#1
|
||||
|
||||
![]() Ảo Ảnh Một Chuyện Tình !
Chuyện xưa tích cũ kể rằng Có nàng con gái tên nàng : Mỵ Châu Loa Thành còn đó...mối sầu Tơ duyên định ước Việt, Tàu lá lai Thế gian: tình ...bể sầu thay ! Nợ nhà nghiệp nước vuột tay...mộng đầu... o0o Ai có biết nhịp cầu tan vỡ Bởi cả tin duyên nợ tóc tơ Gió mây ơi hỡi thẩn thờ!? Lầm tin nên phải đôi bờ thẩm sâu Trọng Thủy hỡi cau trầu dạm ước Vì duyên mình nước mất nhà tan Nỏ thần được tráo bởi chàng Lầm tin lông ngỗng ngựa chàng duỗi theo Sầu tấc dạ đau lòng thân phụ Cha chém con nghịch cảnh tréo ngoe Ngàn năm bia miệng bỉu dè Chữ tình cay đắng...ủ ê mộng vàng Thiên tình sử bẻ bàng nghịch cảnh Đến ngàn sau vẫn chẳng mờ phai Mỵ Châu, Trọng Thủy bi ai Loa Thành, Giếng Ngọc ...chau mày xót thương !!! LeDa
__________________
![]() |
#2
|
||||
|
||||
![]() Trăm năm Văn Sử vẫn còn
Nghàn năm Châu, Thuỷ chẳng mòn tiếng tăm ! Truyện kể lại cái thời xa xưa lắm Sử truyền rằng ...chiến tích đẫm hào sâu Tích rằng Trọng Thuỷ .... Mỵ Châu Chỉ vì danh vọng mà tình chia hai ! *************************** Cũng do bởi lỗi người trên trước Tham vọng chi chút bờ cõi trị vì Bên ai nấy ở , vậy thì ... Dân bình ( an ) Quốc thái , vậy mà chẳng cam Vào lúc ấy Triệu Đà ham bờ cõi Quân xâm lăng gây bao cảnh đau thương Nuớc Nam thời ấy An Vương Nhờ thần giúp đỡ , tránh bao tai nàn . Nhờ thần giúp , Cổ Loa Thành vĩ đại Thêm nỏ thần một phát chết trăm tên Giặc Đà xác chết chồng chềnh Thêm phần bỏ chạy , giáo tên không còn . Cũng từ đó lòng Đà ôm nỗi hận Quyết xâm lăng bằng mưu kế cầu hoà Hai bên giao hữu ,một nhà Trai tài gái sắc cho hợp hoà yến loan . Vào một tối Thuỷ , Châu cùng tâm sự Thuỷ hỏi Châu xin được ngắm nỏ thần Mỵ Châu không chút phân vân Liền trao Trọng Thuỷ tận tường nỏ kia Thuỷ liền báo cho Cha hay hình dạng Chiếc nỏ thần ,được giả dạng y chang Bao nhieu quỷ kế đa đoan Thuỷ còn nhiệm vụ tráo nỏ thần là xong . Rồi mưu kế cũng dần dần thưc hiện Thuỷ buồn rầu , viện cớ nhớ phụ thân Chia tay chồng vợ bâng khuâng Chàng buồn , than khóc " ...bao giờ gặp nhau .." Thuỷ liền nói nếu binh đao hai nước Áo lông bào , em rải bước chân đi Đôi mình hai ngã phân ly Dấu lông em rãi , chia ly ....tương phùng ! Rồi chia biệt , Trọng Thuỷ về bên đó Quân Triệu Đà ào ạt kéo sang Nam Dương Vương không chút sợ , than Ỷ mình đã có nỏ thần , dẹp tan ! Nhưng sự thật ngỡ ngàng trong ánh mắt Nỏ ngày nào đã bị tráo còn đâu Vỡ tung bạch nguyệt , địa cầu Vương đành phóng mã , bỏ thành thoát thân ! Áo lông ngỗng , Châu ngồi sau rải dấu Hi vọng rằng chàng thiếp sẽ gặp nhau ! Quân Đà cứ đó theo sau Vương đành bí lối nhờ thần cứu nguy Thần liền báo kẻ ngồi sau là giặc Một nhát gươm kết liễu hết đời hoa Lầm tin hai chữ " tình ta " Nên Châu đã bán nước nhà , đâu hay ! Tích xưa đó vẫn nguyên hoài giếng cũ Chuyện tình tan , do bởi tại lòng tham Thuỷ buồn , hối hận không cam Nên đành huỷ mạng cho tròn thuỷ chung ! ................. KyNiemDauYeu
