View Single Post
  #7  
Old 04-30-2004, 06:17 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Thạch Lan Dật Tiên cười lớn:
- Không phải lão phu tặng ngươi mà là tặng cho võ lâm đồng đạo, trách nhiệm của ngươi nặng như vậy mà bể học vô biên, nếu không học thêm chút võ công nữa thì làm sao đảm đương nổi ? Còn về ngoại hiệu Thạch Lan thì kể ra cũng buồn cười. Thần công này gọi là Nhất khí công, năm xưa khi Tứ tiên tỉ thí lão phu dùng một miếng nước bọt nhỏ xuyên qua ba thước đá, khiến tảng đá vỡ vụn, từ đó trở đi được gọi là Thạch Lan Dật Tiên.
Đông Phương Thanh Vân tiếp lấy bí lục, cúi người cung kính:
- Tôn trưởng tặng sách, vãn bối suốt đời ghi ân, sẽ dụng công nghiên cứu đặng báo đáp thịnh tình tôn trưởng.
Thạch Lan Dật Tiên bỗng nghiêm mặt nói:
- Hài nhi, ngươi có gặp phụ thân chưa.
Đông Phương Thanh Vân lắc đầu:
- Vãn bối chưa từng gặp. Tôn trưởng hỏi như vậy ắt có nguyên do ?
- Phải, ta vẫn luôn có cảm giác rằng từ sau khi ngươi bôn tẩu giang hồ tới nay, phụ thân ngươi không hề rời ngươi nửa bước, ngươi có thấy vậy không ?
- Vãn bối không thấy ?
Đúng lúc ấy, Tích Thư Nhân bước vào, tay cầm mấy chén thịt, sau lưng là Thụ Thi chiêu hồn đang cầm bốn hồ rượu. Thụ Thi chiêu hồn đặt bốn bầu rượu xuống rồi lui ra.
Đêm đã khuya, màu trời đen thẩm bao trùm vạn vật, nơi cửa sơn động, quanh ánh lửa bập bùng ba người vừa ngồi đàm đạo vừa uống rượu. Thạch Lan Dật Tiên cất tiếng bùi ngùi:
- Tiểu tử, nói ra thì ngươi còn hạnh phúc lắm, có mấy người này làm bằng hữu, lão phu thì cô đơn lẻ bóng, muốn thường được gặp ngươi, song thiên hạ không có cuộc vui nào không tàn, lão phu đành cáo từ, nhanh nhất ba tháng, chậm nhất nửa năm lão phu sẽ quay lại, ngươi hãy nhớ rèn luyện môn thần công của lão phu. Lão phu đi đây.
Đông Phương Thanh Vân cùng Tích Thư Nhân đứng lên tiễn khách, Thạch Lan Dật Tiên quyến luyến không thôi, luôn miệng dặn dò, đến khi rời khỏi cánh rừng mới thi triển khinh công mà đi.
Trở lại sơn động, Tích Thư Nhân nói:
- Thiếu chủ, thuộc hạ cũng có việc cần phải xuống núi, thiếu chủ hãy ở đây luyện môn thần công của Thạch Lan Dật Tiên.
Tích Thư Nhân vừa đi, Đông Phương Thanh Vân lại cảm thấy vô cùng buồn bã, hơn nữa trước lúc ra đi, Tích Thư Nhân còn dặn đi dặn lại rằng chàng không được rời khỏi động nửa bước.
Đông Phương Thanh Vân đêm ngày luyện công, một tháng thấm thoát trôi qua, ngoài việc nổ lực luyện công ra, lúc nào trong lòng chàng cũng nghĩ tới việc vì sao Âm Dương bang chủ Lãnh Tuyết Quyên lại có thể là mẫu thân của chàng. Do vậy chàng quyết định bất luận thế nào khi Tích Thư Nhân trở về chàng sẽ phải hỏi cho rõ ràng.
Cuối cùng Tích Thư Nhân đã quay lại.
Tích Thư Nhân vừa quay về thì câu đầu tiên y nói là:
- Thiếu chủ hãy luyện qua một lượt môn thần công của Thạch Lan cho thuộc hạ xem, rồi sau chúng ta sẽ nói tới chuyện võ lâm đại sự.
Mỗi một lần Đông Phương Thanh Vân thấy Tích Thư Nhân là một lần chàng như gặp người thân vậy. Sau khi chàng luyện qua một lượt môn công phu của Thạch Lan Dật Tiên, Tích Thư Nhân há hốc mồm trợn mắt kinh ngạc, hồi lâu mới nói lên lời.
- Thiếu chủ thành tựu hơn người, giỏi quá, giỏi quá.
Đông Phương Thanh Vân lắc người lướt qua Tích Thư Nhân, cười nói:
- Ngươi lại muốn ôm ta lên mà lắc tới lắc lui, ngươi cao hứng ta chịu không nổi.
Tích Thư Nhân chộp không trúng chàng vội nói:
- Thuộc hạ lại muốn nhấc bổng thiếu chủ lên mà lắc.
Vừa nói, y vừa gấp xoay người, nhanh như chớp vồ lấy Đông Phương Thanh Vân.
Đông Phương Thanh Vân cười ha hả:
- Ta sẽ không để ngươi vồ trúng đâu.
Nói rồi thân hình chàng chợt tràn qua mé hữu thoát khỏi thế chộp của Tích Thư Nhân. Tích Thư Nhân chẳng nói chẳng rằng biến thế chộp ngay người Đông Phương Thanh Vân, miệng kêu lớn:
- Thuộc hạ nhất định phải bắt được thiếu chủ.
Đông Phương Thanh Vân cao hứng nói:
- Để ta sẽ bắt ngươi lại.
Trong chớp mắt Tích Thư Nhân đã lao tới, chỉ thấy Đông Phương Thanh Vân vẫn đứng im bất động, thân hình bỗng lùi lại một bước, Tích Thư Nhân chộp hụt quá đà lao thẳng vào người Đông Phương Thanh Vân, bị chàng ôm chặt lấy. Tích Thư Nhân kêu lớn:
- Thiếu chủ thành tựu kinh người ...
Bỗng y quay phắt lại ôm lấy Đông Phương Thanh Vân mà nhấc bổng lên miệng la:
- Thiếu chủ giỏi quá, giỏi quá ...
Tích Thư Nhân vừa kêu vừa phi thân ra ngoài khỏi động.
Đông Phương Thanh Vân vội nói:
- Ngươi lại cao hứng, ta chịu không nổi.
Tích Thư Nhân chẳng nói chẳng rằng lao ngay vào rừng, kêu lên:
- Lão Cửu, lão Cửu ...
Bỗng một thanh âm lạnh lẽo vang lên:
- Nếu đại ca còn vô lễ với thiếu chủ, đừng trách tiểu đệ mạo phạm.
Lúc này Tích Thư Nhân như bị dội một thùng nước lạnh, sững người. Vội đặt Đông Phương Thanh Vân xuống, vừa đứng xuống đất, Đông Phương Thanh Vân vội đỡ lấy Tích Thư Nhân nói:
- Ngươi đừng quì xuống, đừng để ta phải nói câu “Ngươi vô tội, đứng lên đi ?”.
Thụ Thi chiêu hồn hãy ra đi, sư huynh có việc muốn kiếm ngươi đó.
Tích Thư Nhân bị chàng chọc ghẹo cười ngặt ngẽo, tuy vậy y vẫn vội thi lễ:
- Tạ ân thiếu chủ lượng thứ.
Thụ Thi chiêu hồn lúc này vội đáp:
- Tuân mệnh thiếu chủ.
Nói rồi y cũng phi thân đến bên cạnh Đông Phương Thanh Vân, Tích Thư Nhân bèn nói:
- Lão Cửu, thiếu chủ có thể thoát khỏi thế chộp của huynh thực đó, cả ba lần huynh đều vồ hụt.
Thụ Thi chiêu hồn đứng ngẩn người như tượng gỗ hồi lâu bỗng thân hình bay vọt lên giữa từng không la lên:
- Thế mới là thiếu chủ của ta, thiếu chủ của ta ...
Thanh âm vọng vào vách núi vang vang hồi lâu mới dứt.
Đến lúc này Đông Phương Thanh Vân nói:
- Hiện tại ta cần được biết võ lâm đại sự.
Tích Thư Nhân vội nói:
- Được, nhưng chúng ta phải vào động đã.
Hai người trở vào động, Tích Thư Nhân nói:
- Thiếu chủ, lần này thiếu chủ cần phải bôn tẩu một chuyến, muốn tránh cũng không được. Vì lần này còn liên quan tới danh dự của sư tôn nữa. Xem ra, thiếu chủ sắp phải hao tâm huyết rồi.
Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc:
- Đã bảy tháng nay ta chưa hề rời khỏi sơn động nửa bước, vì sao sự tình lại liên hệ đến ta ?
- Bảy đại môn phái ngấm ngầm khai hội trên Nga Mi sơn Kim Đính tự vào đêm trừ tịch, lúc ấy muốn thỉnh thiếu chủ xuất đầu lộ diện, thuộc hạ đã đáp ứng, khi đó có thuộc hạ và Thụ Thi chiêu hồn bồi tiếp thiếu chủ.
- Nhưng đại hội sẽ thượng lượng việc gì ?
- Năm xưa, khi sư tôn làm lãnh tụ của bảy đại môn phái, uy phong chấn động khắp Trung Nguyên, người người kính phục, khi mới gặp thiếu chủ thuộc hạ lấy làm lo âu vì thiếu chủ chẳng biết lấy một chút võ công nào, nay mới biết thiếu chủ chẳng những có uy phong của tôn sư mà cơ trí còn hơn người.
- Ta làm sao có thể là lãnh tụ của bảy đại môn phái được ?
- Thiếu Lâm Viên Trí đại sư trầm tịnh có dư, cơ trí thông tuệ lại không đủ, Nga Mi Hữu Nguyên thiền sư có đủ trầm tĩnh, cơ trí song lâm địch lại không biết ứng biến, duy chỉ có thiếu chủ là có đủ tài trí, văn võ song toàn, thiếu niên anh tuấn, thực là nhân vật lãnh tụ.
- Ta vừa tới Nga Mi thì họ sẽ bầu ta làm lãnh tụ sao ?
- Thiên hạ nào có sự gì giản đơn đến vậy, lúc đó thiếu chủ đương nhiên phải thi thố sở học một phen.
- Tự nhiên dễ dàng đạt được ngôi cao, sẽ khiến người đem lòng oán ghét, còn sự hiểu lầm giữa gia phụ và bảy đại môn phái thì thế nào ?
- Điều này thuộc hạ đã có an bài. Thỉnh thiếu chủ cứ an tâm, khi tới lúc, thiếu chủ có thể đem kế hoạch đã đàm luận với Thạch Lan Dật Tiên mà nói cho bảy đại môn phái rõ, cùng bảy đại môn phái đảm đương trọng trách.
Đông Phương Thanh Vân mừng rỡ nói:
- Phải chăng ngươi đã tán thành kế hoạch của ta ?
Tích Thư Nhân cười nói:
- Thoạt đầu thuộc hạ còn lo, sau được thiếu chủ chỉ điểm đã tâm phục khẩu phục, qua vài ngày suy nghĩ mới phát hiện cơ trí của thiếu chủ tựa hồ còn cao siêu hơn cả sư tôn.
Đông Phương Thanh Vân cười, rồi bỗng nhớ tới nghi vấn làm sao Lãnh Tuyết Quyên có thể là mẫu thân của mình, chàng bèn hỏi:
- Trước giờ ta vẫn còn hồ nghi một điều, vì sao Lãnh bang chủ có thể là mẫu thân của ta được ? Trong việc này ắt phải có điều chi uẩn khúc ? Ngươi hãy nói cho ta hay tường tận.
