|
#1
|
||||
|
||||
![]() N gày xưa, ở một làng nhỏ, miền nam nước Việt Nam, có một người mẹ. Người mẹ nuôi hai đứa con. Đứa nhớn là thằng Nhà lên năm. Đứa nhỏ là con Gạo lên ba.
Khi đẻ đứa con nhớn, người bố nói: - Mình làm ăn suốt ngày suốt tháng mà cái nhà cũng không có mà ở. Thôi, đặt tên cho nó là Nhà để sau này nó có cái nhà trú mưa trú nắng. Người mẹ nói: - Thế thì đặt tên cho nó là thằng Nhà. Vừa nói vừa ứa nước mắt. Khi đẻ đứa con gái, người bố nói: - Mình làm ăn suốt ngày suốt tháng, mà gạo chẳng có mà ăn. Thôi, đặt tên cho nó là Gạo để sau này nó còn có hột gạo ăn. Người mẹ nói: - Thế thì đặt tên cho nó là con Gạo. Vừa nói vừa ứa nước mắt. :rolleyes: |
#2
|
||||
|
||||
![]() Trích:
Mỗi khi Chúa làng nói thì mọi người trong làng phải cúi đầu không được nói. Chúa làng đòi gì là mọi người phải răm rắp tuân theo. Người bố nói: - Thế này thì thằng Nhà chẳng bao giờ có nhà, con Gạo chẳng bao giờ có gạo. Người mẹ nhìn hai đứa con, ứa nước mắt. Người bố nói: - Mình không có, còn chịu được. Nhưng chúng nó không có nhà, không có gạo thì chịu sao nổi. Phải cố cho con nó có gạo mà ăn, có nhà mà trú mưa trú nắng. Hai vợ chồng càng ra sức làm ăn quanh năm suốt tháng, ngày làm không đủ phải làm cả đêm. Chúa làng bắt nộp hết lúa, nộp hết hươu nai, nộp hết cua ốc. Một hôm thằng Nhà khóc tím người vì rét, con Gạo khóc lịm đi vì đói. Người bố đến lạy Chúa làng: - Xin Chúa làng rủ lòng thương cho con mang về một nắm lúa. Chúa làng trợn mắt, chỉ tay lên cây, lại chỉ tay xuống đất, nói: - Từ ngọn lá trên cây đến hòn sỏi dưới đất, cái gì cũng là của tao. Tao cho gì được nấy, ai xui mày đến trước mặt tao nói càn nói bậy? Chúa làng quát: - Cút đi! Và Chúa làng cưỡi ngựa trắng đi chơi, tiếng nhạc rung lên như tiếng vàng tiếng ngọc. Chúa làng chợt nghĩ: - Nó đã dám hỏi thì rồi nó cũng dám ăn cắp. Chúa làng quay ngựa lại, dọc đường gặp người bố đang lủi thủi về. Chúa làng đâm người bố, hất xác xuống khe sâu. Chúa làng cho là không ai biết việc này. Nhưng dưới khe sâu, người bố kêu thê thảm: Chúa làng giết tôi rồi! Và lá rừng rì rào: Chúa làng giết người! Núi thì thầm: Chúa làng giết người! Khe sâu róc rách: Chúa làng giết người! Chúa làng nghĩ: - Thế nào vợ con nó cũng biết. Chúa làng phi ngựa đi tìm giết ba mẹ con. |
#3
|
||||
|
||||
![]() Những ngôi sao trên trời rỏ nước mắt xung quanh ba mẹ con. Dưới chân núi, nhạc ngựa của Chúa làng vang vang, vó ngựa nện trên đá lộp cộp.
Người mẹ đánh thức thằng Nhà và con Gạo. Người mẹ cõng Nhà trên lưng, ẵm Gạo trong tay, nhằm núi cao mà trèo. Thằng Nhà hỏi: - Mẹ ơi, đêm khuya mẹ cõng con đi đâu, con rét lắm. Bố đâu? Con Gạo hỏi: - Mẹ ơi, đêm khuya mẹ ôm con đi đâu, con đói lắm. Bố đâu? Người mẹ nói: - Lên núi thật cao kẻo Chúa làng đến bắt. Các con đừng nói to, Chúa làng nghe rõ. Người mẹ lại lo: lên núi cao, Chúa làng không bắt được nhưng lấy gì nuôi thằng Nhà, con Gạo? Con rận con còn ở lại trong manh áo rách người mẹ, nói: - Chạy vài bước nữa thì đến hang ông lão Đá. Ông lão Đá có một giỏ gạo đầy. Xin ông lão Đá một nửa. Người mẹ qua hang ông lão Đá. Người mẹ không dám hỏi. Ông lão Đá nói: - Cầm lấy nửa giỏ gạo mà nuôi con. Nói xong, ông lão Đá đưa cả giỏ gạo cho người mẹ. Người mẹ chưa kịp đỡ thì nhạc ngựa Chúa làng lại vang lên rất gấp. Ông lão Đá chạy theo người mẹ, đưa giỏ gạo và giục đi mau. Người mẹ cõng thằng Nhà trên lưng, ẵm con Gạo trong tay, cái giỏ gạo bên mình, trèo hết núi này đến núi khác. Tay chân người mẹ đã nát toạc vì gai và đá nhọn. Giời đã sáng. Người mẹ đứng trên cao nhìn xuống ruộng, bờ ruộng chỉ bé như cái ngón tay. Tiếng nhạc ngựa không nghe thấy nữa. Người mẹ nói với thằng Nhà: - Đây cao lắm rồi. Chúa làng không lên được. Thằng Nhà nói: - Người nhà Chúa làng có đứa lên được. - Sao con biết? - Hôm nọ con theo ông lão Đá lên đây, kiếm gỗ đẽo bắp cày. Người nhà Chúa làng đến cướp bắp cày. Người mẹ nghe nói, hốt hoảng: - Ta phải lên cao nữa. Thằng Nhà nói: - Mẹ để con xuống, con nhớn rồi. Thằng Nhà chạy lên trước. Người mẹ lại trèo, cõng con Gạo trên lưng, cái giỏ bên mình. Lên một :Dnh núi cao, nhìn xuống ruộng, bờ ruộng bé như sợi chỉ. Người mẹ nói với thằng Nhà: - Con có biết núi này không? Thằng Nhà nói: - Con biết. - Sao con biết. - Hôm nọ con theo ông lão Đá lên đây bứt mây. - Người nhà Chúa làng có lên được đây không? - Người nhà Chúa làng lên được, cướp mây của ông lão Đá. Người mẹ nghe nói, hốt hoảng: - Ta phải lên cao nữa. Con Gạo nói: - Mẹ để con xuống, con nhớn rồi. Thằng Nhà dắt con Gạo chạy lên trước. Người mẹ lại trèo, cái giỏ bên mình. Lên một :Dnh núi cao lắm, nhìn xuống, không thấy gì, chỉ toàn là mây trắng. Gió thổi mạnh đến nỗi thằng Nhà và con Gạo phải ôm lấy chân người mẹ. Người mẹ phải ôm chặt lấy một mỏm đá. Người mẹ hỏi thằng Nhà: - Con có biết núi này không? Thằng Nhà nói: - Con không biết. Người mẹ nghĩ: - Thế thì Chúa làng không lên được, người nhà Chúa làng không lên được. Chúa làng không giết được mẹ con ta. Hai đứa bé đã thiu thiu ngủ. Người mẹ để mỗi con nằm trên một đùi, mỗi tay ôm một đứa. |
#4
|
||||
|
||||
![]() Người mẹ nghĩ:
