Hồi 2
Tuần Hồi Ma Cung
Phong cảnh nơi hoa viên thực tươi đẹp, tùng bách xanh ngát, trên mặt đất đâu đâu cũng là kỳ hoa dị thảo, chim :Dc líu lo, bướm vàng phấp phới, phía trước đã hiện ra một tòa điện tường xanh ngói đỏ, thực là sang trọng.
Lãnh Tuyết Quyên khẽ cất gót sen, yểu điệu bước theo sau Đông Phương Thanh Vân, hai người im lặng mà đi.
Lúc này tâm tình Đông Phương Thanh Vân thực rối loạn trăm bề, chợt nhớ tới cảnh phụ thân bị giết, mẫu thân bị bắt đi, nhà tan cửa nát, đặc biệt là tiếng khóc ai oán của mẫu thân khi bị mang đi.
Nam Cung phu nhân nếu không phải là mẫu thân của chàng, thì làm sao lại có tình mẫu tử trong mười mấy năm dài như thế. Tích Thư Nhân có nói rằng, sau khi sanh chàng ra không lâu, mẫu thân đã bỏ đi, nên phụ thân mới giao chàng lại cho bằng hữu nuôi dưỡng, dù cũng có lý, song thiên hạ ai ai lại không muốn gặp thân sinh nhi tử của mình ?
Từ khi cùng dưỡng phụ dưỡng mẫu ở dưới chân núi, từ khi chàng có trí khôn, chàng chưa từng thấy ai tới thăm chàng, lẽ nào Sinh Tử Sinh sau khi giao chàng cho bằng hữu thì không thăm hỏi gì nữa ư ?
Huống hồ, Sinh Tử Sinh Đông Phương Thần Nghiêu là võ lâm chí tôn, đã luyện thành một thân Kim Cương bất hoại, lẽ nào còn sợ người hay sao ?
Cứ cho rằng Đông Phương Thần Nghiêu có địch nhân với võ công cao hơn, song ông có thể vì nhi tử mà lén đến thăm chàng một lần chứ.
Vậy thì, nếu chỉ có một vật là Ngọc Dinh Liên này là đã có thể giải thích miễn cưỡng rằng chàng là nhi tử của Sinh Tiên Sinh. Nhưng nữ nhân này bất quá cũng chừng ba mươi tuổi, làm sao có thể là mẫu thân của chàng, điều này chẳng những quỉ dị mà còn quá ư thần bí.
Trong khi chàng đang trầm tư loạn tưởng, Lãnh Tuyết Quyên bỗng nói:
- Tướng công ...
Lời còn chưa dứt, Đông Phương Thanh Vân đã vội quay lại nói:
- Lãnh bang chủ có điều chi chỉ giáo ?
Lãnh Tuyết Quyên nói:
- Tướng công đã từng gặp lệnh tôn chưa ?
Đông Phương Thanh Vân đáp:
- Tại hạ chưa từng được gặp ?
- Nếu vậy thì tướng công thực không biết gì rồi ?
- Phải, tại hạ chẳng biết gì hết.
- Vậy Tích Thư Nhân, lẽ nào lại không nói về thân thế của tướng công ?
Đông Phương Thanh Vân thầm nghĩ:
“Phải rồi, vị cô nương này chỉ còn thiếu điều nói ra rằng nàng chính là mẫu thân của ta, nếu nàng nói ra, đương nhiên ta cũng phải nhận mới được, vậy khi đó nên lao vào lòng nàng hay là quì xuống kêu mỗi tiếng “gia mẫu” đây ? Nàng quá nhỏ tuổi” Đúng là quá nhỏ tuổi, tuổi tác chẳng hơn mình bao nhiêu, một mẫu thân bị bắt đi, chưa rõ sống chết thế nào, lại ở đây mà nhận một mẫu thân khác, trời đất có dung cho chăng ?
Vì quá mơ hồ nên song mục của Đông Phương Thanh Vân nhìn Lãnh Tuyết Quyên lộ vẻ đờ đẫn, khiến Lãnh Tuyết Quyên đỏ mắt nói:
- Tướng công, chẳng lẽ Tích Thư Nhân không nói gì sao ?
Rốt cuộc Đông Phương Thanh Vân cũng tỉnh ra, chàng vội cung tay nói:
- Phải, Tích Thư Nhân từng nói rằng Lãnh bang chủ rất có thể là ... là ... là ...
Chàng ngập ngừng không biết nói sao, sắc diện của Lãnh Tuyết Quyên có vài phần u oán, nói:
- Điều chính yếu là tướng công có thừa nhận hay không ?
Đông Phương Thanh Vân lại nghĩ:
“Nếu mình thừa nhận, thì phải kêu nàng là mẫu thân rồi. Song nàng có thực là mẫu thân của ta hay không thì ta còn chưa rõ”, điều này khiến chàng lại ngập ngừng không nói ra lời.
Lãnh Tuyết Quyên dịu giọng:
- Tướng công, sẽ có một ngày tướng công được gặp lệnh tôn, đến lúc ấy tất cả mọi sự sẽ được hiểu rõ, phải không ?
Đông Phương Thanh Vân cũng cho đấy là cách tốt nhất, bèn nói:
- Tại hạ cũng nghĩ như vậy ?
Lãnh Tuyết Quyên nói:
- Dù gì đi nữa, bổn bang chủ đã là người của họ Đông Phương thì khi chết cũng muốn làm quỉ họ Đông Phương, tướng công tuy còn hồ nghi, song cũng không thể không tin.
Đông Phương Thanh Vân ngơ ngác gật đầu:
- Đúng vậy ?
- Đã như vậy tướng công nên thường xuyên tới tệ bang thăm tiểu nữ.
Lần này, Đông Phương Thanh Vân nghe rõ ràng, chàng kinh dị không hiểu vì sao nàng đã thừa nhận là mẫu thân chàng rồi mà lại tự xưng là “tiểu nữ”.
- Tướng công còn điều gì nữa không ?
- Không, không tại hạ không còn chi nói nữa.
- Vậy thì xin tướng công lần sau giá lâm tới tệ bang xin hãy đi một mình, tiểu nữ còn có nhiều việc muốn nói cùng tướng công, chỉ là có quá nhiều nên không biết phải bắt đầu từ đâu, khi nào tướng công lại đến ?
- Khi rảnh tại hạ sẽ đến, Lãnh bang chủ, tại hạ cáo từ.
- Tiểu nữ biết tướng công có tâm sự riêng nên không muốn ép lưu lại ? Chỉ mong tướng công thường xuyên tới ?
- Đa tạ bang chủ ?
Dứt lời chàng quay gót mà đi, Lãnh Tuyết Quyên vẫn theo sau Đông Phương Thanh Vân, mà ra khỏi hoa viên khi tới hậu viện đã thấy Tích Thư Nhân chờ ở đó.
Lãnh Tuyết Quyên tiễn hai người ra khỏi bảo, nói:
- Thỉnh các vị hãy bảo trọng ?
Tích Thư Nhân và Đông Phương Thanh Vân vội đáp lễ:
- Đa tạ bang chủ.
Hai người vừa đi khỏi bảo, Tích Thư Nhân bèn hỏi:
- Tiếu chủ đã hiểu được gì chưa ?
Đông Phương Thanh Vân lắc đầu:
- Vẫn chưa hiểu gì ?
Tích Thư Nhân nói:
- Thiếu chủ, đợi khi thiếu chủ luyện thành bản lãnh, nô tài sẽ đem mọi chuyện nói lại tường tận.
Về đến hang động noi hai người ẩn thân, Tích Thư Nhân bèn kêu Đông Phương Thanh Vân ngồi xuống cất giọng trịnh trọng:
- Trọng trách của thiếu chủ rất lớn, võ công cần phải siêu quần xuất chúng, muốn có võ công cao siêu cần phải chăm chỉ rèn luyện không lúc nào được nghỉ, chịu rất nhiều khổ cực, thiếu chủ có tự tin là có thể chịu đựng được không ?
- Được.
- Hiện tại bắt đầu học võ công, trước tiên cần phải bắt đầu bằng tuyệt học của bổn môn.
Một ngày trôi qua, Đông Phương Thanh Vân ngồi tịnh tọa hành công, người vô cùng mỏi mệt.
Một tháng qua đi, Đông Phương Thanh Vân vẫn ngồi như vậy, nửa năm trôi qua, chàng vẫn ngồi vậy, chỉ thấy kỳ quái rằng trong những ngày này vì sao không thấy Tích Thư Nhân đâu, có lúc y vội vã trở về, sau khi nói vài câu khẩu quyết rồi lại vội vàng bỏ đi. Mà chàng cứ ngồi như thế đến dại người, thực vô ích, đành phải đợi trời tối lại chiếu theo khẩu quyết mà hành động, mỗi lúc một mệt mỏi hơn, càng luyện càng mệt, chỉ đến khi quá mệt mà thiếp đi. Khi tỉnh giấc lại hành công. Chàng nghĩ rằng, lần này Tích Thư Nhân trở lại, bất luận thế nào cũng phải hỏi cho rõ mọi sự bên ngoài. Một mình chàng trong động thực quá tẻ nhạt.
Hai ngày sau Tích Thư Nhân quay lại động.
Sau khi quay lại, Tích Thư Nhân bèn bảo chàng hành công lại một lượt, sau khi hành công xong, Tích Thư Nhân nhìn chàng kinh ngạc hồi lâu, bỗng ôm chầm lấy chàng cao giọng:
- Thiếu chủ thành tựu khiến tại hạ thực kinh ngạc, kinh ngạc.
Đông Phương Thanh Vân lại buồn rầu nói:
- Nhưng ta quá buồn ?
- Thiếu chủ nói rằng có thể chịu được mà ?
- Tuy là vậy, song phải chăng lần này ngươi trở lại là muốn báo cho ta hay bên ngoài đã xảy ra việc gì rồi, phải không ?
- Không sai, song thiếu chủ hãy hành công vài lần nữa, nô tài sẽ đi chuẩn bị lương khô, đêm nay chúng ta sẽ rời khỏi đây ?
- Ta có thể đứng lên rồi sao ? Ta có thể được ra ngoài ngắm trăng sao, nghe chim hót ư ?
- Không sai, có thể muốn làm gì thì làm ?
Đông Phương Thanh Vân vội cười reo lên:
- Chúng ta hãy ra ngoài đi ?
Ngoài động trời đã hoàng hôn.
Sắc trời lãng đãng, mây kéo đầy trời, bốn bề vô cùng tĩnh lặng, từng trận gió khẽ trôi qua, nơi góc trời xanh có một mảnh trăng treo, ánh trăng bàng bạc. Đông Phương Thanh Vân nói:
- Cảnh sắc thực đẹp đẽ ?
Tích Thư Nhân vừa ra khỏi động, bèn tiếp:
- Chỉ tiếc rằng non sông tươi đẹp sắp sửa đại loạn, máu sắp chảy thành sông, xương sắp phơi thành núi.
Đông Phương Thanh Vân ngồi xuống nói:
- Tựa hồ ngươi rất đau lòng vậy, có chuyện gì hãy nói ra ta hay.
Tích Thư Nhân gật đầu:
- Thiếu chủ còn nhớ rằng lúc trước nô tài có nhắc tới Tuần Hồi Ma Cung chứ ?
Đông Phương Thanh Vân gật đầu, Tích Thư Nhân tiếp:
- Kỳ thực tên thật của Tuần Hồi Ma Cung chính là Hàn Đàm Ma Cung, nhưng tại sao lại được võ lâm đồng đạo kêu là Tuần Hồi Ma Cung chính, thỉnh thí chủ hãy giải thích hai chữ Tuần Hồi ?
- Tuần có nghĩa là đi tra xét. Hồi có nghĩa là đi khắp nơi.
Tích Thư Nhân gật đầu:
- Đúng vậy, Hàn Đàm Ma Cung cứ mỗi năm ba lần lại phái chín người hạ sơn, chín người này đi tra xét trận bộ võ lâm giang hồ. Mỗi khi tới đâu đều chiếm nơi đó làm cung, tự xưng là thế thiên hành đạo, võ lâm hoàng độ ?
Đông Phương Thanh Vân kinh sợ, hỏi:
- Có người đi tra xét nữa ư ?
Tích Thư Nhân cười lớn:
- Chính điều này mới kỳ quái, những thứ tự phong, tự ngạo này, người trong võ lâm vốn chẳng thèm đếm xỉa, song trong hắc đạo, nếu có sự phân tranh không giải quyết được, có vài người lại đi cầu chín người này, kết quả thế nào, thiếu chủ có thể biết rồi.
- Kết quả như thế nào ?
- Họ bắt phạm tội bị phạt làm môn hạ cho Hàn Đàm Ma Cung, sự kỳ quái chưa phải đã hết, đến lần tuần hồi thứ ba kẻ mắc tội bị phạt lần trước, lại dương dương đắc ý ngồi làm thẩm phán, tra xét mọi sự.
Thoạt đầu nhiều người không biết uẩn khúc, sau đó hiểu rằng thì ra đây chính là cách để chúng thu phục môn hạ.
Đông Phương Thanh Vân lãnh đạm:
- Vấn đề là chúng đã ngạo thị võ lâm như vậy, lẽ nào không có ai tiêu diệt chúng.
Tích Thư Nhân thất vọng:
- Không có ai, võ công của chúng thế nào chưa ai được chứng kiến, song truyền ngôn có nói gần ba trăm năm nay chúng đã ngạo thị võ lâm như vậy.
- Nhưng cũng đã có một người dám chống lại phải không ?
Tích Thư Nhân kinh ngạc:
- Không sai, đã có một người, người này chính là lệnh tôn Sinh Tư Sinh cùng hai mươi bốn đệ tử của mình liên thủ tiêu diệt chín người của Tuần Hồi Ma Cung, không ngờ có một kẻ còn sống đã quay về được Ma Cung, làm sao thiếu chủ biết điều này.
- Rất đơn giản, cứ nhìn các ngươi thì biết ngay có gì lạ đâu ?
Tích Thư Nhân quá cao hứng bèn nhấc bổng chàng lên, lắc qua lắc lại, miệng hô:
- Thiếu chủ giỏi quá, giỏi quá ?
Đông Phương Thanh Vân lại nói:
- Ngươi cao hứng như vậy, ta lại thấy không vui.
Tích Thư Nhân biến sắc, biết mình có điều thất thố, vội đặt Đông Phương Thanh Vân xuống, rồi quì ngay xuống nói:
- Mạo phạm thiếu chủ, thỉnh thứ tội ?
Đông Phương Thanh Vân vội đỡ Tích Thư Nhân lên nói:
- Miễn tội, ngươi hãy đứng lên ? Xem ra việc ta muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, xưng huynh gọi đệ là không được rồi.
Tích Thư Nhân đứng lên nói:
- Chủ nhân và thuộc hạ, chủ thứ khắc biết, làm sao có thể xưng huynh gọi đệ ?
- Lão ngoan cố, được rồi, nói tiếp đi.
Tích Thư Nhân vội nói:
- Võ công của chúng thực là danh bất hư truyền, hai mươi bốn đệ tử, cứ bốn người đối phó một người. Lệnh tôn thì đối phó với thủ lãnh của chín người nọ, động thủ ba ngày ba đêm mới giết được chúng, thiếu chủ thử nghĩ xem với địa vị võ lâm chí tôn của lệnh tôn mà còn phải mất ba ngày đêm mới giết nổi cao thủ bình thường của Hàn Đàm Ma Cung, thì thiên hạ võ lâm còn ai dám chống lại ? Vì vậy lệnh tôn bèn thoái ẩn giang hồ, để tu luyện, thực là sự bất đắc dĩ ?
Ngưng một lát Tích Thư Nhân tiếp:
- Lệ thường, mỗi lần tuần hồi, cũng cần phải có biện trường vì vậy Hàn Đàm Ma Cung phát thiếp mời bảy đại môn phái sai người đi giám thẩm, lần này lại không như vậy, chúng công nhiên chiếm thiếu thất phong của Thiếu Lâm tự làm cung điện ...
Đông Phương Thanh Vân nói:
- Thiếu Lâm không phản kháng sao ?
Tích Thư Nhân lắc đầu:
- Phản kháng ư ? Có khác nào lấy trứng trọi đá ? Xem ra một trường kiếp sát võ lâm đã là khó tránh rồi.
- Bọn chúng ngạo thị võ lâm, một trường bão kiếp sẽ xảy ra.
Nói tới đây Đông Phương Thanh Vân bỗng kêu “ồ” nói:
- Ta bỗng có một kế, may ra có thể vãn hồi kiếp nạn võ lâm.
Tích Thư Nhân đứng bật lên hỏi:
- Kế gì ?
__________________
|