán. Nếu không phải là người có võ nghệ tinh tuyệt như Hắc Bạch Song Kỳ thì chắc chắn không làm thế nào đỡ nổi được một thế kiếm của tám người đánh một lượt.
Lão già ban nãy đã chạy đi mất. Trong khi đó, ngọn lửa vẫn còn đang cháy đỏ rực, mỗi lúc càng lan rộng hơn.
Lúc ấy, Tứ Kiệt cũng đã vượt qua được chiếc cầu đá, rồi lao mình vượt qua khỏi vùng lửa cháy tràn lên tấn công vào tám người mặc áo đen che mặt nọ.
Tám người che mặt từ đâu đến cuối vẫn im lặng không nói gì cả. Họ chỉ một mực lo tấn công đối phương mà thôi. Đến khi thấy Tứ Kiệt nhảy vào vòng chiến thì tám người che mặt ấy liên nhanh nhẹn thay đổi vị trí, bao vây đối phương vào giữa. Tám thanh trường kiếm phối hợp một cách tài tình, không để trống một khe hở. Cứ khi người này tràn đến tấn công thì người kia lui ra nghỉ tay trong giây lát, thế công và thế thủ của họ thay đổi nhanh chóng không làm sao lường được. Chung quanh đấy hằng vạn đốm sao sáng cứ liên tiếp lóe lên, bao nhiêu luồng kiếm quang chiếu ngời như mống bạc, không ngớt rít vèo trong không khí.
Đột nhiên ngay lúc ấy có một bóng đen xẹt nhanh đến như một vì sao sa. Trong khi bóng đen ấy còn lơ lửng trên không thì đã nhanh nhẹn vung mạnh hai tay áo ra khiến ngọn lửa đang cháy mù mịt đêu tắt thụp.
Bóng đen ấy đáp xuống đất nhẹ nhàng quát rằng :
- Ngưng tay đã ! Tiếng quát không to, nhưng âm thanh truyền khắp chốn, hôi âm không ngớt vang dội cả núi đôi.
Tám người áo đen liên thu thế võ, nhảy lùi ra sau đứng hai bên bóng đen ấy im lặng không nói gì cả. Không khí chung quanh trở lại yên tĩnh như chẳng hê có xảy ra cuộc ác chiến.
Hắc Bạch Song Kỳ đưa mắt nhìn lên, trông thấy đó là một lão già râu tóc bạc phơ, đôi mày trắng như tuyết, thân hình cao lớn vô cùng, đỉnh đầu hoàn toàn trơn láng, chỉ còn sót lại mấy mươi sợi tóc thòng xuống khỏi cổ, không ngớt bay phe phẩy trong gió.
Sắc mặt của lão già ấy trông lạnh lùng như băng, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Hắc Bạch Song Kỳ không hê chớp.
Khẳng Định Viễn nói :
- Người vừa đến ấy, có lẽ là Giáng Khuyết Kiếm Khách, tên tuổi rung chuyển cả Trung Châu trước kia và ngày hôm nay tự xưng là Cô Tùng Cư Sĩ Hà Trùng Uy đấy có phải không ?
Lão già lạnh lùng nói :
- Có phải hay không, tùy nhị vị tự đoán lấy. Già đây đã xa lánh thế tục nên danh hiệu cũng không còn nhớ nữa ! Ban Trắng Hồng cười nhạt nói :
- Nếu nói thế thì ông đúng là Cô Tùng Cư Sĩ rồi ?
Lão già đáp :
- Già đây đã nói là tùy hai ông hiểu sao cũng được ! Nói đến đây, sắc mặt của lão già bỗng sa sâm rồi tiếp :
- Vị nào đã sử dụng món ám khí độc hại như thế ? Nếu chẳng phải già đây đến kịp thì ngọn lửa ấy sẽ cháy lan ra khắp núi, tất muôn vạn sinh linh phải chịu ngọn lửa thiêu chết, lòng dạ độc địa ấy thực là đáng trách ! Nói đến đây, mặt lão ta tràn đầy sát khí, trông âm u thật là đáng sợ.
Tất Độ liền bước tới một bước quát to rằng :
- Chính ta đây ! ông định làm gì ?
Lão già đưa mắt lạnh lùng nhìn qua Tất Độ một lượt, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng nói :
- Chẳng làm gì cả, chỉ cân ngươi tự chặt bỏ đôi bàn tay để tỏ ra hối lỗi là được ! Tất Độ cười nhạt một tiếng rồi nhanh nhẹn tràn lên tấn công chớp nhoáng. Lưỡi đao trong tay y công thẳng vào lão già ba thế võ ồ ạt như mưa sa bão táp, nhanh nhẹn như gió hốt điện xẹt.
Lão già quát to rằng :
- Đồ nghiệp chướng ! Tức thì, lão ta lách mình tràn qua phía trái nửa bước rồi vung ngược bàn tay ra thực nhanh, tức thì lưỡi đao trong tay của Tất Độ chẳng rõ như thế nào đã bị cướp lấy vào tay của lão ta.
Tất Độ bị hất bắn ra sau ba bước. Hắc Bạch Song Kỳ và Tam Kiệt trông thấy thế sắc mặt đều không khỏi biến sắc.
Lão già cất giọng lạnh lùng nói :
- Ta cho ngươi tự chặt bỏ hai cánh tay đã là một sự trừng trị vượt qua thông lệ rồi, thế mà ngươi lại dám ra tay tấn công già đây, như vậy tội ngươi đã đáng chết ! Nói đoạn, ông ta liên giương chỉ lên cách không điểm tới. Tức thì, Tất Độ "hự" lên một tiếng khô khan rồi ngã ngửa té lăn ra đất.
Khẳng Định Viễn quát to lên một tiếng rồi vung ngọn giáo Cô lâu kỳ đang nắm trong tay ra, dùng thế Cửu châu phi vân công thẳng vào lão già.
Thế võ ấy là một trong ba thế tuyệt nghệ dùng để giữ mình của Khẳng Định Viễn, có một sức mạnh khôn tả, hiểm hóc khó lường. Nhìn thẳng vào chẳng khác chi một ngọn thác đổ hay như muôn ngàn đợt sóng đang dâng trắng xóa một vùng, ồ ạt từ trên đỉnh đầu giáng xuống.
Đôi mày bạc phếch của lão già liên nhường cao, vung chưởng mặt lên khẽ chụp tới. Tức thì, ngọn kình phong của lá cờ quét ra liên bị xô bật trở lại, cũng như ngọn giáo bị chân đứng lại.
Ngay lúc ấy, lão già lại vung năm ngón tay ra nhanh nhẹn chụp thăng vào huyệt cổ tay của Khẳng Định Viễn. Khẳng Định Viễn thấy thế, liên thay đổi thế võ, cổ tay của ông ta nhanh như chớp hạ thấp xuống, lách ngang qua, rồi lại vung lên cao. Nhưng nào ngờ vẫn không tránh khỏi luồng chỉ phong của đối phương nên trong lòng hết sức kinh hãi.
Lão già bỗng quát to rằng :
- Hãy buông tay ra ! Giọng nói của lão ta chẳng khác nào tiếng đại hồng chung vang rên cả núi đồi, tiếng dư âm vọng từ các sơn cốc vê ngân mãi không dứt, khiến đôi tai của mọi người kêu "o, o" như muốn điếc tai. Sắc mặt của Ban Trắng Hồng đã biến hẳn. Tam Kiệt cũng đồng loạt kinh hoàng thối lui một bước.
Khi ấy, mọi người đều trông thấy ngọn giáo có lá cờ Cô lâu kỳ không còn trên tay Không Định Viễn nữa mà đã bị lão già giật lấy và nắm chặt trong tay mình. Đồng thời, lão ta lại vung chưởng trái lên, đánh ra nhẹ nhàng một cái.
Thế là Phương Định Viễn như đã bị trúng một chưởng thật mạnh, thối lui liên tiếp bảy tám bước, đến khi lưng dựa được vào một vách đá mới đứng yên trở lại. Sắc mặt của y đã trở thành tái nhợt, đôi mắt lờ đờ, mồ hôi xuống như tắm chứng tỏ y bị thương không phải nhẹ.
Ban Trắng Hồng không khỏi thầm kinh hãi nói :
- Đấy là võ công gì thế ?
Lão già mỉm cười, đưa mắt nhìn thẳng vào Ban Trắng Hồng nói :
- Ngươi còn định đánh nhau với già đây nữa không ?
Ban Trường Hông cũng là một bậc anh hùng trong chốn giang hô, nếu chịu hạ đầu phục đối phương, chôn vùi tên tuổi bấy lâu, thì thà chịu mất mạng dưới tay đối phương còn có danh hơn. Bởi thế, y bèn cười to nói :
- Ông tưởng rằng Ban mỗ là một người không có khí tiết hay sao ?
Vừa nói dứt lời, thì y bèn vung ngọn giáo ra công thăng tới. Lão già nhanh như chớp vung bàn tay ra chụp cứng ngọn hắc kỳ nói :
- Giờ đây, bọn các ông chỉ còn có hai con đường để đi mà thôi. Một là các ông chịu qui thuận, hai là chịu cắt đôi tay rồi phế trù võ công đuổi xuống núi.
Vừa nói, lão ta vừa vung chưởng mặt lên, giương hai ngón tay ra điểm thẳng vào Ung mạn huyệt của Ban Trường Hồng.
Hắc Bạch Song Kỳ đều là người có lớp cương khí hộ thân, dù sắt thép cũng không hại được, phương chi điểm huyệt thì làm sao hại được đến người của họ. Nhưng võ công của lão già thực quá cao cường, chỉ lực rắn không thua đao kiếm nên đã phá vỡ được lớp cương khí hộ thân của Ban Trắng Hồng. Bởi thế Ban Trắng Hồng cảm thấy huyệt đạo của mình bị lạnh buốt, rồi khắp cả người cũng lạnh tê và cứng đờ.
Trong khi ấy, Tam Kiệt đứng bên cạnh sững sờ như những xác chết nói không ra lời nữa.
Lão già đưa mắt nhìn vào Hắc Bạch Song Kỳ, cất tiếng than rồi nói :
- Ôi, sao hai người lại quá ngu xuẩn như thế ? Các ngươi tự phụ vào võ công cái thế của mình, ao ước được lên ngôi vị minh chủ của võ lâm nên đã bị người ta đẩy vào cõi chết mà vẫn không biết ! Khẳng Định Viễn và Ban Trường Hông lúc ấy hoàn toàn không còn sức mạnh nữa, nhưng tai mắt thì vẫn còn tươi tỉnh như người thường nên nghe qua lời nói chân thành ấy, không khỏi lộ vẻ sửng sốt.
Lão già lại nói tiếp :
- Võ công của hai ngươi tuy chẳng tâm thường nhưng nếu đem so sánh với những tay cao thủ danh tiếng ở Trung Nguyên thì chưa thấm vào đâu cả Chớ nói đâu xa, mà chỉ cần đem so sánh với quần hùng đang tập trung ở Tiến Hưng khách điếm nơi thành Thái An, thì riêng Yến Nam Tam Kiệt hai ngươi cũng không thể đối địch nổi. Đấy là chưa nói đến Thiết Chỉ Thư Sinh Lữ Khêu Mộ Bình và Hổ Chưởng Kim Đao Đào Như Hải chẳng hạn ! Khẳng Định Viễn chống tay vào vách đá rồi gắng gượng đứng thẳng lên, bước tới nói :
- Thế bọn họ đẩy anh em chúng tôi đến đây là vì lý do gì ? Xin ông tha thứ về chỗ Không mỗ chưa được biết điều đó ! Lão già nói :
- Điêu thứ nhất là bọn họ không muốn gặp phải cường địch gây trở ngại cho họ như các ngươi. Ké đó, họ muốn lợi dụng sức của các ngươi để thăm dò Cô Tùng Cốc. Nếu các ngươi thắng được thì tốt, mà bị hại thì cũng chăng không hại gì cho họ. Hơn nữa, hành động của các ngươi ở vùng biên thùy phía Tây cũng không tốt đẹp gì, nếu có chết thì xem như bọn họ đã trù được một mối hại cho võ lâm. Vậy thử hỏi có thiệt chi cho họ mà họ không làm ?
Hắc Bạch Song Kỳ cảm thấy như bị một mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim, hết sức đau đớn.
Lão già mỉm cười nói :
- Già đây nói bấy nhiêu là hết rồi. Vậy hai con đường ta nêu ra vừa rồi, tùy ý các ngươi tự chọn lấy chứ không còn bàn bạc chi thêm được nữa. Nếu các ngươi hàng phục già đây thì chắc chắn già không bao giờ bạc đãi các ngươi đâu ! Hắc Bạch Song Kỳ gục đầu ủ rũ thầm than trong lòng rồi lên tiếng nói:
- Chúng tôi xin tuân theo mệnh lệnh của tiền bối, suốt đời chịu cho tiền bối sai khiến ! Lão già gật đầu nói :
- Người biết thời vụ mới đúng là người tuấn kiệt. Nhưng các ngươi không nên để cho số quần hùng trong võ lâm biết là các ngươi qui thuận già đây mới được ! Vừa nói, lão ta vừa thò tay vào áo lấy ra một chai nhỏ bằng bạch ngọc, đổ ra sáu viên thuốc màu đỏ sặc sỡ, mùi thơm ngào ngạt. Đồng thời lại đưa tay cách không điểm thẳng về phía Ban Trường Hông và Tất Độ mỗi người một chỉ. Ban Trường Hồng liên cảm thấy khí huyết trong người mình đêu được thông suốt trở lại như cũ. Tiếp đó, lão già lại phân phối cho mỗi người một viên thuốc rồi bảo tất cả sáu người bỏ vào miệng nuốt xuống. Sau rốt lão ta liên lên tiếng nói :
- Giờ đây, các ngươi có thể xuống núi và tất sẽ gặp quân hùng chờ đợi tại phía dưới. Các ngươi không nên để lộ điêu chi cả mà cứ bảo rằng đã được Cô Tùng Cư Sĩ tiếp đón đúng lễ nghi và giải thích cho nghe điều hơn lẽ thiệt nên đã loại bỏ ý nghĩ chiếm đoạt ngôi vị minh chủ võ lâm để trở vê vùng biên thùy phía Tây và không can dự đến chuyện thị phi ở Trung Nguyên nữa. Chỉ nói bấy nhiêu đó, rồi thì các ngươi giã từ họ ra đi, đến tại miếu Thiết Công cạnh Đại Minh Hồ ở Lịch Thành, chờ ta phái người đến dẫn trở vê ! Hắc Bạch Song Kỳ và Tứ Kiệt liền cúi người xá một xá thực sâu rồi quay người đi xuống núi. Trong lòng họ đêu đang có cảm giác thực khó tả, vừa xấu hổ vừa buông tủi ngao ngán.
Trong khi ấy, có một người che mặt phụng mệnh đưa họ đi. Khi vượt qua khỏi chiếc câu đá thì người che mặt ấy bỗng nói :
- Sáu vị nên nhớ là tối mai phải đến miếu Thiết Công, có lẽ người đến đón quí vị sẽ đến stjl~l hơn và sẵn sàng chờ đợi các vị Ở đó. Viên thuốc mà các vị vừa uống chỉ có hiệu quả duy trì tiếng mạng của các vị trong vòng ba hôm thôi, nếu vượt quá thời hạn đó thì tạng phủ sẽ bị bể nát mà chết ngay tức khắc. Vậy các vị tuyệt đối chớ quên ! Nói đoạn người ấy quay mình đi trở lại. Cả bọn sáu người đưa mắt nhìn nhau cười đau đớn, im lặng lầm lùi tiếp tục bước xuống núi.
Bên dưới Phi Tuyền Lãnh mờ mịt bóng tối. Số quân hùng võ lâm tụ tập tại đây không ngớt đưa mắt ngóng nhìn, sốt ruột chờ đợi.
Bỗng có người lên tiếng nói :
- Đi lâu như thế này mà chưa động tĩnh chi cả, xem ra Hắc Bạch Song Kỳ tất gặp rủi nhiêu hơn may ! Liền đó lại có tiếng người khác nói rằng :
- Chúng ta đến chậm một bước nên không được mục kích Song Kỳ vượt lên ngọn núi ra sao. Nếu bọn họ vì sợ khó mà lên trở vê vùng biên thùy phía Tây, để chúng ta đứng chờ đợi mãi ở đây thì chẳng hóa ra tội lắm hay sao ?
Mọi người chung quanh, ai nấy cũng trông chờ sốt ruột, kẻ lời qua người tiếng lại, không ngớt bàn bạc với nhau.
Chỉ riêng có Lữ Khêu Mộ Bình là mỉm cười im lặng không nói gì cả.
Đổng Tung Hâu khẽ hỏi rằng :
- Số phận của Hắc Bạch Song Kỳ ra sao ?
Lữ Khêu Mộ Bình nói :
- Tuy mọi việc cũng có những trường hợp bất ngờ, nhưng tại hạ dám đoán là Hắc Bạch Song Kỳ không có cách gì thủ thắng được. Sáu người của họ, nếu không chết ngay tại chỗ thì tất cũng chặt tay đuổi xuống núi ! Gió núi mỗi lúc thổi mạnh, hơi lạnh như cắt da thịt. ánh trăng mông lung trông thật buôn bã. Câu Long Tẩu bỗng nói :
- Vạn nhất Hắc Bạch Song Kỳ thủ thắng được và bỏ đi mất thì chẳng hóa ra uổng công chúng ta chờ đợi hay sao ? Vậy theo ý của Trạch mỗ thì chúng ta nên vượt lên ngọn núi bê ngoài như để tiếp ứng với Hắc Bạch Song Kỳ, nhưng thực sự thì đề phòng bọn họ cướp lấy Hàn Thiết Quan âm rồi bỏ đi mất luôn.
Lữ Khêu Mộ Bình cười nói :
- Trạch đại hiệp, đêm nay ông rõ ràng mất hết sự trầm tĩnh thận trọng như mọi ngày. Võ công của Hắc Bạch Song Kỳ, nào có thể sánh kịp với Trạch đại hiệp, vậy bọn họ là sao thủ thắng được ? Xin đại hiệp chớ quá sốt ruột, bình tĩnh chờ đợi một tí đã ! Trạch Kỳ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, rồi đứng im lặng không nói gì thêm, tâm hồn có vẻ bình tĩnh trở lại.
Đêm khuya dằng dặc, châm chạp trôi qua từng khắc một. Ai nấy đều cảm thấy thời gian trôi chậm chạp như một con sên đang bò trên đất.
Bỗng nhiên, có tiếng người la to lên :
- Cái gì thế kia ?
Quân hùng nghe tiếng kêu ấy, đều ngước mắt nhìn lên thì thấy từ phía thực xa, ánh lửa cháy lên đỏ rực nửa góc trời.
Thiết Chỉ Thư Sinh liền kinh ngạc "úy" lên một tiếng rồi nói lớn rằng :
- Lạ thực ! Quần hùng đêu quay mặt ngó thẳng vê phía Lữ Khêu Mộ Bình, thấy sắc mặt của ông ta hiện vẻ ngơ ngác và đầy sự nghi ngờ.. .

hết: Hồi 6,
Trả Lời Với Trích Dẫn