- Chúa làng không lên được, nhưng ta ở đây thì ăn hết gạo của hai con. Phải xuống núi kiếm thêm gạo cho chúng nó. Người mẹ hát cho thằng Nhà và con Gạo ngủ say, rồi đứng dậy. Người mẹ lại nghĩ: Phải treo giỏ gạo lên cao để con nó ăn dần, treo thấp thì con nó ăn một lúc hết ngay, nó không chờ được mẹ về, nó khóc hết hơi. Người mẹ trèo lên một cây gạo rất cao, cành lá trơ trụi, và treo cái giỏ gạo lên ngọn cây. Người mẹ trèo xuống nhìn hai đứa con đang ngủ say, hát cho chúng nó ngủ say hơn nữa. Người mẹ bẻ một sào trúc dài dựa vào gốc cây để thằng Nhà con Gạo chọc giỏ lấy gạo ăn. Cuối cùng, người mẹ cởi manh áo rách đắp cho hai con. Con rận con không đi với người mẹ. Nó ở lại trong manh áo rách người mẹ đã cởi đắp cho hai con. Người mẹ bước đi một bước lại quay nhìn hai con, ứa nước mắt đi không đành. Con rận con bò ra khỏi manh áo rách, bò lên một cành cây ngang vai người mẹ. Người mẹ vẫn quay nhìn hai con, ứa nước mắt đi không đành. Con rận con đã bò lên ngang tai người mẹ, nói nhỏ: - Chị đi đi, đi tìm gạo cho thằng Nhà, con Gạo. Người mẹ ứa nước mắt. Con rận con lại nói: - Chị đi nhanh lên. Dọc đường có gặp Chúa làng thì nhằm rừng mây mà chạy vào. Rừng mây chị chạy được, Chúa làng cưỡi ngựa không chạy lên được. Người mẹ hỏi: - Liệu Chúa làng có lên đây không? - Chúa làng gặp chị, đuổi theo chị, thì không lên đây nữa. - Chúa làng cứ lên thì làm sao? - Thì đã có tôi. Người mẹ gạt nước mắt xuống núi. Một lúc nghe văng vẳng tiếng nhạc ngựa của Chúa làng. Người mẹ chạy xuống đến lưng chừng núi thì nhạc ngựa của Chúa làng cũng vang lên ở lưng chừng núi. Người mẹ thấy ngựa Chúa làng trước mặt, kêu lên một tiếng và chạy rẽ vào rừng mây. Chúa làng nghe tiếng người mẹ kêu, phi ngựa đuổi theo vào rừng mây. Dây mây chằng chịt, ngựa Chúa làng vướng mây không chạy được, Chúa làng nhảy xuống ngựa, đuổi theo người mẹ. Mây rẽ ra cho người mẹ chạy. Gai mây đâm vào tay, vào chân, vào mặt Chúa làng. Chân nó, tay nó, mặt nó chảy máu. Chúa làng phải chạy trở ra, đứng ngoài rừng mây nhìn vào, gầm thét. Người mẹ ra sức chạy cho xa, cho thật xa tiếng gầm thét của Chúa làng. Người mẹ lạc mất đường về. Chúa làng gầm thét khản cả cổ, mà vẫn không thấy người mẹ ra. Chúa làng lên ngựa. Gai mây đâm vào chân, máu chảy ra đã khô. Gai mây đâm vào tay, máu chảy ra đã khô. Gai mây đâm vào mặt, máu chảy ra đã khô. Máu khô làm thành những đường vằn vện trên chân, trên tay, trên mặt Chúa làng. Mặt Chúa làng càng thêm hung ác. |
#5
|
||||
|
||||
![]() Trên núi, thằng Nhà và con Gạo đã thức dậy. Hai đứa quờ tay không thấy mẹ, rụi mắt nhìn chung quanh cũng không thấy mẹ đâu. Con Gạo khóc, thằng Nhà nói:
- Chúng ta hú to lên thì mẹ về. Chúng nó hú to. Tiếng vang cũng hú, con rận con nghe tiếng hú, nó bắt chước tiếng người mẹ hú, hú lên. Thằng Nhà nói: - Mẹ nghe tiếng chúng ta hú rồi. Mẹ sắp về đấy. Thằng Nhà dắt con Gạo ra gốc cây gạo, thấy giỏ gạo treo trên ngọn cây. Thằng Nhà thấy cái sào trúc, nói: - Mẹ treo cao để chúng ta ăn dè đây. Nó lấy cái sào chọc vào giỏ gạo, mấy hạt gạo rơi xuống. Hai anh em cúi xuống nhặt ăn. Ăn xong, hai đứa trẻ nhìn xuống dưới núi, chúng nó :Dng mặt, lại ôm nhau, lấy manh áo rách của người mẹ đắp, rồi lại ngủ thiếp đi. Con rận con vẫn hú đều đều, ru ngủ hai đứa trẻ. |
#6
|
||||
|
||||
![]() Chúa làng mặt mày vằn vện, cưỡi ngựa ra khỏi rừng mây, đang định về thì nghe tiếng hú trên núi. Chúa làng phi ngựa lên. Rận con nghe tiếng nhạc ngựa, vội vã bò xuống núi đón Chúa làng. Chúa làng phi ngựa lên tới chỗ có tiếng hú, chỉ thấy một con rận con, quát:
- Có ba mẹ con chạy qua đây không? Chúa làng hỏi ba lần. Ba lần, con rận con trả lời không biết. Chúa làng tức giận đùng đùng, bắt con rận con bỏ vào mồm cắn, nuốt chửng, con rận con nói: - Chúa làng giết người, ăn rận, không được làm người nữa. Chúa làng sẽ biến thành con hổ. Con rận con nói xong thì Chúa làng biến thành con hổ, mặt mày vằn vện rất hung ác. Con hổ chạy vào hang trong rừng. Dọc đường nó gặp một người con gái đi kiếm củi. Con hổ gầm lên một tiếng, nhảy tới vồ người con gái, bắt về hang. Người con gái khóc lóc. Con hổ định ăn người con gái, nhưng nó thấy người con gái mắt sáng như sao, tay dẻo như mây, nó nói: - Tao tha chết cho mày, nhưng tao lấy mày làm vợ. Người con gái khóc lóc, giãy giụa. Về đến hang, con hổ giam người con gái vào một ngăn bên. Nó chất đá chung quanh. Nó chất những tảng đá to nhất, nặng nhất chung quanh người con gái. Từ khi Chúa làng biến thành hổ, dân làng làm ăn đã dễ chịu hơn trước. Nhưng con hổ lại bắt dân làng mỗi ngày phải nộp cho nó một buồng gan, gan trâu hay gan lợn. Nếu không nộp thì nó sẽ bắt người. Dân làng rất căm con hổ, nhưng khiếp oai nó, nên ngày ngày phải giết trâu, giết lợn, cắt lấy buồng gan đem ra bờ suối. Ngày ngày hổ ra đấy lấy gan ăn. Dân làng vẫn tìm cách trừ con hổ đi, nhưng chưa có dịp. Thằng Nhà, con Gạo ăn hết giỏ gạo thì vừa tròn một tháng. Người mẹ vẫn chưa về. Con Gạo khóc. Thằng Nhà nói: - Chúng ta phải đi tìm mẹ chứ khóc mẹ cũng chẳng về. Thằng Nhà cõng con Gạo xuống núi. Buổi chiều, hai anh em tới một bờ suối. Con Gạo vừa khóc vừa nói: - Sao mãi mẹ chẳng về. Gạo kêu đói, Gạo khóc đòi ăn. Thằng Nhà cũng đói lắm, nhưng nó không khóc, nó nói: - Mẹ thế nào cũng về. Thằng Nhà trông trước trông sau, thấy bên bờ suối có một buồng gan lợn. Nó định nhảy ra lấy thì con hổ vừa tới. Thằng Nhà giấu con Gạo vào một bụi kín. Hai đứa trẻ nhìn ra. Con hổ ăn gan xong, vươn mình vằn một cái rồi biến vào rừng. Hai anh em phải bịt mũi vì mùi hôi tanh của con hổ. Ngày hôm sau, gần về chiều, thằng Nhà và con Gạo núp trong bụi kín, thấy một ông cụ già đem một buồng gan đến đặt bên bờ suối, cũng vẫn chỗ hôm qua. Ông cụ lấm lét nhìn xung quanh rồi đi. Xâm xẩm tối, con hổ tới ăn gan xong, nó vươn mình vằn một cái rồi biến vào rừng. Hai anh em phải bịt mũi vì mùi hôi tanh của con hổ. Ngày hôm sau nữa, gần về chiều, thằng Nhà và con Gạo núp trong bụi kín, thấy một bà lão đem một buồng gan đến đặt ở bờ suối, cũng vẫn chỗ hôm qua. Bà lão lấm lét nhìn chung quanh rồi đi. Đợi bà lão đi khỏi, Nhà nhảy ra. Gạo giữ lại, nói: - Đừng ra, hổ cắn chết. Thằng Nhà nói: - Hổ chưa tới. Anh ra lấy gan về cho em ăn đỡ đói. Nói xong, thằng Nhà chạy rất nhanh ra bờ suối, lấy buồng gan trở về. Con Gạo nhảy ra khỏi bụi, tíu tít nói: - Nhanh lên, nhanh lên, hổ sắp tới đây. Thằng Nhà một tay cầm buồng gan, một tay dắt Gạo, nói: - Vào sâu trong rừng kẻo hổ vào bắt được. Hai đứa vào sâu trong rừng. Thằng Nhà nhớ hồi đi với ông lão Đá. Ông lão Đá dạy nó cách đập đá lấy lửa. Nó đập đá, lửa tóe ra. Hai đứa chất củi khô làm bếp nướng gan, nướng chín đến đâu ăn đến đấy. Con hổ đến bờ suối như mọi khi. Không thấy buồng gan , nó gầm lên một tiếng. Con Gạo ôm chầm lấy anh, nói: - Chạy đi không hổ bắt. còn tiếp |
#7
|
|||
|
|||
![]() :
- Không sợ. Nó không vào đây được. Con hổ sục sạo chung quanh một hồi lâu. Nó đi đến đâu thì đá băng cây đổ đến đấy, nhưng nó không vào được chỗ thằng Nhà và con Gạo. Ngày hôm sau cũng thế. Ngày hôm sau nữa cũng thế. Con hổ sục sạo chung quanh một hồi lâu. Nó đi đến đâu thì đá băng cây đổ đến đấy, nhưng nó vẫn không vào được chỗ thằng Nhà và con Gạo. Nó gầm lên, tiếng gầm lay rừng chuyển núi. Cuối cùng nó lồng lộn ra về. Thằng Nhà, con Gạo lại nướng gan, chín đến đâu ăn đến đấy. Con Gạo nói: - Để dành cho mẹ một miếng gan kẻo mẹ đói. *** Con hổ về hang, gầm thét dữ tợn. Vợ hổ sợ khiếp, chạy sang ngăn bên, ôm mặt khóc. Ngày hôm sau, con hổ ra bờ suối rất sớm. Nó nấp sau một bụi lau. Buổi chiều, nó thấy một ông lão mang buồng gan đặt bên bờ suối, lấm lét nhìn chung quanh rồi đi. Ông lão vừa đi thì có một thằng bé chạy tới xách buồng gan chạy vụt vào rừng sâu. Con hổ gầm lên: - Thằng bé hỗn láo, muốn sống thì để buồng gan đấy. Nó nhe nanh, vểnh râu, nhảy những bước nhanh như gió, đuổi theo thằng Nhà. Nó đứng xa, thấy một đống lửa to, hai đứa trẻ ngồi nướng gan, mùi thơm phưng phức. Con hổ thèm rỏ một bãi nước bọt tanh tưởi. Nó nhảy xồ vào, nhưng đá băng cây đổ, nó không vào được chỗ thằng Nhà và con Gạo. Nó gầm lên những tiếng lay rừng chuyển núi. Nó điên cuồng, lồng lộn ra về. Về đến hang, con hổ gầm thét dữ tợn. Vợ hổ sợ khiếp nằm trong ngăn bên, ôm mặt khóc. Con hổ quát: - Có hai đứa trẻ cùng giống người với mày, dám cả gan lấy gan của tao ăn. Mày vào rừng sâu, chỗ nào có lửa là chỗ chúng nó nấp, dỗ đem chúng nó về đây. Vợ hổ nói: - Hổ còn không đem về được, tôi đem thế nào được? Con hổ há rộng mồm, nhe nanh nhọn hoắt, mắt đỏ ngầu như miếng tiết. Nó lại gầm: - Không đem được hai đứa trẻ về đây, thì tao bắt hết dân làng ăn gan. Vợ hổ nghe nó dọa bắt hết dân làng ăn gan, lo sợ quá đành phải đi. Nhưng vừa đi, vợ hổ vừa khóc. Vợ hổ đến chỗ hai anh em Nhà và Gạo. Hai đứa đang ngủ, ánh lửa ửng hồng trên trán thằng Nhà trên trán con Gạo. Vợ hổ nhìn hai đứa trẻ càng thương, nước mắt chảy ròng ròng. Nước mắt chảy trên trán của Nhà, trên má của Gạo. Thằng Nhà và con Gạo choàng tỉnh dậy. Chúng nó rụi mắt, thấy trước mặt là một người con gái xinh đẹp, nhưng mặt buồn buồn như mặt người mẹ. Thằng Nhà ngồi dậy, hỏi: - Chị là ai? Con Gạo cũng ngồi dậy, chạy đến nắm tay vợ hổ, hỏi: - Chị ở đâu đến đây? Vợ hổ không trả lời được, đứng khóc. Con Gạo chạy đến ôm chân vợ hổ. Thằng Nhà cũng chạy đến cầm tay vợ hổ. Thằng Nhà hỏi: - Chị là ai mà lại khóc? Con Gạo cũng hỏi: - Chị ở đâu đến đây mà cứ khóc mãi thế? Vợ hổ nghẹn ngào nói: - Thôi, hai em đừng hỏi nữa. Hai em cứ đi theo chị đây, chị sẽ nói cho hai em hiểu. Thằng Nhà hỏi: - Đi với chị à? Đi đâu? Con Gạo cũng hỏi: - Đi với chị à? Chị đưa em đến với mẹ em nhé. Mặt vợ hổ cũng buồn như mặt người mẹ. Tiếng nói của vợ hổ cũng êm dịu như tiếng nói của người mẹ. Con Gạo bằng lòng đi với vợ hổ. Thằng Nhà cũng bằng lòng. Hai anh em giục vợ hổ đi, vợ hổ lại không đi, đứng nguyên một chỗ, nước mắt chảy ròng ròng. Vợ hổ nghĩ: - Không lẽ đem hai em về cho hổ ăn gan. Con Gạo nóng lòng tìm mẹ, giục vợ hổ đi. Thằng Nhà cũng giục. Vợ hổ vẫn chưa chịu đi. Chợt vợ hổ nghĩ ra một cách, bảo hai em chui vào váy, rồi tiến về hang. Hổ thấy vợ về, hỏi: - Có tìm thấy chúng nó không? Vợ hổ nói: - Chỉ thấy núi băng cây đổ, đống lửa vẫn cháy, hai đứa trẻ đi rồi. Hổ gầm lên một tiếng lay rừng chuyển núi. Vợ hổ sợ khiếp. Con Gạo bám chặt lấy thằng Nhà. Hổ nhìn váy vợ thấy lùng thùng hỏi: - Sao to thế kia? Vợ hổ nói: - Sắp đẻ, làm buồng cho tôi đẻ. Hổ chỉ vào ngăn riêng của vợ hổ, bảo: - Cứ vào đó mà đẻ đi. Vợ hổ nói: - Phải tha thêm đá vào. Hổ bèn đi tha đá chất đầy chung quanh ngăn của vợ hổ. Vợ hổ vào ngăn, cài cửa đá lại. Trong ngăn đá dầy, con Gạo khóc sụt sùi. Thằng Nhà hỏi vợ hổ: - Sao chị lại lừa chúng tôi về đây cho hổ ăn thịt chúng tôi? Vợ hổ lại khóc, cúi xuống chụm đầu vào hai đứa trẻ, kể lại vì sao vợ hổ bắt buộc phải đưa Nhà và Gạo về đây. Cuối cùng, vợ hổ nói: - Chị không đưa hai em về đây thì hổ ăn thịt hết dân làng. Chị đem hai em về đây, hai em trốn trong này với chị để tìm mưu giết hổ. Mặt vợ hổ buồn như mặt người mẹ. Tiếng nói của vợ hổ êm dịu như tiếng nói người mẹ. Nhà và Gạo bằng lòng trốn trong ngăn đá với vợ hổ. Hổ đi rừng về, nhìn vào phía ngăn đá, gầm lên, hỏi: - Đẻ chưa? Vợ hổ chưa kịp trả lời, nó đã phồng mũi lên. Nó ngửi thấy hơi trẻ con, nó gầm: - Đẻ người à? Mấy đứa? Đem ra đây. Vợ hổ trả lời: - Hai đứa, không đem ra được. Nó nhỏ, ra gió nó chết. - Không đem ra thì mở cửa tao vào. - Vào không được, nó nhỏ, nó thấy bố hổ, nó sợ nó chết. - Nó nhỏ, gan nó to chừng nào? - Nó nhỏ, gan nó bằng đốt tay. Hổ liếm mép bỏ đi, nghe xa xa có tiếng đá băng, cây đổ. Vợ hổ kể lại chuyện bị hổ bắt ép làm vợ như thế nào cho hai đứa trẻ nghe. Thằng Nhà cũng kể tình cảnh nhà mình cho vợ hổ nghe. Con Gạo ôm chặt lấy thằng Nhà, thằng Nhà ôm chặt lấy vợ hổ, vợ hổ ôm chặt lấy hai em. Từ đôi mắt vợ hổ sáng như sao, hai dòng nước mắt chảy ra trong như nước suối, rơi xuống bàn tay nhỏ của con Gạo và thằng Nhà. Con Gạo hỏi: - Mẹ em đâu? Vợ hổ nói: - Các em thế nào cũng tìm thấy mẹ. Chị thế nào cũng thấy nhà. Vợ hổ lẻn ra, vào rừng trảy muỗm về cùng hai em ăn. Ăn xong hai đứa trẻ ngủ. Vợ hổ ngồi nhìn hai em, thấy chúng nó hiền lành, thương chúng nó bơ vơ, vợ hổ lại khóc. Vợ hổ cất tiếng êm ái ru cho hai em ngủ say.
__________________
~~{{ Welcome all of you }}~~ To Vinagames |
#8
|
|||
|
|||
![]() - Đã nhớn chưa? Đem một đứa ra đây tao ăn gan. Vợ hổ nói: - Còn bé lắm. Chưa nhớn được là bao. Ăn bây giờ chẳng bõ. Ngày hôm sau, hổ lại hỏi. Vợ hổ lại trả lời như thế. Hổ gầm lên, làm cho cả hang đá rung lên như sấm động. Hổ nói: - Mày không được nói quanh. Tao hẹn một ngày nữa. Ngày mai, mày không đưa một đứa ra thì tao sẽ phá cửa vào lôi cả ba đứa chúng mày ra ăn một lúc. Nói xong hổ ra đi, nghe xa xa đá băng cây đổ ầm ầm. Ba người trong hang ôm nhau khóc. Con Gạo nói: - Mẹ ở đâu, mẹ về đón con, hổ nó sắp ăn gan con rồi. Lúc này người mẹ thấy nhói đau trong ruột. Người mẹ đã đi lùng hết rừng núi, đầu sông ngọn nguồn để tìm con, nhưng không gặp. Ngày đêm người mẹ chỉ khóc, mắt người mẹ đã mờ đi. Thằng Nhà lấy tay gạt nước mắt, nói với vợ hổ: - Chị ra cắt lấy một miếng gan ở bờ suối về, ngày mai hổ hỏi thì đưa ra cho nó, bảo rằng gan người bé hơn gan trâu. Vợ hổ ra bờ suối cắt lấy một miếng gan trâu đem về. Thằng Nhà nói: - Chị lấy ba gai mây nhét kín vào trong miếng gan, hổ ăn gan, gai mây sẽ đâm thủng ruột hổ. Ngày hôm sau, hổ gầm: - Đem một đứa ra đây để tao ăn gan. Vợ hổ nói: - Tôi giết một đứa rồi. Đây đã sẵn buồng gan của nó để bố hổ ăn. Hổ cười, mặt hổ cười lại càng xấu xí, dữ tợn. Hổ khen vợ hổ tốt. Vợ hổ đưa miếng gan cho hổ. Hổ hỏi: - Sao gan không tươi? Vợ hổ nói: - Gan người không tươi bằng gan trâu, gan lợn, nhưng bổ hơn gan trâu, gan lợn. Hổ lại hỏi: - Sao gan người có cái gì vương vướng khó ăn? Vợ hổ nói: - Gan người không mềm bằng gan trâu, gan lợn, nhưng gan người bổ hơn gan trâu, gan lợn. Hổ ăn xong thì lưỡi hổ tóe máu, toạc ra làm đôi, ruột hổ đau như kim đâm. Vợ hổ cài cửa đá lại thật cẩn thận. Hổ gầm, hổ quát, hổ kêu. Hổ gọi vợ hổ ra đấm lưng cho hổ. Vợ hổ không ra, hổ nói: - Mày phản tao, tao biết rồi. Nó gầm lên một tiếng, đá trong hang lở ầm ầm. Nó húc vào ngăn bên, đá vỡ toác ra. Nó trông thấy vợ đang ôm hai đứa trẻ. Nó lách vào, nhưng đá đã kẹp lấy đầu con hổ, đầu con hổ vỡ toác ra. Thằng Nhà, con Gạo và vợ hổ phải đưa tay lên bịt mũi vì mùi tanh hôi của con hổ. Thằng Nhà nói: - Hổ chết rồi. Phải đem chôn hổ ngoài hang. Ba người đào một cái hố sâu, vứt xác hổ xuống, lấp đất lên. *** Con Gạo đem manh áo rách của người mẹ ra phơi. Nhớ mẹ, Gạo khóc, nước mắt của Gạo rơi xuống đất. Thằng Nhà vừa nhớ mẹ vừa thương em, cũng khóc, nước mắt của Nhà rơi xuống đất. Người con gái vừa nhớ nhà vừa thương hai đứa trẻ bơ vơ, cũng khóc, nước mắt của người con gái rơi xuống đất. Thằng Nhà vào trong ngăn lấy ra một hột muỗm đem vùi xuống đất. Nó nói: - Muỗm ơi, mày mọc lên cho chúng tao khuây khỏa chút nào. Sáng hôm sau, ba người chạy ra, thấy muỗm đã mọc mầm. Gạo không khóc nữa. Người con gái cũng vui lên. Buổi trưa, ba người chạy ra, thấy muỗm đã cao bằng đầu người con gái. Ba người vỗ tay cười. Buổi chiều, ba người chạy ra, thấy muỗm đã cao vút tới mây, cành lá rườm rà như một cái tán lớn mở ra rợp cả một vùng. Ba người đứng dưới gốc muỗm nhảy nhót. Sáng hôm sau, muỗm chi chít những quả là quả. Người con gái trảy ba quả muỗm vừa ngọt vừa thơm. Ba người ăn vào mát lòng mát dạ. Chim rừng nghe tin hổ chết, trước hang hổ lại có cây muỗm to bóng râm rất mát, quả vừa thơm vừa ngọt. Chúng nó ríu rít ca, rủ nhau bay đến cây muỗm. Đầu tiên là chim chào mào. Thằng Nhà ngồi dưới gốc muỗm với con Gạo và người con gái, thấy chào mào nghiêng mào ăn muỗm, bèn hỏi: - Chào mào có biết mẹ tôi ở đâu không? Chào mào hỏi: - Người thế nào? - Giống tôi như đúc. - Thế thì không biết. - Chào mào không biết thì không cho chào mào ăn. Thằng Nhà xua con chào mào. Chào mào vừa bay đi thì một con sáo đến. Thằng Nhà ngồi dưới gốc cây muỗm với con Gạo và người con gái, thấy sáo đang lấy mỏ ngắt rỉa một quả muỗm, bèn hỏi: - Sáo có biết mẹ tôi ở đâu không? - Người thế nào? - Giống tôi như đúc. - Thế thì không biết. - Sáo không biết thì không cho sáo ăn. Thằng Nhà xua con sáo. Sáo vừa bay đi thì một con đại bàng đến. Đại bàng mào đỏ mỏ vàng, lông cổ óng ánh năm mầu, hai cánh xòe ra rợp cả hang hổ. Thằng Nhà ngồi dưới gốc cây muỗm với con Gạo và người con gái, thấy đại bàng ăn quả, bèn hỏi: - Đại bàng có biết mẹ tôi ở đâu không? Đại bàng nhìn thằng Nhà, nhìn con Gạo một lúc lâu lại nhìn người con gái. Đại bàng nói: - Đại bàng có biết một bà giống hai em như đúc, bà có một trai tên là Nhà, một gái tên là Gạo, bà vẫn nhắc hai con, nhưng không biết đường về. - Thế thì đúng là mẹ chúng tôi rồi. Mẹ tôi ở đâu, đại bàng? - Phải đi qua ba rừng, bốn sông, bảy núi, rồi đến một bến sông, nước trong như gương, bến có một cây đa um tùm mát rượi. Mẹ các em thường hay đến đấy tắm rửa. - Đại bàng dẫn chúng tôi đi tìm mẹ nhé. - Để đại bàng ăn no thì đại bàng dẫn các em đi tìm mẹ. - Thế thì đại bàng ăn đi, ăn nhanh lên rồi đưa chúng tôi đi tìm mẹ. Đại bàng ăn xong, nói: - Hai em trèo lên mình đại bàng, mình đại bàng êm như bông, ấm như nắng, đại bàng sẽ dẫn hai em đi tìm mẹ. *** Thằng Nhà đỡ con Gạo lên mình đại bàng, rồi bước lên ngồi đằng sau đứa em. Hai anh em quay lại thấy người con gái đứng trước cửa hang, mặt buồn buồn như mặt người mẹ . Người con gái nói: - Hai em đi tìm mẹ, chị thì bao giờ tìm thấy nhà? Người con gái sa nước mắt, nước mắt trong như nước suối. Thằng Nhà nói: - Đại bàng ơi, đại bàng có giúp cho chị tôi tìm được nhà không? Đại bàng nói: - Ra bờ suối, đi vào con đường đá, đến tìm ông lão Đá ông lão Đá sẽ chỉ đường cho chị về nhà. Người con gái nói: - Làm sao mà tìm đến được nhà ông lão Đá? - Đại bàng sẽ thả lá muỗm ở dọc đường, chỗ nào có lá muỗm thì đi, chị sẽ tìm được nhà ông lão Đá. Người con gái nói với hai đứa bé: - Hai em tìm được mẹ rồi thì về chỗ ông lão Đá cho chị được gặp, kẻo chị nhớ hai em. Thằng Nhà nói: - Dù xa, dù khó chúng em cũng tìm gặp chị. Người con gái đứng trước cửa hang, nhìn hai đứa trẻ gật gật đầu. Con Gạo giữ chặt manh áo rách của mẹ. Thằng Nhà một tay giữ Gạo, một tay nắm lông cổ đại bàng. Đại bàng cất tiếng hót như tiếng sáo, xòe hai cánh biếc như mây xanh, bay bổng lên giời. Hai anh em quay lại thấy người con gái vẫn đứng trước cửa hang gật gật đầu. Đại bàng thỉnh thoảng lại nhả xuống một lá muỗm.
__________________
~~{{ Welcome all of you }}~~ To Vinagames |
#9
|
|||
|
|||
![]() bông, ấm như nắng, tiếng đại bàng kêu như tiếng sáo. Đại bàng bay qua một con sông, thằng Nhà giật lông cổ đại bàng, hỏi:
- Đây rồi phải không, đại bàng? Đại bàng nói: - Chưa phải. Bến sông mẹ em hay tới trong chứ không đục. Thỉnh thoảng con Gạo nói: - Đại bàng ơi, đại bàng thả lá muỗm xuống kẻo chị tôi lạc lối. Đại bàng bay qua rừng, bay qua núi, mình đại bàng êm như bông, ấm như nắng, tiếng đại bàng kêu như tiếng sáo. Đại bàng bay qua một con sông, có bến um tùm. Thằng Nhà giật lông cổ đại bàng, nói: - Đây rồi phải không đại bàng? Đại bàng nói: - Chưa phải. Bến sông mẹ em hay tới là bến cây đa, không phải bến cây si. Con Gạo chực khóc. Nó nói: - Có gặp mẹ thật không? Đại bàng nói: - Gạo đừng sốt ruột. Phải bay qua đủ ba rừng, bốn sông, bảy núi mới tìm thấy mẹ. Đại bàng bay hết ba rừng, bốn sông, bảy núi, mình đại bàng êm như bông, ấm như nắng, tiếng đại bàng kêu như tiếng sáo. Tới một bến sông, có một cây đa cổ thụ um tùm, đại bàng từ từ đỗ xuống. Lúc ấy vào giữa trưa. Đại bàng nói: - Mẹ hai em ở đây. Thằng Nhà và con Gạo nhảy xuống đất vỗ tay cười. Thằng Nhà ôm lấy cổ đại bàng nói: - Đại bàng tốt lắm. Bây giờ đại bàng chỉ cho tôi đến chỗ mẹ tôi. Đại bàng nói: - Các em trèo lên cây đa, tới cái cành chĩa ngang mặt nước. Các em nhìn xuống sông. Lát nữa, bà con đi kiếm củi qua đây, thường hay xuống rửa mặt. Các em thấy trên mặt nước, ai giống mặt hai em, thì đấy chính là mẹ các em. Nói xong, con đại bàng mào đỏ, mỏ vàng, lông cổ óng ánh năm mầu, mình êm như bông, ấm như nắng, xòe cánh to rộng, vỗ cánh bay cao, tiếng kêu êm ái như tiếng sáo. Thằng Nhà đỡ con Gạo trèo lên cây đa. Hai anh em bám trên cái cành cao mọc chĩa ra ngang mặt nước. Chúng nó soi mặt trên dòng sông trong vắt, mặt hai đứa nổi trên mặt nước, giống nhau như đúc. Những người đàn bà đi kiếm củi về, buổi trưa oi bức, ai nấy đều đặt gánh củi dưới gốc đa, rồi xuống bến rửa mặt lau mình. Thằng Nhà và con Gạo nhìn xuống mặt sông. Mặt chúng nó hiện lên rất rõ, nhưng hai đứa không thấy mặt ai giống như mặt chúng nó. Đám người rửa mặt lau mình xong, lại cất gánh đi. Đám người khác đến. Thằng Nhà và con Gạo lại nhìn xuống mặt sông nhưng không thấy mặt ai giống như mặt chúng nó. Con Gạo khóc, thằng Nhà nói: - Em Gạo đừng khóc, đại bàng không nói dối đâu. Đám người rửa mặt lau mình xong, lại cất gánh đi. Đám người khác đến. Thằng Nhà và con Gạo nhìn xuống mặt sông, mặt chúng nó hiện lên rất rõ, giống nhau như đúc. Bỗng chúng nó thấy hiện trên mặt nước trong, mặt một người đàn bà giống mặt chúng nó như đúc. Người đàn bà đang rửa mặt, cũng thấy hiện trên mặt nước trong mặt hai đứa trẻ giống mặt mình như đúc. Nước mắt của người đàn bà rỏ xuống dòng sông. Nước mắt của thằng Nhà, nước mắt của con Gạo cũng rỏ xuống dòng sông. Dòng nước trôi, nước sông trong vắt, ba khuôn mặt giống nhau như đúc, chụm vào nhau rồi lại tỏa ra, tỏa ra rồi lại chụm vào nhau. Con Gạo giơ manh áo rách vẫy . Nó nói: - Mẹ ơi! Thằng Nhà cũng nói: - Mẹ ơi! Người đàn bà giơ tay ra đón hai đứa trẻ. Mặt người mẹ không buồn nữa, mắt người mẹ không mờ nữa. Tiếng nói êm như ru cất lên: - Lại đây con. Thằng Nhà và con Gạo ôm chặt lấy người mẹ, người mẹ ôm chặt lấy hai con. Người mẹ nói: - Mẹ đi kiếm ăn, mong cho Nhà có nhà, Gạo có gạo, không ngờ lạc đường, để đến nỗi hai con khổ sở. Vừa nói vừa vuốt tóc rối bù của con giai, lau nước mắt cho con gái. Tiếng người mẹ êm hơn tiếng sáo của đại bàng, êm hơn tiếng người con gái trong hang hổ. Tay người mẹ êm hơn bông, ấm hơn nắng. Thằng Nhà bắt đầu kể cho mẹ nghe những chuyện chúng nó gặp ở dọc đường. Người mẹ nói: - Chúa làng chết rồi, hổ cũng không còn. Mẹ con ta gặp nhau, thế nào Nhà cũng có nhà, Gạo cũng có gạo. Người mẹ cất tiếng hát ru cho hai con ngủ, và nói: - Các con ngủ đi cho đỡ mệt. Tội tình các con vất vả. Chốc nữa mẹ sẽ mua quà cho các con ăn. Trong tay người mẹ, hai anh em đánh một giấc ngủ ngon. Người mẹ nhìn con, khi thì mỉm cười, khi lại ứa nước mắt. Người mẹ hát: - Trở về làng từ nay có nhà, có gạo, có mẹ có con. Con ơi con ngủ cho ngoan... END
__________________
~~{{ Welcome all of you }}~~ To Vinagames |
#10
|
||||
|
||||
![]() Con Ngựa Già Của Chúa Trịnh