__________________
![]() |
#3
|
||||
|
||||
![]() Nhớ chuyện tình Mỵ Châu thuở trước
Bởi tin yêu nên mất cả nước nhà Ngàn năm Bắc thuộc dân ta Tình yêu đổi gánh sơn hà được chăng??? Thời Thục Phán An Dương Vương trị nước Xây Cổ Loa chặn bước Triệu Đà Nỏ thần, Cao Lỗ tạo ra Kim Quy giúp sức phá tan giặc thù. Nhưng lòng người hiểm sâu nào kể Gả Mỵ Châu những tưởng ý trời Đem thái bình lại muôn nơi Ngờ đâu kết tóc để rồi xâm lăng. Yêu Trọng Thủy Mỵ Châu nào suy nghĩ Giữ làm chi những bí mật với chàng Ngờ đâu chàng lại phũ phàng Để cho nàng phải bẽ bàng kiếp hoa. Tráo nỏ thần Trọng Thủy về nước Để hoàn thành sứ mạng cha giao Rồi xảy ra cuộc binh đao Nỏ thần đã mất làm sao giữ thành. Vương thua trận đem con tháo chạy Hướng Bể Đông những tưởng thoát nguy Ngờ đâu có chuyện lạ kì Giặc Đà theo sát biết đi lối nào? Núi Mộ Dạ chắn ngang người ngựa Thần Kim Quy lúc đó hiển linh Nói cho vương thấu sự tình Dẫn đường cho giặc con mình chứ ai? Lời Trọng Thủy nàng ghi trong dạ Áo lông này dành lúc chia xa Là con đường nối đôi ta Chia ly chốc lát lại ra tương phùng. Rải lông ngỗng chỉ mong gặp mặt Để duyên tình chẳng vướng dở dang Ngờ đâu trời đất trái ngang Đường cùng bức chết cha nàng tại ai???? Quỳ dưới đất nàng xin chịu tội Thác vì cha và vì nhục non sông Chàng ơi có biết cho không? Chữ tình đã trọn hiếu trung mất rồi. Còn Trọng Thủy đuổi theo vội vã Đến nơi đây chỉ thấy xác người thương Hiếu trung chàng vẹn một đường Chữ tình đã phụ chẳng phương vãn hồi. Rồi trời đất động lòng thương cảm Mối tình si nàng gửi cho ai Cũng bởi duyên phận mỉa mai Nước non nặng gánh hai vai má hồng. Mỵ Châu thác hóa thân thành đá Máu hồng tươi nhuộm trắng muốt ngọc trai Như lời nhắn nhủ với ai Chết bên giếng ngọc chẳng phai chữ tình. Thiên tình sử đớn đau đã kết Thôi nhắc chi tiếng xấu muôn đời Có gột mãi cũng chẳng trôi Đáng thương hay giận để đời phân minh. ChiCoNuong
__________________
![]() |
#4
|
||||
|
||||
![]() Cổ Loa muôn thuở vẫn còn
Mỵ Châu Trọng Thủy sắt son nguyện thề Chiến tranh gây cảnh u mê Rẻ chia duyên thắm nghe tê tái lòng ======= Ngàn năm rồi Cổ Loa thành con đó Giếng trong veo nhắc nhở một chuyện tình Vì chung thủy một dạ nên cả tin Ddem quân giày xéo quê mình không hay Vì chiến tranh nên gieo cảnh đắng cay Chàng Trọng Thủy cùng Mỵ Châu ngang trái Vì chữ hiếu nên chàng ta đành phải Gạt vợ mình trộm Nỏ thần mang đi Giặc lại đến gieo bao cảnh phân ly Áo lông ngỗng níu ghì duyên cầm sắc Nàng đâu hay chính mình đang siết chặt Bể oan khiêng gieo rắc những tai ương Tại vì đâu gây nên cảnh đoạn trường Một lưỡi kiếm yêu thương đành tan hết Xác không hồn xua tan bao mõi mệt Ôm thân nàng gào thét giữa thinh không Quá đau đớn gieo mình xuống giếng trong Mối duyên thắm nay không còn đẹp nữa Ngàn năm sau vẫn ghi tình đôi lứa Trọng Thủy Mỵ Châu oan thác tình còn THuTanXacLa
__________________
![]() |
#5
|
||||
|
||||
![]() Tâm Sự Nàng Mỹ Châu
Theo chồng trọn đạo cùng chồng Tòng phu xuất giá một lòng thiếp tin ..... Thuở xa xưa, cái thời nghiệp kiếm binh Mưu mô chước quỷ luỵ tình trẻ thơ Trọng Thuỷ chàng ơi, một dạ thiếp chờ Oan khiêng ai tạo nhuốc nhơ ngàn đời Bởi vì yêu, nhẹ dạ thiếp tin lời Xưa thù địch, nay thời thông gia cả Chàng tráo nỏ thần thay vào nỏ giả Máu chảy thành dòng đôi ngã phân ly Tội cha già uất nghẹn bỏ ra đi Mười tám đời Hùng Vương nay sụp đổ Thẹn núi sông, thẹn người dân đất tổ Con dại khờ làm khổ luỵ đời cha Máu lửa ngập tràn phủ thành Cổ Loa Giặc Triệu Đà tấn công như thác vỡ Tiếng than khóc của người dân nức nở Phơi thân này trả nợ thấm vào đâu Người đầu bạc, kẻ đầu xanh, dắt nhau Trời phương Nam mau mau trốn chạy khỏi Thương cha già bước đường rong mệt mỏi Giặc truy lùng ... trời hỡi ... sao chẳng tha Áo lông ngỗng, chàng dặn thiếp phòng xa Là cầu nối vợ chồng ta đoàn tụ Là con dao mà chàng là sát thủ Đưa tình ta vào giấc ngủ ngàn thu Cha câm phẫn giận đứa con gái ngu Tiếp tay giặc, làm hư tan sự nghiệp Nhát dao này dứt tình cha con thiếp Tội tày trời suốt kiếp đời mỉa mai Trọng Thuỷ ơi, chàng có biết có hay Một chữ tình làm đổi thay tất cả Nước mất nhà tan, đất trời đỗ ngã Máu nhuồm hồng hỏi xoá được nhuốc nhơ ... TDP
__________________
![]() |
#6
|
||||
|
||||
![]() Biện Hộ Dùm Người
Trách chi cái đạo vợ chồng Chữ tình chữ hiếu ai lồng vừa khuôn ?! Truyện rằng ngày xưa có nàng công chúa Vì trọn đạo vợ chồng mà lỗi hiếu, quốc nguy (Ai dạy đàn bà phải giử đạo phu thê Xuất giá tòng phu, phụ tùy phu xướng ???!) Nhi nữ thường tình, nên trách hay thương ? Ai có thể một lần tường tôi rõ ? Nàng sống lòng không thẹn cùng cây cỏ Nên thác máu hồng còn nhuộm đỏ Hoan Châu Mỵ Châu chết vẫn không hiểu vì sao ? Nàng là giặc? Nàng nào đâu phải giặc …! Chồng nàng giặc ? Chàng nào đâu phải giặc Giếng ngọc kia bày sự thật cho đời An Dương Vương ngài lĩnh mạng nhà trời Dựng Cổ Loa cho muôn người no ấm Tướng Triệu Đà bao phen vào thành cấm Ngại nỏ thần, thôi chẳng dám xua quân Bèn sai con Trọng Thủy đến cầu thân An Dương Vương vội nhận lời đính ước (Ngài vô tình đã làm điều sai trước Sao trách Mỵ Châu nhu nhược luỵ tình) Phận đàn bà dù đĩnh đạt thông minh Cũng buộc ràng vào cung dinh khuôn phép Lấy chồng rồi bóng tùng quân phải nép (Cái luân thường sách ghi chép rõ ngay) Nàng trọn đạo sao dám bảo nàng sai ? Lòng thành thật chung tình ai dám ngụy Thưa thật thà cùng chồng - Trọng Thủy Chuyện Kim Quy tặng nỏ qúi Chà mình Nặng hai vai một bên hiếu, bên tình Thê trẻ, Phụ già làm sao phân khinh phân trọng Ngày lên đường về giúp cha toại mộng Còn trao vợ hiền áo lông ngỗng trắng tinh Chàng phải đâu muốn giết thác vợ mình Chỉ muốn tìm khi lửa binh loạn lạc Nàng Mỵ Châu vẫn ngây thơ lệ gạt Biệt ly chồng ly rượu nhạt hẹn mai ... Quân Triệu Đà hung ác đổ tràn ngay An Dương Vương còn chưa hay nguy biến Vẫn dửng dưng tin vào mơ huyễn Nỏ lăn quay rơi theo tiếng vỡ thành Nép lưng cha từng bước ngựa phi nhanh Lòng lo sợ “Phu quân chàng chưa tới, Thiếp xa thành chàng ơi lông ngỗng đợi, Bóng chàng đâu, đang dịu vợi phương nào ?” Binh lửa đỏ trời vó ngựa hí cao Tay cầm cương vua ngã nhào phía trước Cùn đường rồi, chân Mộ Dạ ngăn bước Cầu Kim Quy, mong tìm phước nhiệm màu Kim Quy, Kim Quy ông nỡ lòng nào Bảo “Giặc ngồi ngay phía sau vua đấy” Quay lại nhìn lông ngỗng trắng trời bay Trắng sáng lòa đường kiếm dài – Mỵ Châu hỡi Mỵ Châu Nàng nằm kia như một dấu chấm câu Cha chém mình ? Tại vì sao ? Không biết Thôi muộn rồi vua ơi hối tiếc Vội trầm mình xuống nước biển trong veo Lối lông ngỗng Trọng Thủy tìm theo Chân Mộ Dạ xác Mỵ Châu còn đính Chiếc lông ngỗng cuối cùng rơi - trắng mịn (Chính là nàng đang đợi lệnh lang quân) Nếu không yêu nàng, nếu chẳng ái ân Sau Trọng Thủy cũng lao thân giếng ngọc Để miệng đời lắm người giễu độc Tiếng oán cho chàng (tang tóc ai thương) Xưa đã vậy, bây giờ và ngàn sau cũng vậy Chữ hiếu chữ tình ai khéo đậy cho vuông ./ Trọng Thủy - Mỵ Châu Chuyện ngày xưa vào thời Thục Phán Xây tường thành phòng khán thù quân Lâu ngày gặp những khó khăn Thành kia vẫn chẳng thể căng cao cờ Bèn lập đàn cầu cơ tế bái Thần Kim Quy hiện lại thương tình Dạy làm thoáng mắt thật nhanh Ngút trời cao Cổ Loa Thành dân yên Thần Kim Quy còn đem chiếc móng Tặng cho vua để :Dng Triệu Đà Bảo rằng một phát bắn ra Trăm tên chính xác chẳng ngoa lấy lời Quân Triệu Đà không mời cứ đến Mấy phen thua chạy chết vẫn lì Bày mưu tính kế hạ uy Cầu thân lấy cớ đặng bề nội gian Bảo rằng tránh lầm than chinh chiến Kết thông gia binh biến rút lùi (Bắt đầu bi kịch ngậm ngùi Cho ngàn sau oán lòng người còn ghi) An Dương Vương chẳng nghi chẳng kỵ Nhận lời ngay chàng rể nhập gia Vâng lời hiếu thảo mẹ cha Mỵ Châu trọn phận đàn bà tòng phu Nhà vua mong nhận thù làm bạn Hóa máu xương rượu cạn loan phòng Lương duyên một mối tơ hồng Tinh tường ông bỏ ngoài vòng mưu mô Một hôm ngồi chuyện trò cùng vợ Trọng Thủy bèn mượn cớ dò la Mỵ Châu vốn tính thật thà Đoan trang công chúa gian ngoa bao giờ Nàng tỏ rõ không ngờ không ngại Chuyện nỏ thần khiếp hãi loạn quân Chi bảo trấn quốc của thần Ban cho giử nước khi cần, lâm nguy Len lén lúc không ai để ý Trọng Thủy mang đổi lấy nỏ thần Thưa rằng xa cách người thân Mong về thăm viếng hiếu ân con hiền Lòng chồng tỏ, vợ liền bảo phải Phàm con người ai lại phụ ơn Nén ghìm xúc động từng cơn Tiển chồng ngàn dặm bóng vờn chân mây "Áo lông ngỗng để đây nàng giử Lỡ ta đi giặc dữ có về Nàng nhớ mặc nhé hiền thê Để ta theo lối Phong Khê mà tìm" Trọng Thủy mang hỷ tin về nước Giúp Cha chàng cất bước xâm lăng Chẳng bao lâu khói lửa giăng Triệu Đà ồ ạt sang bằng Lạc Âu Vẫn cả tin vội đâu mà chạy An Dương Vương chậm rãi mà rằng "Tay ta cầm chiếc nỏ thần Giương cung bắn hết cả quần sói lang" Nhưng lạ thay nỏ ngang tầm mắt Quân vẫn reo, tiếng giặc xô thành Kinh hồn phi mã lao nhanh Sau yên công chúa máu tanh lửa mù Nhớ lời chồng nàng thu lông ngỗng Thả theo đường trắng bóng cờ ta Nhà vua càng chạy càng xa Quân thù theo lối cũng la vang trời Núi Mộ Dạ chân đồi ngõ cụt An Dương Vương lạy lục cầu thần Kim Quy linh hiển hiện thân Rằng giặc đang ở sau lưng, ngài nhìn Quay lại gặp con mình lo sợ Như hiểu ra chẳng đợi tỏ bày Sáng lòa đường kiếm thẳng tay Mỵ Châu ngã chết ai hoài bi thương Rồi không chút vấn vương phi mã Vua trầm mình biển cả mạng vong Gươm đao mờ mịt bụi hồng Trọng Thủy cố lách thoát vòng hiểm nguy Theo lông ngỗng chàng đi tìm vợ Xác nàng - chiếc lông đợi sau cùng Xót xa, thắt dạ, đau lòng Gieo mình giếng ngọc thủy chung thê hiền Trải bao năm còn nguyên sỏi đỏ Đất Hoan Châu sử đó ghi hoài Giếng ngọc trong vắt bi ai Thương tâm câu chuyện truyền tai ...đời đời Ai có về thăm nơi chốn ấy Chớ trách gì Trọng Thủy - Mỵ Châu Yêu chân thành, tội chi đâu Tròn hiếu đạo thì oán sao cho phải . Bluebonnet
__________________
![]() |
#7
|
||||
|
||||
![]() Truyền Thuyết Giếng Ngọc
Từ Xưa ở Cõi Lạc Hồng , Có Vua Thục Phán thuộc dòng :Rồng -Tiên , Trị vì non nước bình yên , Ngoại Bang khắp chốn đều kiêng oai Người ! Xây Thành đắp luỹ nhờ Trời ... Rùa Thần trao tặng cho Người "Nỏ Thiêng" Dựng Đài cất một chỗ riêng .... Hễ khi Giặc đến thì ....khiêng ra xài (???) Nỏ kia quả thật ...Thiên tài , Bắn liền muôn phát, Giặc ngoài khiếp kinh ! Nhà Vua ỷ thế tự tin , Chỉ lo yến tiệc linh đình quanh năm ... Triệu Đà Bắc Quốc hờn căm , Nghĩ ra độc kế ...rắp tâm cướp Thành Nghe Vương tính nết hiền lành ... Trời Nam lại có một nhành kim chi Mỵ Châu đẹp tựa Tây Thi.. Tuổi Xuân đôi tám mà chưa đi lấy Chồng Bèn sai Sứ giả ngõ lòng : "Triệu Vương muốn kết thân cùng Thục Vương" Nhìn Hoàng Tử cũng ...dễ thương , An Dương Vương quyết chủ trương giao hoà , Nam Bang -Bắc quốc một nhà ! Mỵ Châu-Trọng Thuỷ thật là xứng đôi , Rượu mừng Hôn lễ mềm môi , Đèn treo hoa kết... ôi thôi ...vui vầy , Công Nương hạnh phúc tràn đầy , Bên Chàng Trọng Thuỷ đắp xây Lâu Đài , Ngờ đâu giấc mộng chẳng dài ... Chưa lâu Nàng đã ...ai hoài lệ rơi ! Vàng son Cung Các một thời... Vì "yêu" nên luỵ bởi Người dối gian ! Lầm mưu mất cả Giang San! Theo Cha bôn tẩu mênh mang ...Bể Trời , Áo lông Nàng khoát bên Người , Nghe lời Chồng dặn khi rời xa nhau !!! Lông Hồng cứ "rắc" theo sau ... Đưa Cha vào bước lao đao hiểm nghèo ! Núi giăng cản lối cheo leo , Biển sâu trước mắt ...Địch theo dấu Người ! Vua Cha chỉ bết kêu ...Trời : "Phải chăng nay đã hết Đời Thục Vương" Kim Quy nghe gọi cảm thương !!! Nói cho Vua rõ đôi đường trắng-đen : "Triệu Đà xảo quyệt gian ngoan , Đưa tên Trọng Thuỷ gả sang nước Người ! Bên ngoài vui vẻ nói cười , Se tơ kết tóc...Trong thời mưu sâu , Nương vào tình của Mỵ Châu.. Khéo che "chước quỷ" bằng câu "đá vàng", Cả tin vào tấm lòng Chàng , Vô tình đưa lối dẫn đàng cho Ai ! Ngay lời Cha dặn cũng sai .... Đưa Chồng lên chỗ đặt cây "Nõ Thần" Bày mưu tính kế xa gần... Nỏ "Dzỏm" đem đổi Nỏ "Thần" nước Ta ! Thuỷ vờ thương nhớ Vua Cha ... Trở về Triệu Quốc lìa xa Vợ hiền ! Tiển đưa nuốt lệ ưu phiền , Mỵ Châu trong sáng hồn nhiên ...hiểu gì ? Giục Chồng Bắc Quốc mau đi .... Về thăm Vương Phụ trọn nghì hiếu thân ! Thương vì lòng dạ nghĩa nhân ... Gái Nam chung thuỷ và chân tình Nàng , Đã làm cảm động lòng Chàng , Trọng Thuỷ không nỡ hại Nàng Mỵ Châu ! Dặn Nàng :"khi có Bể Dâu , Biệt ly hai ngã biết đâu tìm Chàng ... Áo lông xin giữ bên Nàng ! Kẻo khi lưu lạc ,còn đàng gặp nhau !" Nghe lời Thần tỏ trước sau ... Đức Vua chua chát ...đớn đau tim vàng ! Rút gươm sao nở giết Nàng ! Một bên :Non Nước , một đàng :Con Thơ ! Mỵ Châu vì rữa vết nhơ ... Quyên sinh tự huỷ cuộc Đời Hồng nhan ! Rùa Thần rẽ nước đôi phang , Dương vương theo đó tìm đàng thoát nguy , Nói về Trọng Thuỷ tình si , Lông hồng theo vết quyết đi tìm Nàng ... Ruổi dong khắp bãi Chiến Tràng , Người xưa vắng bóng ,tro tàn bụi bay , Khi Chàng tìm đến nơi đây : Biển xanh nổi sóng ,chân mây nhuốm màu , Vùi chôn một kiếp má đào ... Mỵ Châu thân xác gửi vào Đại Dương ! Máu hồng Nàng hãy còn vương , Kết nên ngọc quý hồn nương gió ngàn , Xót xa duyên nợ bẽ bàng Mượn gươm tuẩn tiết theo Nàng Mỵ Châu ! Ngàn năm còn đó Giếng sâu : "Mang Tên Trọng Thuỷ" nhắc câu chuyện này , Dân Gian truyền tụng như vầy : "Ngọc kia lấy nước Giếng nầy rữa đi , Càng thêm toả ánh lưu ly ! Như thiên "Tình Sử" đã ghi thuở nào Tiffany
__________________
![]() |
#8
|
||||
|
||||
![]() Tâm Sự Mỵ Châu
Mỵ Châu ơi hỡi Mỵ Châu Vui trong duyên thắm trầu cau vẹn tình Đâu ngờ có phút điêu linh Miệng bia thiên hạ lưu nghìn sử xanh Vạn lời mai mỉa đoạn đành Trút cho phận yếu liễu mành gây ra Làm con đâu dám cãi cha Lầm tin một phút bôn ba dặm trường Đắm mình trong bể yêu đương Tình đời chưa trải tình trường chưa qua Nay đành lỡ bước chân sa Lỗi con ba bảy san hà cha ơi Mình con thiên hạ chê cười Trái tim lầm lỡ trao người ngoại bang Để cho non nước lỡ làng Bao năm vùi ngọc thác ngàn chẳng yên Cạn lời nào dám trách phiền Chỉ mong tỏ chút nỗi niềm vương mang Ở đời muôn sự bẻ bàng Có duyên có nợ cũng ngàn nỗi đau Một lời ngỏ đến ngàn sau Yêu! ai tính toán cơ cầu lợi danh?... Ngỗng lông rứt lại bên đàng Người xưa theo dấu... suối vàng chung đôi !!! Thơ LT
__________________
![]() |
#9
|
||||
|
||||
![]() Ngàn năm Giếng Ngọc Loa Thành
Ngàn năm tình hận chẳng đành tan đi Nước xanh gột mối tình si Ngàn năm lệ đẫm chỉ vì chữ yêu Bên giếng ngọc pho tượng đá cô liêu Vẫn rỏ những giọt buồn oan ức Vết chém xưa ngàn năm dù nhức Cũng chưa bằng tim nhói lòng đau Lòng thuỷ chung vẫn 1 dạ trước sau Hồn thơ dại nào hay đời hiểm ác Chốn đua tranh coi tình như cỏ rác Chẳng đáng bằng mấy tấc đất vô tri Tình trong trắng nào có nghĩ có suy Đem gửi hết tình lang bao dịu ngọt Nhận lại đây là trăm ngàn chua xót Vạn kiếp đeo những tiếng thị phi Có phải sai khi ôm mối tình si Không toan tính không e dè ích kỷ Có sai không khi yêu không suy nghĩ Yêu hết mình một kẻ ở phương xa Có sai không khờ dại chẳng nhận ra Lời ân ái đậy che ngàn mưu chước Có sai không cả đời trong khuôn thước Chẳng biết gì ngoài 2 chữ tòng phu Để rồi đây lòng đá nát ngàn thu Bao nhát cắt vẫn tuôn trào ruột đắng Xưa lỡ tin vào lông ngỗng trắng Đâu ngờ... tay người.. dệt đó... muôn dao Wo.p
__________________
![]() |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|