Tích Thư Nhân nói:
- Đúng rồi, nếu thiếu chủ không nhắc thì thuộc hạ suýt nữa quên mất, nửa tháng trước thuộc hạ có gặp Lãnh bang chủ, nàng có nói rằng rất nhớ thiếu chủ, những mong thiếu chủ hãy tới thăm, hiện tại thuộc hạ sẽ kể lại mọi sự tình đã xảy ra cách nay mười tám năm cho thiếu chủ rõ cội nguồn.
Nói rồi ánh mắt Tích Thư Nhân trở nên xa xăm mơ hồ, tựa như đang nhớ tới mọi sự đã xảy ra mười tám năm về trước, hồi lâu mới hạ giọng:
- Năm đó khi Tuần Hồi Ma Cung lui về Hàn Đàm Ma Cung, thì môn hạ của Quỉ Lâm cũng xuất hiện trong võ lâm, đây là một nghi vấn mà võ lâm đồng đạo muốn biết, kỳ quái nhất chính là mỗi lần Không Trung Quỉ Lâm phái người xuất hiện trong võ lâm đều là nữ nhân, mà nữ nhân ai nấy đều là trang quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành.
Lần đó cũng vậy, một môn hạ của Quỉ Lâm hiện thân trong võ lâm là một thiếu nữ nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn. Nàng vừa xuất hiện, võ lâm đồng đạo thấy nàng nếu không tránh thì cũng đào tẩu, không ai dám gặp mặt, nhưng dung nhan diễm lệ cùng phong cách cao quí của nàng lại khiến rất nhiều thiếu niên anh hùng thầm yêu trộm nhớ, quên ăn quên ngủ, nhưng không kẻ nào dám biểu lộ lòng mình với nàng. Ai nấy đều biết làm vậy chẳng khác nào nói chuyện nhân tình với quỉ dữ.
Tháng năm, tại Tế Nam, cảnh vật thanh bình, khi trời xế bóng, lại là lúc người đông như hội, ngựa xe nườm nượp, náo nhiệt dị thường. Hoàng hôn ngày đó thuộc hạ cùng sư tôn tới tửu lầu của phủ Tế Nam, thực kỳ quái, trong tửu lầu khách nhân thưa thớt, không khí im lặng đến lạ lùng. Có lẽ mọi người đều đến những phạn điếm nơi bến cảng mà ăn uống. Tòa tửu lầu này quả là đẹp đẽ, mỗi một bàn đều trải khăn sạch sẽ, không chút bụi trần, sư tôn chọn một bàn hướng vào trong mà ngồi, đoạn kêu rượu thịt lên. Không nhớ vì sao mà hôm đó sư tôn vô cùng cao hứng, uống rất nhiều, nói năng thao thao bất tuyệt. Đúng lúc ấy, trên tửu lầu bỗng xuất hiện một thiếu nữ vận hoàng y.
Thiếu nữ nọ vừa xuất hiện thực như tiên giáng trần. Khiến mọi người đều chú mục nhìn nàng, nhưng thuộc hạ và sư tôn vừa trông thấy thiếu nữ thì bất giác biến sắc. Thiếu nữ vừa bước vào đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi tiến về phiá bàn của sư tôn. Sư tôn lại chẳng đếm xỉa gì tới nàng, vẫn thao thao bất tuyệt, thuộc hạ ngoài mặt tuy chú tâm lắng nghe cao luận của sư tôn mà lòng lại luôn chú ý đến nhất cửa nhất động của thiếu nữ. Cũng chẳng có gì khó hiểu, vì thiếu nữ chính là môn hạ của Không Trung Quỉ Lâm.