Thi Sĩ: Phương Cung Phương lộ là một làng nhỏ hẻo lánh, nằm lọt trong một thung lũng phía nam chân núi Tản, cách chợ Đan - Lâm chừng bảy dặm. Từ Đan - Lâm vào Phương - Lộ , trên con đường đất mòn, ngoằn ngoèo men theo dọc bờ suối, phải qua một chiếc cầu bằng đá vắt ngang suối, bên cạnh một ngôi đền nhỏ. Trong làng có lão già họ Nông, hai đời chuyên nghề buôn ngựa . Ông cụ sinh ra lão ngày trước là mã phu của triều Trần; khi mãn lính, trở về làng làm nghề buôn ngựa. Năm mười bốn tuổi, lão đã theo cha ra chợ Đan- Lâm học nghề. Lớn lên lão đã nổi tiếng khắp vùng, về môn tướng ngựa và luyện ngựa. Lão Nông có một con ngựa trắng, mình kim, lông trắng như bông, lai lấp lánh như có nạm kim cương, nên lão đặt tên cho nó là Kim bông. Lão thường khoe con ngựa này lão tìm mua được từ lúc nó chưa phát nhà ở tận miền Nước hai. Lão đã từng đi nhiều nơi mà chưa thấy con nào tướng phách toàn mỹ như nó: có sức vượt hàng nghìn dặm với cái thế "cao đầu phóng vĩ" của nòi ngựa chiến. Từ khi con Kim bông bắc yên, ngày ngày lão cưỡi nó đi các nơi để buôn ngựa. Hàng năm những cuộc đua ngựa đầu xuân miền này, không cuộc đua nào vắng lão. Không cuộc đua nào, con Kim bông không đoạt giải nhất. Từ đó tiếng con ngựa hay, mỗi ngày được truyển rộng ra khắp nơi và lọt đến tai chúa Trịnh. Thủa ấy chúa Trịnh đang căn tuyển mộ một đoàn kỵ binh để bình định đất nước, nên liền uỷ một viên quan hầu cận, tìm đến tận nơi hỏi mua. Lão Nông tuy luyến tiếc con Kim bông, nhưng nghĩ đến cái tài của nó lão sẵn sàng trao lại cho viên quan mà rằng:"Con ngựa của bần dân thuộc loại quý mã, là vật, nhưng nó hiểu tiếng người. Bấy lâu nó đã sống với bần dân ở nơi sơn lâm hẻo lánh này, ăn cỏ núi, uống nước suối, tài nó có mà không được dùng, thật lòng bần dân cũng tiếc cho đời nó lắm! Nay chúa công lại cho với nó về chốn triều đình để dùng nó xông pha chiến trận, bần dân cũng được hả dạ vì đã làm vừa ý con quý mã và cũng bỏ công sớm hôm nuôi nấng tập luyện . Lão Nông miệng nói tay trao lại cương cho viên quan. Con Kim bông cũng dòng hai tai gật gật cái đầu như biết mình sắp được từ giã cảnh sơn lâm hưu quạnh, để về vùng vẫy chốn kinh thành. Trên đường về viên quan hết lời khen ngợi con quý mã. Kim bông phi như gió, giả lại đằng sau những đồi núi, cây cỏ hỗn độn của vùng Sơn tây. Chỉ trong nửa ngày đã về đến Thăng- long. Viên quan vào tâu với chúa Trịnh. Hàn tá lại tướng phách cùng nước bay , nước kiệu của con ngựa. Chúa Trịnh lấy làm toại nguyện, và truyền cho các tướng tá chọn ngày mở hội để kén ngựa chiến. Một buổi sáng, trên các ngả đường, nhân dân các vùng lân cận nghe tin, Lũ lượt đổ về xem như nước chảy. Hàng nghìn ngựa tốt từ các nơi đem về được sắp hàng tế chỉnh bên cạnh những kỵ binh nai nịt ngọn ngàng. Con Kim bông ngơ ngác trước quang cảnh mới lạ, lòng nó rộn ràng, mắt nó đăm đăm nhìn thẳng phía cuối đua trường; như để dương oai với đồng loại, nó nín hơi, tóp bụng, cất tiếng hí dài, lanh lảnh nghe sờn óc, người kỵ binh đứng bên cạnh sợ, bỗng né sang một bên, lao đao tưởng ngã.Bọn ngựa trố mắt nhìn Kim bông và cùng cất tiếng hí theo. Sau ba hồi trống lệnh, các kỵ binh lên yên, ra roi, bắt đầu rời vạch. Đoàn ngựa lồng lên, trong bụi lốc mịt mù, những miếng đất bắn ra tứ phía như mưa rào, nhân dân reo hò vang dậy! Chỉ trong chớp mắt, con Kim bông đã vượt lên hàng đầu, vừa chạy vừa hí, vượt lên, chân trước khoăm lại như móc sắt, đuôi bay như giải phướn, tưởng như chân nó không hề chạm tới mặt đất. ở phía xa người ta nhìn nó chỉ còn thấy một bóng trắng lấp lánh, oằn lên, oằn xuống như một con rồng trắng uốn khúc. Nó bay tới phía nào là tiếng reo hò phía ấy vang lên không ngớt. Hàng loạt ngựa thấy sức mình không sánh kịp con Kim bông, bỏ dở cuộc đua, đứng dừng cả lại, hí hí nhìn theo cái bóng trắng nhỏ dần...trong bụi nắng loá của kinh thành. Khi hồi trống, con Kim bông dừng lại, tai nó ù đi vì tiếng hò ca ngợi của xung quanh, nó càng nức lòng, chân nó dậm xuống đất cồm cộp như muốn bay thêm hàng nghìn vòng nữa mới phì sức. Khi tiếng trống chuyển sang thi nước kiệu, con Kim bông rời vạch một cái, là bốn chân nó băm liền trên mặt đất như guồng nước, tiếng chân vỗ ròn rã như mõ đổ hồi, đuôi trải ra trắng như một dòng nước chảy sôi. Nó chạy hết một vòng mà trên lưng nó một kỵ binh bưng bát nước đầy, bát nước không sánh ra ngoài một giọt. Lúc này nó thấy tất cả đua trường đều hướng nhìn về nó, trầm trồ ca ngợi tài nó. Nó lại hí lên một tiếng thật dài kiêu hãnh. Sau cuộc đua này, nó được cả đua trường tặng danh là"Bạch long thiên lý mã"và được chọn làm mẫu mực để luyện tập cho cả đoàn ngựa chiến của triều đình. Cho lên chẳng bao lâu các đồng loại của nó cũng trở thành những chiến mã lành nhgề. Và từ đó, nó cùng bầy ngựa chiến xông pha chiến trận, trải nhiều trận vào sinh ra tử. Nó nhớ nhất là trận quần chiến bên bờ sông Gianh. Thế địch mạnh, quân địch đã thắt vòng quanh nó, nhiều đồng loại nó đã phơi thây. Nó gắng hết sức mạnh, vùng lên như hổ đói, phá vỡ vòng vây, hạ thủ tướng địch, giành toàn thắng. Sau trận này, nó được chúa Trịnh chọn làm mã lệnh, và được ở trong phủ chúa. Chúa Trịnh truyền cho quân lính, xây một chiếc hố bán nguyệt, phía nam vườn thượng uyển, để làm chỗ tắm cho mã lệnh, và cứ hai mươi mã phu ngày ngày trông nom săn sóc ngựa quý của chúa. Lần đầu tiên "con thiên lý"đặt chân tới hoàng cung. Trước mắt nó toàn những lâu đài nguy nga tráng lệ trông phía nào cũng thấy vàng son :Di lọi. Dưới chân nó toàn những đá xanh nhẵn bóng. Những cảnh vật mới lạ khiến nó sợ hãi. Nó toát mồ hôi run lên cầm cập, khi đặt chân lên những phiến đá