View Single Post
  #258  
Old 05-30-2014, 12:52 PM
vuongminhthy vuongminhthy is offline
Đường Tam Tạng
 
Tham gia ngày: Dec 2011
Nơi Cư Ngụ: Ngũ Đài Sơn - Nam Thiếu Lâm
Bài gởi: 1,955
Default

Vào năm Khang Hi thứ ba mươi lăm ở Văn Uyên Các xảy ra một trận hỏa hoạn rất lớn, lửa cháy suốt hai canh giờ đã thiêu đốt một số sử sách về triều đình Mãn Châu. Khang Hi cho người in lại, nhưng lạ thay, trong ký sử toàn thư lại biên Tứ a ca Ái Tân Giác La Dận Chân chính là con trai ruột của Hiếu Cung Nhân hoàng hậu, và là con nuôi của Đông giai thị Hiếu Ý Nhân hoàng hậu.

Một thời gian sau nữa ở tây bắc xảy ra một trận động đất kinh thiên động địa, Khang Hi sai người mang quan tài của Tây phi về an táng ở Cảnh lăng thuộc Thanh Đông lăng ở thị xã Tuân Hóa. Nhưng người trong giang hồ đồn đãi rằng khi binh sĩ khai mộ lại không thấy thi thể nàng, mà trên vách đá cạnh đó có khắc mấy dòng chữ.

Người dân Hồi cương nói, vài năm trước họ có thấy một người đàn ông đến khắc chữ lên trên vách đá.

Chuyện kể là, có một lần một người trung niên đánh chiếc xe ngựa dừng ở giữa rừng tre, gió không ngừng vỗ vào hai bên thành xe. Tuy chỉ mặc thường phục mà trông y vẫn toát lên tư thế hiên ngang oai hùng, diện mạo anh dũng tuấn tú. Người đàn ông dắt theo đứa bé trai đến cúng bái ngôi mộ.

Sau đó y khắc mấy hàng chữ lên trên phiến thạch:

“Trăm năm sinh ly tử biệt, ngàn năm không hề quên, vạn năm không thể đong đếm hết nỗi buồn, cứ giống như Thái Bình Dương, biển sâu vô tận, đời người vô thường, tình yêu là trường cửu. Hai ta vẫn mãi mãi yêu nhau. Kiếp này nguyện hẹn ước, kiếp sau sẽ lại bên nhau, thiên trường địa cửu, mãi mãi không hề thay đổi.”

Lại có người bảo mỗi năm vào ngày giỗ Tây phi thì ở khu rừng tre đó đều xuất hiện diều bay đặc trời, trên mỗi chiếc đuôi diều đồng loạt có khắc Kinh Thi, bài Bá Hề.

Bá hề khiết hề
Bang chi kiệt hề
Bá dĩ chấp thù
Vị vương tiền khu
Tự bá chi đông
Thủ như phi bồng
Khởi vô cao mộc
Thùy chích vi dung…

Thời gian cứ như vậy trôi qua.

Nghe phong thanh đâu đó là sau khi Tây phi qua đời thì Cửu Dương cũng từ quan, lòng nguội lạnh, chàng rời kinh thành bỏ đi phiêu bạt giang hồ.

Nhiều năm sau…

Ở một học đường ưu tú nhất Giang Nam, giữa trưa hè oi ả, viện trưởng mời được một vị khách đặc biệt đến giảng giải về luận ngữ.

Người đàn ông mặc y phục màu trắng chậm rãi bước vào học đường, đến bên bàn định nhấc quyển sách lên nhưng không cẩn thận thế nào mà đụng phải tách trà làm đổ nước trà ra đầy bàn. Các học sinh đang ngồi trong lớp muốn cười lắm song lại không ai dám hé môi.

Nam nhân nọ ung dung nhặt lại nắp trà đậy trở lại lên tách.

- Nói về luận ngữ - Y cười cười bảo đám học sinh - Tử viết “Chánh giả! Chánh dã! Tử suất dĩ chánh, thục cảm bất chánh!"

Y đọc xong rồi bắt đầu giảng giải:

- Nói đến chữ “chánh” này, nói đơn giản một chút, tức là nói đến hành vi phải chánh trực, phải có phương pháp đúng đắn, người ở bề trên phải đàng hoàng đứng đắn và phải đoan chánh, có như vậy thì thuộc hạ không người nào dám không đoan chánh. Lấy tỉ dụ như nếu bề trên có làm gì bê tha, không cẩn thận đụng phải chén trà, như tôi đây, thì nếu như trước mặt các vị có chén trà tất nhiên là có thể làm đổ nó, tôi không thể phê bình các vị được, là bởi vì trên không đúng đắn thì dưới sẽ phạm sai lầm. Cho nên nói nếu bề trên đúng đắn thì thuộc hạ không ai là dám không đoan chánh.

Y nói đoạn ngưng lại vài giây, rồi mới tiếp tục nói:

- Đường Thái Tông căn dặn vấn đề trị quốc cũng giống như là trồng cây, cội rễ không lung lay thì lá cành mới sum suê được. Người lãnh đạo là một người tuyệt đối phải nghiêm chỉnh, thì cấp dưới ai cũng sẽ nghiêm chỉnh theo. Thêm vào đó người lãnh đạo cũng phải là một người có thể làm gương, lấy bản thân mình ra làm gương mẫu cho kẻ khác noi theo thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến bề dưới, và sẽ tác động trực tiếp đến hành vi của bề dưới…

Hết
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn