#1
|
|||
|
|||
![]() Tình yêu là đề tài muôn thuở, không chỉ riêng cho thơ ca mà của tất cả các lĩnh vực nghệ thuật. Mật ngọt, cay đắng, ngang trái... trong tình yêu từ lâu đã được các nghệ sĩ khai thác. Ấy vậy mà mảnh đất màu mỡ dù nhiều lần được cày xới vẫn hãy còn dào dạt phù sa. Có lẽ, khi nào loài người còn tồn tại thì cái xã hội ấy vẫn còn sự hiện diện của tình yêu, nghĩa là có những lúc thăng hoa đến rạo rực nhưng cũng có những khi buồn đến xé lòng... Tình yêu đẹp là vì thế. Nó không chỉ cho người ta cảm giác thụ hưởng, toại nguyện mà để có được tình yêu vĩnh hằng, người ta phải lao động cật lực, chứng tỏ mình trong mắt nhau...
Mà thôi, tôi xin không lan man nữa mà xin mời các bạn đọc những vần thơ tình thay cho lời tình yêu. Cũng xin nói thêm, những bài tôi post lên là chủ kiến cảm thụ một cách chủ quan của cá nhân. Bạn có thể thấy bài này không hay (như tôi cảm nhận) và bạn hoàn toàn có quyền post những bài thơ tình mà bạn tâm đắc. Được vậy thì tôi hoan nghênh nhiều lắm lắm! Thứ nữa, việc post thơ ai trước, ai sau không liên quan đếm chất lượng, sự ưu tiên mà đấy chỉ là thứ tự một cách ngẫu nhiên mà thôi. * Vài nét về tác giả: Huyền Kiêu tên thật là Bùi Lão Kiêu, sinh năm 1918 tại Hà Sơn Bình. Ông là nhà thơ tình nổi tiếng với những tác phẩm đã xuất bản như Sang Xuân, Mùa Cày, Bầu Trời... ![]() TƯƠNG BIỆT DẠ Hiu hắt trăng khuya lạnh bốn bề Ly sầu lên vút tới sao Khuê Quý thay giây phút gần tương kiệt Vương vấn người đi với kẻ về Ngồi suốt đêm trường không nói năng Ngậm ngùi chén rượu ánh vầng trăng Người xưa lưu luyến ra sao nhỉ? Có giống như mình lưu luyến chăng? Đã tắt lò hương, lạnh phím đàn Thư phòng sắp sẵn để cô đơn Trời cao, mây nhạt ngàn sao rụng Một dải sương theo vạn dặm buồn Sớm biệt ly nhau không nhớ nhau Nửa đêm chợt tỉnh bỗng dưng sầu Trăng mùa xuân đó ai tâm sự? Anh đã xa rồi, anh biết đâu? 1939 |
#2
|
||||
|
||||
![]() Hưng, sao post có 1 bài dzạ :unsure: post nhiều nhiều cho rinfu đọc coi kưng B)
__________________
Hôm nay dưới bến xuôi đò Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau Anh đi đấy, anh về đâu Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm... |
#3
|
|||
|
|||
![]() Ngày 19 tháng 2 năm 2005 vừa qua, chúng ta đã chia tay vĩnh viễn nhà thơ Huy Cận. Hoà lẫn với niềm tiếc thương vô bờ bến, chúng tôi, những người yêu thơ xin tiễn đưa linh hồn người bằng những nỗi đau.
Nhà thơ Huy Cận tên thật là Cù Huy Cận, sinh ngày 3 tháng 5 năm 1919 trong một gia đình nhà nho ở làng Ân Phú, huyện Hương Sơn, Tỉnh Hà Tĩnh. Huy Cận làm thơ từ năm 1934. Chịu nhiều ảnh hưởng của văn học lãng mạn Pháp nhưng cũng thích thơ Đường và trân trọng vốn thơ ca dân tộc. Năm 1936, gặp gỡ Xuân Diệu ở Huế và trở thành một đơi bạn văn chương tri kỷ. ![]() Nhà thơ Huy Cận (1919 - 2005) Tập thơ đầu, “Lửa Thiêng” là “một bản ngậm ngùi dài” (Xuân Diệu) đem đến cho thơ mới những vần thơ ảo não vào bậc nhất. Với sức sống mãnh liệt, tình yêu con người vô bờ bến và chất thiên tài thơ trong con người ông mà Huy Cận đã cho ra đời hàng ngàn bài thơ đặc sắc, trong đó có rất nhiều thơ tình. Các tác phẩm đã xuất bản có: Lửa Thiêng, Kinh Cầu Tự, Trời Mỗi Ngày Lại Sáng (1958), Đất Nở Hoa (1960), Kinh Cầu Tự, Bài Thơ Cuộc Đời (1963), Ngôi Nhà Giữa Nắng (1978)... Trong trang thơ về Huy Cận hôm nay, chúng tôi xin gởi đến các bạn yêu thơ những vần thơ tuyệt đẹp trong hai bài thơ “Buồn đêm mưa” và “Áo trắng” BUỒN ĐÊM MƯA Đêm mưa là nhớ không gian Lòng run thêm lạnh nỗi hàn bao la... Tai nương nước giọt mái nhà Nghe trời nặng nặng, nghe ta buồn buồn Nghe đi rời rạc trong hồn Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi... Rơi rơi... dìu dịu rơi rơi... Trăm muôn giọt nhẹ nói lời vu vơ... Tương tư hướng lạc phương mờ... Trở nghiêng gối mộng hững hờ nằm nghe. Gió về lòng rộng không che, Hơi may hiu hắt bốn bề tâm tư... (Lửa Thiêng) Áo Trắng Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong, Hôm xưa em đến, mắt như lòng Nở bừng ánh sáng. Em đi đến, Gót ngọc dồn hương, bước tỏ hồng Em đẹp bàn tay ngón ngón thon, Em duyên đôi má nắng hoe tròn. Em lùa gió biếc vào trong tóc Thổi lại phòng anh cả núi non. Em nói anh nghe tiếng lẫn lời, Hồn em anh thở ở trong hơi. Nắng thơ dệt sáng trên tà áo, Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài Đôi lứa thần tiên suốt một ngày? Em ban hạnh phúc chứa đầy tay Dịu dàng áo trắng trong như suối Toả phát đôi hồn cánh mộng bay |
#4
|
|||
|
|||
![]() TƯƠNG TƯ Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông, Một người chín nhớ mười mong một người. Gió mưa là bệnh của trời, Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng. Hai thôn chung lại một làng, Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này ? Ngày qua ngày lại qua ngày, Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng. Bảo rằng cách trở đò giang Không sang là chẳng đường sang đã đành Nhưng đây cách một đầu đình, Có xa xôi mấy mà tình xa xôi... Tương tư thức mấy đêm rồi, Biết cho ai biết, ai người biết cho ! Bao giờ bến mới gặp đò ? Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau ? Nhà em có một giàn giầu Nhà anh có một hàng cau liên phòng. Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào ? |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|