hoa, được dịp đưa mắt nhìn hai hàng thị vệ tả hữu, đứng cắp gươm trấn bên hành lang. Nó rụt rè, co cổ lại khi mã phu giắt nó vào mã đài, nó tưởng mã phu đưa nhầm nó vào nơi ở của một tướng lĩnh . Con thiên lý được vào ngự hẳn trong mã đài ngày ngày chỉ ăn và tắm. Mỗi buổi chiều, nó phải đứng một chỗ để dăm bẩy mã phu mang kéo sửa từng sợi bờm sợi mao, vuốt ve từng chiếc lông đuôi. Nó càng cảm thấy bận bịu, tù cẳng. Nó bắt đầu mơ ước những cảnh sống khi còn ở bên ngoài cung cấm:"Ôi chao! còn đâu những buổi sáng ta cùng đồng loại chạy nhảy trên thao trường rộng bao la bát ngát ? Còn đâu những phút thi sức cùng đồng loại trên đua trường hàng vạn người ca ngợi tài ta ? Với cái sức khoẻ bay hàng nghìn dặm, với cái thế "cao đầu phóng vĩ" hùng dũng như ta, đã bao phen xông vào trận tuyến, đời ta phóng khoáng biết dường nào! Ôi chao ! đời ta tù túng như thế này thì ta sống sao được ? Sao chúa không cho ta được đem tài ra vùng vẫy trên chiến trường ? Hay chúa đã quên ta là kẻ có tài ?" Một buổi sáng, nó đang đứng trên mã đài, hai con mắt đăm đăm vọng ra ngoài bức thành cao ngất, nó bỗng thấy một mã phu nai nịt gọn ghẽ, khác ngày thường, đến giắt nó ra đứng dưới mái hiên, phía tả hành lang. Nó sửng sốt, tưởng phen này lại được xung trận. Một mã phu khác trải lên lưng nó một tấm ngấm điều, xung quanh thêu kim tuyến. Nó ngoái cổ lại bỗng thấy mình đẹp như phượng hoàng. Hai mã phu nữa mang đến đằng sau nó một vật gì vuông vắngiống như một nhà lầu, gấm vóc xanh đỏ phủ quanh. Một mã phu nữa mang cương đóng vào gáy nó. Bộ cương quý giá và đẹp đẽ làm sao! Đời nó chưa từng nhìn thấy. Hàm thiếc bằng bạc, hai đầu nạm vàng sáng loá. Nó sung sướng gục đầu xuống nhập hàm thiếc một cách ngoan ngoãn. Khi mã phu buông tay; lạ lùng lắm, nó thấy hai vật gì to bằng hai chiếc lá đa che ngang hai bên mắt, khiến nó chỉ có thể nhìn thẳng phía trước mà thôi. Rồi một mã phu ẩy nó lùi lại, đứng vào giữa hai hàng gỗ sơn son thiếp vàng.Uả ! lạ quá chừng những cái gì mà đẹp thế này ? ta sẽ làm gì đây ? Nó rùng mình, thấy hãnh diện như được sống một kiếp sống khác sung sướng hơn trước. Bỗng dưng hai càng gỗ dúi mạnh một cái, cổ nó bệt xuống, miệng nó gần chạm đất, nó vừa ngóc được lên thì giây cương đã ghìm thẳng. Nó cất bước thấy nặng; cái nặng quái gở, như bóp nghẹt lấy cổ có lúc bông bênh nhẹ đi một chút nhưng rồi gáy nó càng như lún xuống. Nó phải cố lấy gân bốn vó mới giữ được cái thế đứng đường bệ. Rồi bỗng có một ngọn roi da quất nhẹ vào mông, nó cắm cổ đi. Khi nghe tiếng bánh xe nghiền trên mặt đá, nó mới biết là nó đang kéo xe cho chúa. Nó gục đầu xuống lủi thủi kéo chiếc xe qua sân, hai mắt nó lờ đờ nhìn thẳng, mỏi mệt, chán ngán. Nhưng chẳng bao lâu, những chậu thóc trộn mật vừa ngọt vừa bùi, những bó lá trúc quân tử vừa thơm vừa ròn sậm sượt đã cùng những buồn tủi sầu muộn, cùng những ước mơ trôi qua ruột tống ra ngoài trả cho quá khứ. Con thiên lý dần dần quen với chức vụ. Nó thấy mình phải phò chúa đến hơi thở cuối cùng mới xứng danh Thiên lý mã. Trong những buổi chầu nó thấy hàng trăm đôi hia, ủng, và đủ các loại ống quần, tà áo, văn có, võ có, lướt đi lướt lại trước mắt, nó càng thấy chức vụ của nó to tát ghê gớm! Chốn thâm nghiêm cung cấm nào mà nó không bước tới ? Có việc quốc sự của triều đình nào vắng mặt nó ? Nó đi đến đâu cũng thấy người chắp tay khẩu đầu tung hô vạn tuế! Đời nó quả là đã sang một bước đường hiển hách, hơn tất cả những lúc oai phong chiếm giải đầu trên các trường đua. Một buổi chiều, trên cổng thành đã nổi trống thu không, mặt trời đã khuất hẳn mái lầu tây;mặt hồ đang gợn lên một màu đỏ nhạt của giáng chiều. Nó sung sướng kéo chúa cùng bà phi đi ngoạn cảnh. Đi chẳng cần đến đâu, nó được đôi lúc thong dong dừng lại, soi bóng xuống nước. Chà ! mặt nhìn mặt, ta uy nghi lộng lẫy đến thế này ư ? Kìa, hai lá đa che mắt ta có khác gì hai cánh mũ của lại thần! Hai càng gỗ khác gì hai tay ngai ngày ngày chúa vẫn ngự ! Phải chăng giời đã an bài cho số phận ta ! Nó càng nhìn càng thấy bóng nó dưới nước to ra, to mãi, uy nghi trong sắc nước lẫn sắc trời . Nó đang say sưa ngắm bóng bỗng giây cương lại giật mạnh. Mép nó đang dang thẳng ra, nó lại bắt đầu cất bước. Xe tới đầu vườn thượng uyển, nó có lệnh dừng lại. tức thì hai bên giây ngai dìm mạnh cổ nó xuống rồi lại bênh nhẹ bỗng. Nó vừa ngóc đầu lên thì một luồng gió mát, lướt đưa vào mũi nó những hương thơm ngào ngạt của muôn hoa. Nó phồng hai cánh mũi, hớn mặt lên thì gấu riềm thiên thanh của bà phi hất nhẹ qua mặt nó. Nó cảm thấy một vị thơm đầm đậm. Nó đưa mắt nhìn theo chỉ thấy từ ngang lưng trở xuống của chúa và bà phi. Gío hồ lộng vào vạt áo chúa và giải xiêm bà phi làm căng phồng lên và đú đởn múa may trước mặt nó. Nó cảm động, đứng ngẩn ra, hai mắt dương thao láo:"Chà! thật là ngoạn mục ! Ôi ! giời đã ban cho ta đôi nhãn ngọc để riêng ta được nhìn những vưu vật của trần gian, ta đội ơn giời!" Càng nhìn theo càng thấy ngoạn mục, nó càng thấy hối hận với những sự việc ngày trước. Nó dậm chân xuống đất cồm cộp, mắt nó nhắm lại, đầu nó đập vào hai bên càng xe như để nhận lấy một hình phạt xứng đáng với tội lỗi của mình vừa đập đầu vừa kể tội:"tội thứ nhẩt là khi chưa vào phủ chúa ta đã để cho chúa và bà phi phải vất vả khó nhọc biết chừng nào! Tội thứ hai sao ta dám đem một việc nhỏ bé tầm thường so sánh với chức mã lệnh đáng tôn đáng kính của chúa đã ban cho như thế chẳng phải trước đây ta đã phụ ơn chúa hay sao ? Tội ta thật đáng phanh thây mới phải. Nếu ta chỉ nghĩ đến cuộc đời phóng khoáng, chỉ nghĩ đến những lúc cùng đồng loại đua tranh thì lấy ai để cùng chúa gánh vác giang sơn, làm cho trăm họ được an cư lạc nghiệp! Ơn hưởng lộc chúa, sức ta ngày một cường tráng, thì cái vượt hàng ngàn dặm đối với ta có gì đáng kể". Sống một cuộc đời lặng lẽ trong phủ chúa, bằng sự kiêu hãnh với chức mã lệnh, chẳng bao lâu trên bờm mao con thiên lý đã trồi lên một lớp lông vàng oé. Trước mã đài nó đã nhìn thấy những cây cảnh bao lần đổi lá. Nhưng nó không biết đời nó đã chuyển dần về già. Tài nó cũng đã mòn mỏi. Nó vẫn tưởng nó còn sức chạy dư ngàn dặm! Có một buổi sáng, nó được kéo xe để chúa cùng bà phi ra ngoạn cảnh ngoài thành. Từ ngày vào phủ chúa, lần đầu nó được đi ra ngoài. Nó ước ao được thăm qua cảnh cũ, xe ra khỏi phủ chúa, bon bon trên con đường đất rộng thênh thang. Nhìn thẳng phía trước, nó lấy làm lạ, nó kêu í í trong cổ như tự hỏi:"làm sao con đường này ngày xua rộng mà nay lại nhỏ bé và thẳng như thế này!"Đi được một quãng, nó nhìn lên phía trên, lại dừng lại tự hỏi:"Ô hay, ngôi chùa kia, ngày xưa rõ ràng nằm bên cạnh một quả đồi lớn, mà bây giờ quả đồi lại nhỏ chỉ bằng con đường ta đang đi là nghĩa làm sao ?". Tất cả những cảnh vật trước mặt nó đều nhỏ lại và thẳng tắp. Nó nhìn cánh đồng, cánh đồng cũng chỉ là một đường thẳng. Rồi cây cỏ, núi đồi cho đến màu giời xanh cũng chỉ thu lại là một đường thẳng. Nó không ngờ hai chiếc lá đa che hai bên mắt chỉ cho nó nhìn được có một chiều. ...Xe đi mãi. Lúc gần đến một thao trường, nó bỗng nghe tiếng hí của đồng loại. Tự dưng nó hớn hở:"Chắc các chú em bao lâu không gặp ta, nay trông thấy ta sẽ khẩu đầu chúc tụng". Vừa nghĩ nó vừa cất nhanh bước. Xe vừa tới, thì đồng loại nó cũng chạy bổ cả đến trước mặt nó, miệng hí; chân cất tiến cất hậu, như chê bai nước đi và tướng mạo của nó. Nó tím gan, hí lên một tiếng như để quở mắng:"Bọn nhãi kia, tội các chú đáng chặt đầu làm lệnh! Các chú không biết ta là ai ư ? đã quên tài của anh đây rồi sao ?" Tất cả đồng loại nó nhe cả răng và lại í í trong cổ:" Chúng tôi biết bác lắm, biết bác ngày xưa là kẻ có tài nhưng bây giờ chúng em nhìn qua đã thấy bật cười về cái tài của bác. Thôi bác ạ ! đừng khoe tài nữa, chúng em đây chỉ ngại bác không rời được khỏi cái xe của chúa! Rời ra thì thóc kia trộn mật ai ăn ?" Con thiên lý uất lên, muốn thoát khỏi xe sông thẳng ra ngoài để tỉ sức, nhưng trên xe lại giật cương. Nó bực lắm, nhưng cũng phải cắm đầu đi. Vừa đi, vừa nghĩ:"Những kẻ ngu si hèn mạt kia, ở đời nàybay chỉ nhìn có một chiều. Bay không biết việc ta đang làm đâydễ mấy kẻ đã làm được ! Sức bay được mấy nả mà vội kiêu ngạo. Bay chạy được vài dặm đã phờ mao sều dãi. Rồi đây ta sẽ cho bay biết tài ta". Và hình ảnh một trường đua gió lộng, bụi cuốn, cờ bay bỗng hiện ra, như thách thức. Con thiên lý mã vẫn tin mình đủ sức phi lên hàng đầu. Sự đời biến đổi. Sau đó ít lâu, chúa Trịnh được tin nhiều tướng tá thua trận ở bên bờ sông Gianh. Chúa định thân chinh đi, nên truyền cho viên tướng trông coi về kỵ binh mang mã lệnh ra đua trường để ôn dượt trước khi sông trận. Viên tướng liền cúi đầu tâu lại:"muôn tâu chúa công, hiện nay trong triều đình không thiếu gì ngựa chiến có dư sức vượt hàng nghìn dặm, và đã từng dự trên dưới một trăm trận. Xin chúa công để tiểu tướng được chọn dâng một con mã chiến có sức khoẻ vào bậc nhất. còn như con mã lệnh, cứ nên để nó kéo xe; vì từ khi đem nó vào phủ chúa, nó ăn thì nhiều, lại không hề luyện tập, tài nó ắt không được như trước. Nếu chúa công dùng con mã lệnh để ra trận tiểu tướng áy náy lắm". Nghe tâu trình, chúa trịnh cũn thấy viên tướng là có lý, nhưng chúa vẫn còn tin ở tài con mã lệnh, chúa bèn hạ lệnh cho mang con mã lệnh ra tỉ sức cùng các chiến mã khác để tiện bề kén chọn. Con thiên lý được dịp rời phủ chúa ra đua trường. Hai cái lá đa đã được cất đi. Nó bàng hoàng nhìn giời nhìn đất, mặt nó hoa hoa, đầu nó choáng choáng. Cảnh vật như quay chong :Dng, cây như mọc ngược, núi như đổ xuống. Vừa gặp đồng loại một cái, nó cố dỏng hai tai, tóp bụng lại lấy hơi hý một tiếng để dương oai. Nhưng tiếng hý của nó vừa é ra thì cụt lủn như có vật gì nút lấy mõm. Các đồng loại của nó cũng nhe răng ra cười rồi cùng cất tiếng hý làm cho nó càng uất. Không chờ tiếng trống lệnh, nó đã lồng lên, tức thì các đồng loại của nó cũng bỏ vạch rượt theo. Tiếng trống liên hồi, con thiên lý càng cắm đầu cắm cổ chạy. Nó đã tưởng mình thắng cuộc, nó đắc chí ngoái đầu lại thì bọn ngựa chiến đã tới sát đằng sau. Chỉ trong chớp mắt nó đã bị tụt lại. Không chịu nó càng lồng lên. Bỗng nó thấy nhói một cái ở ngang bụng như bị một nhát gươm chém mạnh. Nó ngã vật xuống, vùi đầu trong bụi lốc của đoàn ngựa đua bay qua.Nó biết là đứt ruột, không thể sống được. Nó gắng mở to hai mắt, rên lên một tiếng như nói rằng:"Tiếng tăm ta lừng lẫy! như ta chỉ có thể chết ở chiến trường. Nhưng , than ôi! Bãi cỏ này cũng là bãi chiến trường chết thế này cũng là chết vì giang sơn ,vì chúa". Trước hơi thở cuối cùng, nó lấy hết sứctàn ngóc đầu lên, co co hai chân trước, thẳng thẳng hai chân sau, chừng như để cố giữ lấy cái thế"cao đầu phóng vĩ". Hà nội, 10-1956 |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|