Đặc biệt thiếu nữ nọ giữa hai lông mày lại có điểm một nốt ruồi son, ám kỹ đặc trưng của Qui Lam. Nàng từ từ tiến tới lạnh lẽo nhìn sư tôn rồi cất giọng dịu dàng:
- Các hạ là Đông Phương Thần Nghiêu ?
Sư tôn quay người lại, sắc diện sa sầm nói:
- Chính tại hạ.
Thiếu nữ nọ nhìn sư tôn hồi lâu, đoạn nói:
- Làm phiền các hạ, những mong lượng thứ.
Nói rồi, quay người mà đi.
Sư tôn đợi nàng đi rồi bèn nói:
- Xem ra phiền não của ta sắp tới rồi.
Thuộc hạ hỏi nàng có gì đáng để sư tôn bận tâm, sư tôn bèn nói rằng cách đó nửa năm khi sư tôn đi du sơn ngoạn thủy một mình, trông lúc vô ý phát hiện ra một ngọn núi cực cao, tòa núi cao đến xuyên mây, đứng xa trông chỉ thấy quanh núi mây ngũ sắc bao phủ, phía ngoài sơn :Dnh lại xanh thẳm một màu, nhìn không được rõ lắm.
Sư tôn cảm thấy có sự kỳ dị, bèn nhắm theo hướng cao phong mà đi. Càng đến gần càng kinh ngạc, rốt cục sư tôn phát hiện ra rằng trên :Dnh núi dường như có một hoa viên, lại trông tựa như một đầu lâu, đúng lúc này sư tôn mới chợt nhớ tới Không Trung Quỉ Lâm. Năm xưa sư tôn còn trẻ tuổi, dễ bị kích động, sau khi phát giác bèn nổi lòng hiếu kỳ, nên sớm đã quên mất lời đồn trong giang hồ, lòng đã không khiếp sợ, huống hồ sư tôn luôn tự phụ võ công cái thế, đảm lược siêu quần, nên quyết định lên núi một phen.
Vừa tới chân núi, bỗng có một thanh âm trong trẻo vang lên:
- Xin hỏi quí tánh đại danh của huynh đài ?
Câu hỏi quá đột ngột và ly kỳ, hơn nữa thanh âm lại vang lên sau lưng sư tôn. Sư tôn nghe vậy vội đáp:
- Tại hạ là Đông Phương Thần Nghiêu.
Dứt lời đưa mắt trông lên, đã thấy một thiếu nữ nhan sắc diễm lệ đứng ngay trước mắt, giữa hai lông mày có một nốt ruồi son thì biết ngay đây là môn hạ của Không Trung Quỉ Lâm, tôn sư bất giác kinh tâm phách động, vội nghiêm mặt lạnh lùng hỏi:
- Cô nương có điều chi chỉ giáo ?
Thiếu nữ nọ bèn hỏi:
- Huynh đài có biết đây là đâu không ?
Sư tôn sa sầm nét mặt:
- Tại hạ cũng đang muốn biết đây là địa phương gì ?
Thiếu nữ cười nhạt:
- Huynh đài là người trong võ lâm, hà tất phải giả khờ, nơi đây chính là Không Trung Quỉ Lâm, huynh đài có thể sống mà tới đây, song khó mà sống để trở về.
Sư tôn há lại để người hù dọa, sắc diện băng lạnh, cười ngạo:
- Tại hạ lại muốn sống mà rời khỏi đây.
Nói rồi sư tôn rảo bước mà đi. Thiếu nữ nọ nghe nói, cất tiếng cười vang hồi lâu, lắc mình chắn trước mặt sư tôn lạnh lùng nói:
- Nếu huynh đài còn dám bước tới nửa bước thì bổn cô nương sẽ không khách khí.
Sư tôn lãnh ngạo:
- Thỉnh cô nương cứ tự tiện.
Nói đoạn sư tôn ngẩng cao đầu bước tới, thiếu nữ khẽ quát một tiếng, vung chưởng nhanh như chớp công tới hậu tâm sư tôn.
Sư tôn chẳng thèm đếm xỉa, vẫn bình thản bước đi.
“Bộp” một tiếng, lại nghe một tiếng la khẽ vang lên, thiếu nữ đã lảo đảo thoái lui mấy bước, mặt lộ vẻ vô cùng kinh hãi. Sư tôn lạnh lẽo nói:
- Nam nhi không động thủ với nữ nhân.
Nói đoạn, sư tôn nhanh :Dng rời khỏi đó. Thiếu nữ nọ hú lên mấy tiếng, ắt hẳn là muốn kêu cứu viện tới cùng động thủ, sư tôn lúc này cũng tự biết không nên chọc giận Không Trung Quỉ Lâm.
Khi trở về gần nửa năm, mọi sự đã quên bẳng đi.
Hôm nay bị môn hạ của Quỉ Lâm hỏi này hỏi nọ, mới biết có điều chẳng lành.
Nhưng thực kỳ quái là từ khi môn hạ của Không Trung Quỉ Lâm tới hỏi, trong năm đó lại bình an vô sự. Sư tôn cùng hai mươi bốn đệ tử ngày đêm đều giới bị nghiêm mật, tựa gặp cường địch. Sau một năm bỗng Trung Nguyên mất đi mười mấy thiếu nữ. Khi ấy thuộc hạ cho rằng sự tình đã kết thúc tại đó. Nào ngờ, sự tình phát sinh sau khi thiếu nữ bỏ đi, Không Trung Quỉ Lâm lại phái một nữ đệ tử khác hiện thân trong võ lâm, vị cô nương nọ vừa xuất hiện liền tới làm phiền tôn sư, song phương chẳng nói chẳng rằng đã động thủ rồi.
Lần động thủ đó là sau khi xảy ra xong sư tôn mới nói cho thuộc hạ hay. Theo thuộc hạ được biết thì sư tôn và thiếu nữ nọ đã động thủ với nhau hơn hai mươi lần, lần nào cũng là đấu bình thủ. Sau đó, có một ngày sư tôn kêu thuộc hạ đi, thuộc hạ mới biết tường tận mọi sự.
Thuộc hạ tới chỗ sư tôn, sư tôn buồn rầu trầm tư hồi lâu rồi bỗng nói:
- Ta sai rồi, ta phạm phải đại tội rồi.
Thuộc hạ cả kinh vội hỏi:
- Sư tôn đã phạm phải tội gì ?
Sư tôn nói:
- Ta đã yêu mến vị cô nương môn hạ của Không Trung Quỉ Lâm, mà vị cô nương đó cũng yêu ta, ngươi nghĩ ta cần phải làm sao đây ?
Thuộc hạ kinh hãi vội nói:
- Cư tuệ kiếm, trảm tình ty (dụng lý trí cắt đứt tơ tình), bằng không hậu quả thực khó lường, sư tôn đã yêu nàng cũng phải biết cảnh ngộ nàng, nàng cũng khó tránh khỏi tử tội, phải không ?
Sư tôn gật đầu, buồn bã nói:
- Ngươi nói rất có đạo lý, ta cũng sớm biết như thế, song nói thì dễ mà làm thì khó, vấn đề chẳng giản đơn như thế, nàng đã có cốt nhục của ta rồi.
Thuộc hạ quá ư kinh hãi, ngập ngừng:
- Điều, điều đó có thực ... ?
Sư tôn giọng u sầu:
- Không sai nửa điểm, vấn đề rắc rối nhất lại là kỳ hạn một năm của nàng sắp hết, cần phải hồi sơn phụng mệnh. Nàng bỏ đi, ta còn có thể nén nỗi bi thương vì tình nhi nữ, song hài nhi của ta thì sao ? Lẽ nào sau này hài nhi của ta ra đời trong Không Trung Quỉ Lâm sao ? Kẻ trong cuộc tối, kẻ bàng quang sáng, ngươi hãy nghĩ ra một kế sách lưỡng toàn, ta muốn có cốt nhục của ta, các ngươi cũng cần phải có thiếu chủ nhân, phải không ? Dù là nam hay nữ nó cũng là con của ta.
