Nói đoạn, Tích Thư Nhân lại nhấc Đông Phương Thanh Vân đặt vào trong gùi, rồi quay lại nói với hai người kia:
- Thiếu chủ đã xuất hiện, ngày mai ta tới Âm Dương bang, ai sẽ là người bảo vệ thiếu chủ ?
Thụ Thi chiêu hồn vội nói:
- Thiếu chủ mới bôn tẩu giang hồ, cũng cần phải để thiếu chủ đi đây đi đó, để thêm phần lịch duyệt, ngươi cứ cùng thiếu chủ xuất đầu lộ diện còn ta và Thần Quan Tú Sĩ sẽ ngấm ngầm hộ vệ, tới khi dó Quỉ Tinh Linh có thể sẽ xuất hiện, hợp lực của bốn người chắc cũng đủ.
Tích Thư Nhân chau mày nói:
- Biện pháp này tuy hay song cao thủ của Âm Dương bang rất nhiều, chúng ta không thể khinh suất.
Hắc y nhân Thần Quan Tú Sĩ vội cười hỏi:
- Lão đại cứ yên tâm, Âm Dương bang đã có người của chúng ta.
Tích Thư Nhân nói:
- Cứ quyết định như vậy, ta đi thôi.
Nói rồi Tích Thư Nhân bỏ đi.
Thụ Thi chiêu hồn và Thần Quan Tú Sĩ đồng thanh:
- Những mong thiếu chủ vạn sự như ý.
Đông Phương Thanh Vân cũng nói:
- Kính thỉnh các vị bảo trọng.
oo Đông Phương Thanh Vân lúc này chỉ cảm thấy dường như mình đang nằm trên những con sóng bồng bềnh, thân hình chàng như vừa bay lên giữa lưng chừng trời rồi lại bỗng như chìm xuống mặt bể. Không lâu sau chàng bất tỉnh nhân sự.
Trong cơn hôn mê, chàng chợt cảm thấy toàn thân nóng rực tựa hồ bị nướng đến cháy da thịt, khí huyết trồi ngược, một luồng khí nóng từ đan điền lan tỏa khắp châu thân, mỗi lúc một nóng. Chàng hồ nghi mình không còn ở giữa nhân gian mà đang chìm sâu trong một giấc mộng đáng sợ. Luồng khí nóng tựa thác đổ mỗi lúc một mạnh, nhấn chìm Đông Phương Thanh Vân.
Bỗng một trận gió nhẹ đưa tới, mong manh trên da thịt. Trong chốc lát, tất cả mọi thống khổ đau đớn đều theo trận gió mà tan biến hết. Bên tai chàng vang lên giọng nói hiền từ:
- Thiếu chủ tỉnh lại rồi.
Đông Phương Thanh Vân mở choàng mắt chỉ thấy mình đang nằm trên một chiếc giường, bên cạnh là Tích Thư Nhân đang ngồi. Chàng lập tức ngồi bật dậy vận khí. Chỉ thấy chân khí dồi dào cuồn cuộn tuôn chảy. Lại thấy Hữu Nguyên thiền sư tay cầm một cái chén đưa tới trước mặt chàng nói:
- Chén thuốc này do lão hủ dùng thiên niên sâm hòa hợp với mười bốn viên linh đan của bảy đại môn phái luyện thành, rất hữu ích với thân tâm của thí chủ.
Sau khi Đông Phương Thanh Vân uống xong chén thuốc, Tích Thư Nhân lại đặt chàng nằm xuống, dùng song thủ dịu dàng xoa bóp chân thân người chàng một lượt.
Đông Phương Thanh Vân thấy nội phu dần dần lên theo sự di động song thủ của Tích Thư Nhân, không lâu sau chàng lại thiếp đi.
Chàng cứ ngủ vùi cả ngày. Sáng hôm sau tỉnh dậy, chàng khẽ hé mắt nhìn lại thấy Tích Thư Nhân vẫn ngồi bên giường chàng. Tích Thư Nhân vừa thấy Đông Phương Thanh Vân tỉnh lại thì mỉm cười nói:
- Thiếu chủ đã tỉnh lại, nô tài xin bẩm cáo, hiện tại thiếu chủ đã có căn cơ đủ sáu mươi năm công lực, nô tài vốn muốn để thiếu chủ tịnh dưỡng vài ngày, song hôm nay cần phải tới Âm Dương bang, cho nên đánh thức thiếu chủ dậy cùng đi.
Đông Phương Thanh Vân lập tức ngồi dậy, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái.
Chàng đảo mắt nhìn quanh, mục quang rừng rực. Luồng khí nóng trong nội phu vẫn không ngừng tuôn chảy. Chàng vừa đề khí đã thấy thân hình nhẹ tựa lông hồng. Chàng nói:
- Vì sao ta nhất định phải cùng các ngươi tới Âm Dương bang.
- Điểm này nô tài chưa thể bẩm cáo cùng thiếu chủ.
- Dường như tất cả mọi chuyện ta đều không nên biết. Chẳng lẽ các ngươi thấy ta còn quá nhỏ tuổi hay là không đáng tin cậy ?
- Thỉnh thiếu chủ lượng thứ. Thiếu chủ hạ lệnh, nô tài nào dám không nói. Nhưng do sự tình quá ư phức tạp mà thôi.
Đông Phương Thanh Vân lắc đầu nói:
- Ta không ép ngươi. Nhưng ngươi đã nói tới Ma Cung, Quỉ Lâm, vậy có thể nói cho ta hay đó là cái gì không ?
Tích Thư Nhân vội vàng kính đáp:
- Ma Cung là Tuần Hồi Ma Cung. Quỉ Lâm là Không Trung Qui Lâm, một Cung một Lâm này thống trị võ lâm gần ba trăm năm. Bất kỳ một đệ tử tầm thường nhất nào của chúng, võ công cũng cao hơn cả chưởng môn của bảy đại môn phái. Cho nên người trong võ lâm có truyền ngôn rằng, gặp Ma Cung thì chạy, thấy Qui Lâm thì trốn. Nói cách khác, khi vừa thấy người của Ma Cung và Qui Lâm xuất hiện thì chỉ còn một cách duy nhất là đào tẩu.
Đông Phương Thanh Vân cảm thấy kinh dị, không ngớt lẩm bẩm:
- Thực là kỳ quái, điều này thật là kỳ quái.
oo Tổng đà của Âm Dương bang nằm trong một tuyệt cốc tại núi Vu Sơn bốn bề vách đá dựng đứng.
Một ngày nọ vào lúc chính ngọ, ánh thái dương gay gắt tỏa chiếu khắp nơi, nhưng sơn phong lại thôi ào ạt cuộn lên những luồng khí lạnh lẽo.
Trên một sơn đạo khúc khuỷu có hai bóng người một hồng một lam phi thân đi vun vút.
Chính lúc hai người đang vội vã như vậy, bỗng họ dừng phắt lại. Trước mặt hai người hiện lên sừng sững Âm Dương bảo - Tổng đàn Âm Dương bang.
Thì ra hai người này chính là Tích Thư Nhân và Đông Phương Thanh Vân. Tích Thư Nhân quay lại nói với Đông Phương Thanh Vân:
- Võ công của thiếu chủ tiến bộ vượt bực, thiếu chủ cảm thấy thế nào ?
Đông Phương Thanh Vân hai má ửng hồng, giọng có vẻ đắc ý:
- Có chút kỳ quái.
Tích Thư Nhân cười lớn:
- Thiếu chủ thiên tư tuyệt :Dnh, nhân nghĩa trung hậu đủ khiến nô tài vì thiếu chủ phải xông vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng can tâm.
- Ngươi đừng kêu ta là thiếu chủ nữa, có được không ?
- Đã phân trời đất, ắt phải có chủ thứ, nếu thiên địa bất phân, chủ thứ bất minh, nào biết dưới gầm trời này còn có tôn trưởng. Người ta không thể nào gọi người đối diện bằng tiếng ê được. Lần này thiếu chủ tới Âm Dương bang, bất luận gặp hiểm nguy gì, cần phải bình tĩnh ứng phó, đặc biệt là Âm Dương bang chủ, có thể đối với thiếu chủ có chút khả nghi, chỉ cần thiếu chủ bình tĩnh, nô tài sẽ vì thiếu chủ mà ứng phó tất cả.
- Mọi sự ta đều nghe theo lời ngươi phân phó thì được rồi.
- Là an bài chứ không phải là phân phó. Tớ mà phân phó chủ há chẳng phải là thiên địa điên đảo hay sao ? Kính thỉnh thiếu chủ từ nay dùng lời thận trọng, nô tài đều là tay chân của thiếu chủ. Bằng không, nô tài chẳng đảm đương tội này. Thiếu chủ chúng ta hãy nhảy lên bức tường này.
Đông Phương Thanh Vân ngước mắt nhìn lên, thấy tường cao chừng ba trượng, chàng nhìn Tích Thư Nhân:
- Ta có thể lên được ư ?
Tích Thư Nhân đáp:
- Thiếu chủ cứ thử xem.
Đông Phương Thanh Vân khẽ điểm mũi chân, thân hình chàng bay vút lên tựa đại bàng tung cánh. Đã nghe Tích Thư Nhân nói:
- Thiếu chủ hãy bình tĩnh quan sát.
Vừa nói, Tích Thư Nhân vừa tung mình lên theo sát Đông Phương Thanh Vân, phần chàng vì dụng lực quá mạnh, nên lên quá năm thước với chỗ dừng chân trên bờ tường. Chính khi lòng đang lo ngại chưa biết phải ứng biến như thế nào thì Tích Thư Nhân đã lên tới. Tích Thư Nhân cười:
- Chúng ta hãy thuận theo thế này mà nhảy xuống, hãy nhớ khi đáp xuống đề tụ chân khí, toàn thân phải thả lỏng.
Nói rồi cả hai nhất tề nhảy xuống. Tích Thư Nhân lại cười:
- Thiếu chủ thực là có tố chất bẩm sinh lạ kỳ.
Đông Phương Thanh Vân mặt nóng ran:
- Ồ, ngươi quá khen, ta còn phải học nhiều lắm.
Bỗng một thanh âm the thé vang lên, tiếp đó mười mấy bóng người lao tới vây quanh Tích Thư Nhân và Đông Phương Thanh Vân.
Tích Thư Nhân thấy vậy cất giọng lạnh lẽo:
- Kêu bang chủ các ngươi ra đây, Tích Thư Nhân muốn gặp nàng.
Thanh âm the thé vang lên:
- Tiểu tử, ngươi thực cuồng ngạo ...
Lời vừa dứt một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện hai luồng kình đạo mãnh liệt cùng lúc công tới trước ngực Tích Thư Nhân, sát khí khủng bố trùm khắp hiện trường. Tích Thư Nhân chẳng nói chẳng rằng, chân hữu bước tới, hữu thủ phất nhẹ, một tiếng “ầm” vang lên.
Kẻ vừa tập kích tựa diều đứt dây văng ra xa hai trượng, miệng thổ ra một búng máu.
Đột nhiên, một tiếng cười rin rít vang lên, tiếp đó một thiếu nữ thân vận hoàng y chợt hiện ra đứng trước mặt Tích Thư Nhân, nàng cất giọng lạnh lùng:
- Các ngươi hãy lui ra, việc này để ta ứng phó.
Chỉ thấy hoàng y thiếu nữ mặt tươi như hoa đào, mắt phụng, tóc xõa ngang vai, khóe môi ẩn hiện một nét cười. Hoàng y thiếu nữ vừa thấy Đông Phương Thanh Vân, hai mắt khẽ chớp, dịu dàng:
- Tướng công có sự chi mà tới Âm Dương bang ?
Đông Phương Thanh Vân nói:
- Vì quí bang chủ.
Hoàng y thiếu nữ khẽ ồ một tiếng, kinh ngạc:
- Thì ra tướng công sớm có quen biết với bổn bang chủ.
Tích Thư Nhân lạnh lẽo tiếp:
- Phải, sớm đã quen biết, hãy mau đi kêu bang chủ ra đây, chủ nhân của lão phu hoàn toàn không muốn nói giỡn với ngươi.
Hoàng y thiếu nữ biến sắc, vừa thẹn vừa giận nói:
- Thất phu, ngươi vừa nói gì ?
Tích Thư Nhân tiến tới hai bước cười nhạt:
- Hừ, các ngươi còn không mau đi kêu bang chủ ra đây ?
Hoàng y thiếu nữ không để Tích Thư Nhân nói hết đã lắc người phi thân tới, song thủ trong chớp mắt, phát liền năm chiêu, theo thế liên hoa chưởng, chưởng ảnh từ bốn phương ập tới, chưởng phong cuốn đất đá bay mờ mịt, Tích Thư Nhân xác định rõ vị thế của thiếu nữ bỗng quát:
- Quay lại ?
Lời vừa dứt, Hoàng y thiếu nữ lảo đảo thối lui bảy, tám bước, ánh mắt nhìn Tích Thư Nhân với vẻ kinh dị, Tích Thư Nhân bỗng cười ha hả, lớn tiếng nói:
- Lãnh Tuyết Quyên, sao ngươi chưa ra ?
Bỗng một giọng cười dịu dàng văng vẳng đưa tới, tiếp đó có tiếng nói êm tai của một nữ nhân vọng lại:
- Qúi khách giá lâm, bổn bang chủ nghênh tiếp quá chậm, thỉnh lượng thứ, song vì các vị khẩu khí ngạo mạn, thực cũng không có vẻ gì là quân tử ?
Lời vừa nói dứt, nữ nhân nọ đã tới, Đông Phương Thanh Vân cảm thấy trước mắt sáng bừng, thiếu chút nữa bị nhan sắc của nàng hớp hồn.
Chỉ thấy nữ nhân mày cong như liễu, đôi môi đỏ như xác pháo, hai chân thon dài, bờ eo mềm mại, da trắng muốt, đôi mắt phụng long lanh, trong vắt tựa như nước hồ thu cũng đang chú mục nhìn chàng.
Tích Thư Nhân vẫn đứng im, thủy chung không nói lời nào.
Trầm mặc hồi lâu, Âm Dương bang chủ Lãnh Tuyết Quyên tựa hồ cảm thấy mình có điều thất thố, vội quay đi nhìn về phía Tích Thư Nhân, cất giọng oanh vàng thỏ thẻ:
- Điều kiện của chúng ta, phải chăng các hạ đã làm xong ?
Tích Thư Nhân đáp:
- Hiện tại, Âm Dương bang đã vang danh giang hồ.
Vừa nói xong Tích Thư Nhân khẽ ồ một tiếng, thầm nghĩ:
“Thực kỳ quái, giữa cặp mày của Lãnh Tuyết Quyên chẳng phải có một nốt ruồi đỏ son ư ? Điều này thực chẳng phải nói rõ ràng, nàng là người của Không Trung Quỉ Lâm sao ? Vì sao khi thấy Đông Phương Thanh Vân nàng không có phản ứng chi ? Hừ, kỳ quái ?” Âm Dương bang chủ vẫn thỏ thẻ:
- Nói như vậy, các hạ tới đây là vì Linh chi đan phải không ?
Tích Thư Nhân lãnh đạm:
- Đúng vậy, chẳng lẽ bang chủ muốn hủy bỏ điều ước ?
Lãnh Tuyết Quyên bỗng sa sầm mặt, lạnh lùng:
- Không phải, song bổn bang chủ còn có một vấn đề, nếu các hạ nói thực, thì bổn bang chủ sẽ không hủy ước, bằng không, hừ ...
Tích Thư Nhân nói:
- Vấn đề có liên quan tới thiếu chủ của ta ?
Tích Thư Nhân vừa nói vừa đưa hữu thủ chỉ vào Đông Phương Thanh Vân. Lãnh Tuyết Quyên bỗng hai má ửng hồng, giọng dịu dàng:
- Đúng vậy, chàng là ai ?
Tích Thư Nhân cười lớn:
- Được ? Ta sẽ nói cho bang chủ hay, người này chính là Đông Phương Thanh Vân, là nhi tử của Sinh tử sinh Đông Phương Thần Nghiêu, đệ nhất Bí trong Càn Khôn Tam Bí, như vậy đã đủ chưa ?
Lãnh Tuyết Quyên cười, dịu dàng nói:
- Các hạ kêu chàng là thiếu chủ, vậy các hạ chính là đệ tử của Sinh Tử Sinh phải không ?
Tích Thư Nhân vội đáp:
- Không sai, ta là lão đại trong số hai mươi bốn đệ tử của Sinh Tử Sinh.
- Phải chăng các hạ được chính miệng Sinh Tử Sinh dặn dò điều gì ?
- Không có gì, chỉ là ...
- Chỉ là cái gì ?
- Chỉ là ta thấy bang chủ và thiếu chủ của ta có quan hệ rất sâu sắc, phải không ?
Lãnh Tuyết Quyên lộ vẻ kinh ngạc:
- Ngươi biết điều này sao ?
Tích Thư Nhân vội nói:
- Phải, chỉ biết chút ít, phải chăng bang chủ có ý muốn đàm luận riêng với thiếu chủ của ta ? Nếu muốn, ta sẽ đứng qua một bên.
- Bổn bang chủ đang muốn như thế, nếu các hạ chấp nhận, bổn bang chủ muốn cùng Đông Phương tướng công đàm luận tại hoa viên phía sau tệ bảo.
Tích Thư Nhân lập tức gật đầu:
- Được lắm, song bang chủ có giữ điều ước hẹn không ?
Lãnh Tuyết Quyên mỉm cười:
- Có, sẽ sai người đem tặng Linh chi đan ngay.
Dứt lời, nàng quay sang khẽ nói với Hoàng y thiếu nữ mấy câu. Hoàng y thiếu nữ vội chạy đi, không lâu sau mang tới một bình ngọc. Lãnh Tuyết Quyên đổ trong bình ra hai viên đơn trao cho Tích Thư Nhân rồi nói:
- Thỉnh tướng công cùng Tích Thư Nhân quá bộ vào trong tệ bảo.
Cả ba người cùng tiến vào bảo rồi ra sau hậu viện, Tích Thư Nhân thầm nghĩ:
“Những mong hoàng thiên phò trì, khiến mẫu tử hai người họ gặp nhau ?” Phần Đông Phương Thanh Vân đang vô cùng nghi hoặc không hiểu vì sao Tích Thư Nhân lại nói chàng cùng Âm Dương bang chủ có quan hệ sâu sắc, Âm Dương bang chủ lại cũng thừa nhận rằng có quan hệ sâu sắc với mình.
Rốt cục cả ba đã tới hậu viện, trước mặt là hoa viên, kỳ hoa dị thảo, hương đưa thơm ngát.
Tích Thư Nhân vội nói:
- Thỉnh bang chủ cùng thiếu chủ đàm luận, tại hạ sẽ chờ ở đây.
Lãnh Tuyết Quyên cười e ấp:
- Thỉnh tướng công.
Đông Phương Thanh Vân ngơ ngác quay đầu lại nhìn Tích Thư Nhân, mặt đầy vẻ kinh dị. Tích Thư Nhân thấy vậy vội quì xuống, cung kính nói:
- Thiếu chủ có gì dạy bảo, xin cứ phân phó.
Đông Phương Thanh Vân càng ngạc nhiên:
- Không có chi, ngươi hãy đứng lên.
Tích Thư Nhân vội dùng phép truyền âm nhập mật nói:
- Thiếu chủ cứ an tâm mà đi, hãy nhớ Âm Dương bang chủ rất có thể là mẫu thân của thiếu chủ, còn sự tình trong việc này một lời khó nói hết, có lẽ bang chủ sẽ nói rõ cùng thiếu chủ, dù gì đi nữa, lời nói cũng nên khách sáo, thiếu chủ cứ làm vậy đi ?
Đông Phương Thanh Vân chỉ thấy tiếng Tích Thư Nhân như tiếng muỗi vo ve bên tai, nhưng rất rõ ràng, nghe xong mấy lời này chàng càng thêm kinh dị, thực tại chàng không dám tin nữ nhân ước chừng ba mươi tuổi này lại có thể là mẫu thân của chàng.
Đông Phương Thanh Vân ngơ ngác không hiểu, Lãnh Tuyết Quyên nhìn chàng hồi lâu, đoạn cười nói:
- Tướng công, xin đi theo tiểu nữ ?
Tích Thư Nhân nghe Lãnh Tuyết Quyên tự xưng là “tiểu nữ” thì lấy làm vô cùng kinh ngạc.
Đông Phương Thanh Vân cũng ngạc nhiên chẳng kém, xong vội cười lớn nói:
- Bang chủ, mời ?
Miệng tuy nói vậy, nhưng lòng vô cùng hồ nghi, chàng thực không tin mình có mẫu thân như vậy.
__________________
|