Thuộc hạ thực không biết phải nói thế nào, sư tôn lại cứ lẩm nhẩm:
- Ta muốn, hài nhi của ta, trời ơi, ta sắp thành phụ thân rồi, võ lâm chí tôn, tam Bí chi thủ Sinh Tử Sinh Đông Phương Thần Nghiêu lẽ nào không bảo đảm sự an toàn cho cốt nhục của mình sao ? Ôi, hài nhi của ta ...
Thuộc hạ biết sau một năm mà nàng không trở lại Không Trung Quỉ Lâm thì tình hình càng thêm phần nghiêm trọng, nhưng khi đó thuộc hạ chưa thể có ngay kế sách lưỡng toàn. Thuộc hạ và sư tôn cứ ngồi như vậy rất lâu, bỗng tại hạ nảy ra một kế bèn nói:
- Khải bẩm chủ nhân, chỉ còn một kế này khả thi, hãy cứ để nàng trở lại Không Trung Quỉ Lâm, sau đó nàng hãy tạ tội cùng Không Trung Quỉ Lâm chủ nhân. Phải nói thế nào cho thực uyển chuyển bùi tai, lý do đầy đủ, chẳng hạn như đối phương là võ lâm chí tôn, đứng đầu Tam Bí, hoàn toàn không phải hạng tầm thường, cần phải nói làm sao để Quỉ Lâm chủ nhân truyền cho nàng thêm vài môn tuyệt học nữa, nếu trong kỳ hạn một năm vẫn không thể xử chết võ lâm chí tôn Sinh Tử Sinh thì nàng sẽ trở về Quỉ Lâm chịu chết, lời lẽ phải thực uyển chuyển, kiên quyết, không để cho Quỉ Lâm chủ nhân có điều gì nghi hoặc, nàng là nữ nhân, ắt sẽ làm được điều này, chỉ có làm vậy mới thoát khỏi hiểm nạn này.
Sư tôn nghe xong, trầm mặc hồi lâu mới rầu rĩ nói:
- Đúng là chỉ còn một kế này khả thi, nếu không để nàng trở lại, xem ra hài nhi của ta sẽ phải chịu thảm tử trước khi ra đời. Ôi, chỉ còn kế này mà thôi. Kế sách của ngươi những mong khả dụng.
Sau đó sư tôn trở về nhà ngồi ủ rũ chừng nửa tháng sau lại bỏ đi, lần đi này tròn một tháng thì trở về, vừa về nhà lập tức kêu thuộc hạ tới, thuộc hạ tâm tình vạn phần âu lo, đến ngồi trước mặt sư tôn, hồi lâu, rất lâu sư tôn bỗng nắm chặt lấy tay thuộc hạ mà nói:
- Ngươi ... ngươi cứu ... cứu mạng nhi tử của ta, nàng ... nàng đã trở lại.
Thuộc hạ quá đỗi vui mừng, rưng rưng lệ.
Tích Thư Nhân nói đến đây mắt bỗng nhòa lệ, giọng run run tiếp:
- Lần đó thuộc hạ bỗng nảy ra thêm một kế nữa bèn nói rằng:
Khải bẩm chủ nhân, nô tài còn một kế nữa, có thể bảo toàn tánh mạng sư tôn, sư mẫu cùng thiếu chủ.
Sư tôn hãy đóng kịch thêm một lần nữa, làm sao để võ lâm giang hồ đồn đại rằng:
võ lâm chí tôn Sinh Tử Sinh cùng cao thủ Không Trung Quỉ Lâm đã đấu đến lưỡng bại câu thương, thây phơi chiến địa, sau đó hai người sẽ ẩn cư tính kế khác.
Sư tôn gật đầu mà đi, sau đó trở lại nói với thuộc hạ rằng:
- Kế này quả là thượng sách, nếu trước đây ta vì ái tình mà có thể làm những sự kinh thiên động địa, nhưng nay ta sắp làm phụ thân, ta không để nhi tử của ta sau này lớn lên phải vì phụ thân của nó mà hổ thẹn.
Nói xong sư tôn bỏ đi, sau đó nửa tháng người trong võ lâm giang hồ đồn rằng võ lâm chí tôn Sinh Tử Sinh Đông Phương Thần Nghiêu đã ác chiến năm ngày đêm với cao thủ của Không Trung Quỉ Lâm, cuối cùng đều lâm vào thế lưỡng bại câu thương.
Tiếp theo sư mẫu sinh hạ ra thiếu chủ chưa đầy ba tháng thì bỏ đi mất tích, toàn bộ sự tình là như vậy, thiếu chủ đã minh bạch cả rồi chứ ?
Đông Phương Thanh Vân ngồi lặng mà nghe, mắt rưng rưng lệ. Đến lúc này chàng mới biết sự tình có nhiều uẩn khúc, thực khiến người ta khó mà tiên liệu, chẳng trách song thân của chàng đều không thể nuôi dưỡng chàng, hơn nữa tình hình lại nghiêm trọng như vậy.
Tích Thư Nhân kể xong bèn quay về phía chàng, cất giọng an ủi:
- Thiếu chủ đừng quá bi thương, sư tôn chỉ vì thiếu chủ mà tốn bao nhiêu tâm huyết, thiếu chủ cần phải làm sao để trở thành một nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời, chân đạp đất làm nên những sự kinh thiên động địa, đúng như sở nguyện của song thân.
Đông Phương Thanh Vân ngậm ngùi hồi lâu mới hỏi:
- Nhưng làm sao ngươi có thể chứng minh rằng Lãnh bang chủ chính là mẫu thân sinh ra ta ?
Tích Thư Nhân vội nói:
- Tuy không thể xác thực chắc chắn, nhưng có một điều cần phải hiểu là trong số môn hạ của Không Trung Quỉ Lâm chỉ có một người dám phản lại Quỉ Lâm, người đó chính là lệnh đường, mà Âm Dương bang chủ Lãnh Tuyết Quyên lại có một nốt ruồi son giữa hai lông mày, đó chẳng phải là ám ký của Không Trung Quỉ Lâm hay sao ?
- Nếu nói như vậy, Lãnh bang chủ quả thật là mẫu thân ta sao ?
- Có thể ?
- Có thể chứ không phải là xác thực, ta làm sao dám nhận ?
- Vậy thì vì sao thiếu chủ không tới Âm Dương bang lần nữa ? Cách đây nửa tháng khi thuộc hạ gặp nàng, nàng dặn đi dặn lại rằng thuộc hạ phải để thiếu chủ tới Âm Dương bang chơi, ý của thiếu chủ thế nào ?
- Ta vẫn còn một nghi vấn nữa.
- Nghi vấn gì ?
- Nếu nói Lãnh Tuyết Quyên là mẫu thân của ta thì năm nay đã ngoài tứ tuần, mà nay trông như thiếu nữ mười sáu tuổi vậy ?
- Thì ra thiếu chủ hoài nghi điều này sao ? Kỳ thực những người luyện võ công đạt tới cảnh giới tối cao như lệnh đường đều có hiểu biết về trụ nhan thuật, đặc biệt lệnh đường là môn hạ của Quỉ Lâm thì càng không thể nghi ngờ, dù là có đến năm mươi tuổi thì vẫn giống như thiếu nữ đôi tám vậy.
- Trụ nhan thuật ư ? Có chuyện này thực sao ?
- Thuộc hạ há có khi nào dám lừa gạt thiếu chủ.
- Vậy hiện tại ta phải đi gấp mới được.
- Thiếu chủ cứ đi trước, chúng thuộc hạ sẽ ngấm ngầm bảo vệ thiếu chủ.
- Đi, ta gấp muốn biết người có thực là mẫu thân của ta không.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn