Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Tiểu Thuyết - Truyện Dài
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #41  
Old 05-05-2004, 12:48 PM
LoiThiTham LoiThiTham is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 652
Default

Chương 41: Tắc Vi và Mộng Phàm

Cho nên, tối hôm ấy, Tắc Vi bưng mũ "đăng cơ" có chỏm sáng lấp lánh của mình, dắt theo Đao Oa và cha mẹ, cùng đến ngôi nhà nhỏ của Hạ Lỗi.

Tắc Vi đi thẳng đến trước mặc Hạ Lỗi và Mộng Phàm, nhìn chăm chú gương mặt của hai người rồi khẽ gật đầu

- Xem ra các người đã chuyện trò rất nhiều rồi! Tôi đoán, tôi cũng là một đề tài để các người bàn chuyện có phải không?

- Tắc Vi! Hạ Lỗi đứng dậy nhìn bốn người vừa đến. Tắc Vi bình tĩnh nghiêm túc, Đao Oa giận không thể nén. Cha mẹ Tắc Vi đều nhìn anh bằng đôi mắt giận dữ. Trái tim anh đập mạnh, trong tình huống này, phải nói rõ ràng cảnh ngộ và quyết tâm của mình quả thực rất khó! Ở hòn Vọng Phu tại Bắc Kinh xảy ra bao nhiêu thứ vấn vít ràng buộc, làm sao người tộc Bạch ở Đại Lý xa xôi này có thể hiểu nổi? Anh bối rối nhìn đăm đăm Tắc Vi, khó khăn lắm mới mở được miệng - Tắc Vi, tôi đã nói cho cô nghe chuyện của tôi, tôi chưa từng giấu diếm cô, trong đời tôi, vẫn có một...

- Thần bản chủ! Tắc Vi bỗng tiếp lời, mắt không chớp nhìn Mộng Phàm - Chị là thần bản chủ của anh ấy đấy! Trong lòng mỗi người đều có thần bản chủ của mình. Chị cứ vẫn là thần bản chủ của anh ấy! Tôi rất hiểu về chị. Địa vị của chị không phải bất kỳ người con gái phàm trần nào cũng có thể thay thế được! Hôm nay tôi vừa nhìn thấy chị, đã hiểu hết cả! Cuối cùng cũng hiểu vì sao Hạ Lỗi không thể quên chị! Tôi quả là vui thích... Cổ họng cô hơi nghẹn một chút. Cô hất đầu, để lộ ra một nụ cười thanh tao - Tôi quả thực chỉ có chị mới giải trừ nổi sự không vui sướng của Hạ Lỗi. Từ nay về sau, chúng tôi đều có thể nhìn thấy một vị bản chủ thần vui sướng, và một bản chủ thần nương nương! Hai tay cô giơ cao "đăng cơ", chân thành tiến lại. Đây là chiếc mũ tân nương của tộc Bạch, là "đăng cơ" của tôi. Tôi đem nó tặng chị, chỉ thỉnh cầu chị một việc, đừng mang thần bản chủ của chúng tôi đi! Anh ấy ở đây dạy cho trẻ em chúng tôi đọc sách nhận mặt chữ, trị bệnh chữa thương cho những người già yếu, đàn bà trẻ nhỏ chúng tôi, chúng tôi cần anh ấy! Cô quay đầu sôi nổi nhìn Hạ Lỗi. - Chúng tôi không chỉ hoan nghênh anh, mà hoan nghênh cả Mộng Phàm của anh!

Hạ Lỗi bối rối nhìn Tắc Vi. Lúc ấy, Đao Oa xông lại, đấm một quả vào ngựa Hạ Lỗi:

- Anh làm tôi tức chết mất thôi! Làm tôi tức chết mất thôi! Nó vung tay kêu to - Hôn lễ đã chuẩn bị xong rồi! Rất nhiều thôn trại đều đòi đến dự hôn lễ! Chúng tôi phải ca hát ba ngày ba đêm, nhảy, múa ba ngày ba đêm, tôi chuẩn bị ba bịch "tiêu khít", sao anh có thể như vậy? Sao anh có thể xóa bỏ hôn lễ? Anh làm tôi tức chết mất thôi! Làm tôi tức chết mất thôi!...

Đao Oa còn chưa nói xong, tộc trưởng đã tiến lại. Đến nơi, ông túm ngay lấy ngực áo Hạ Lỗi, nhấc toàn thân anh lên.

- Anh muốn thủ tiêu hôn lễ à? Không thể được. Xa gần trong vòng ba trăm dặm, tộc Miều, tộc Thái, tộc Sát Ni, tộc Lộ Nam, tộc Diệc... người già người trẻ các tộc, đều liên lạc xong, đòi đến dự hôn lễ. Mọi người đều vui vẻ hát tưng bừng, làm sao anh nói thủ tiêu là có thể thủ tiêu? Anh tuy là thần bản chủ cũng không giữ chữ tín...

- Cho nên. - Tắc Vi chen lời, giọng rắn rỏi - Hôn lễ ba ngày sau nhất định phải cử hành đúng kỳ! Mọi người sẽ vui vẻ ca hát tưng bừng cho thỏa thích! Tân lang hiện đã có, chẳng qua là tân nương thay đổi mà thôi!

Hạ Lỗi, Thiên Bạch, Nhỏ Ngân, Khang Trung, Mộng Phàm đều nhìn nhau, kinh ngạc đến không nói ra lời.

- Hạ Lỗi. - Tộc trưởng rống lên - Anh có thể không thích con bé ngốc nghếch này, nhưng anh dám trêu đùa người tộc Bạch chúng tôi, chúng tôi sẽ đánh gãy xương anh!

- Cha ơi! Tắc Vi mở to đôi mắt đẹp - Cha chẳng luôn dạy con là gì? Lưới không giữ được cá, cứ để cho nó đi! Cá mà còn như thế, huống chi là thần bản chủ? Nếu cứ cố đánh lưới con cá mà lưới không giữ nổi, thì cá sẽ phát nát mất lưới đánh cá! Cha ơi, chúng ta đừng phát nát lưới đánh cá nữa! Huống chi con gái của cha, còn có một đám thanh niên tộc Bạch, đang xếp hàng!

Tộc trưởng nhướng mày trừng mắt, nặng nề thả Hạ Lỗi xuống.

- Ai bảo anh là thần bản chủ của chúng tôi? Ông trừng mắt nhìn Hạ Lỗi nói lớn tiếng giống như cân nhắc - Thế nghĩa là, hôn lễ không thể thủ tiêu được! Thế nào? Anh nghe theo hay không nghe theo? Anh nói đi!

Hạ Lỗi cảm động muôn phần, nhìn Tắc Vi nuốt lệ gượng cười nói:

- Tôi đồng ý! Anh nhìn Mộng Phàm - Còn cô? Cô bằng lòng làm tân nương tộc Bạch của tôi không? Cô bằng lòng vì tôi mà lưu lại nơi này không?

- Tôi bằng lòng! Mộng Phàm thành tâm thành khẩn kêu lên - Tôi bằng lòng! Tôi bằng lòng! Cô liên tiếp nhắc đi nhắc lại.

Tắc Vi hai tay nâng cao "đăng cơ", Mộng Phàm cúi đầu xuống, cảm động xâu xa nhận lấy chiếc mũ.

- Hay! Thiên Bạch nhảy lên - Phải uống rượu! Tôi phải uống rượu! Hạ Lỗi, mau đem rượu tộc Bạch, rượu tộc Miêu, rượu tộc Sát Ni mà anh giấu kín, mang tất cả ra đây!
__________________

-------------- --------------
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #42  
Old 05-05-2004, 12:50 PM
LoiThiTham LoiThiTham is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 652
Default

Chương Cuối: Hôn Lễ Tộc Bạch

Ba ngày sau, Hạ Lỗi và Mộng Phàm cử hành hôn lễ tộc Bạch long trọng.

Rất nhiều dân tộc thiểu số: tộc Miêu, tộc Sát Ni, tộc Lộ Nam, tộc Diệc... ở gần đó, đều đến. Thanh niên và thiếu nữ tổ chức thành đội ngũ phục trang không giống nhau, ca hát, thổi tu huýt, đánh trống treo trước ngực, dọc đường khiêu vũ tiến vào quảng trường dưới Ba Tháo. Trên quảng trường, từng đống lửa cháy, chuẩn bị thâu đêm suốt sáng. Hạ thả sức uống rượu ca hát, hoan hô không dứt.

Hạ Lỗi cưỡi ngựa, mặc phục trang tộc Bạch, đi nghinh hô Mộng Phàm.

Mộng Phàm đội "đăng cơ" sáng lấp lánh, mặc phục trang tân nương Bạch Tộc có tua bạc, được Tắc Vi và các cô gái tộc Bạch hát vang dẫn đến trước mặt Hạ Lỗi. Những người tộc Bạch kêu to lên:

- Tân lang tân nương uống rượu đồng tâm! Uống rượu đồng tâm! Uống rượu đồng tâm!

Một chiếc chậu gỗ lớn, đựng đầy rượu, được một đám người trẻ tuổi mang đến.

Hạ Lỗi và Mộng Phàm cúi đầu uống rượu. Những người tộc Bạch hoan hô, cướp rượu còn thừa chia nhau. Chậu rượu luân lưu chuyển động trong tay mọi người, rất nhiều rượu tung tóe ra làm ướt hết người những thanh niên nam nữ đang nắm tay nhau, cười vui, nào hát, nào múa, hát điệu "nghinh thần"

Hoa sơn trả thơm hương thơm hương
Dẫn đến ong mật rộn ràng rộn ràng
Cô nương rất bảnh bao
Dẫn đến chàng trai anh hào anh hào
Hoa sơn trà thơm hương thơm hương,
Cô nương rất bảnh bao
Hôm nay đã trở thành tân nương
Ong mật rộn ràng rộn ràng
Chàng trai anh hào anh hào
Hôm nay đã trở thành tân lang.

Điệu tử chuyển, tiếng tu huýt độc tấu một đoạn. Rồi đàn ba dây, trống da cùng vang lên, tiếng hát cao vút từng mây:

Trời sinh ra một đôi uyên ương
Sánh cùng một đôi khổng tước
Thỏa lòng tân lang và tân nương!
Tựa dây đàn hợp ý
Tim đập cùng một nhịp
Tực, sênh hồ lô hợp âm,
Lòng gắn liền trong một điệu tử!
Hai trái tim đập hòa một nhịp
Trắng đẹp tựa như bạc,
Tựa nhụy hoa chuối cùng nức hương!

Đội vũ từ bốn phương tám hướng đổ đến, dẫn dắt Hạ Lỗi và Mộng Phàm đến chính giữa quảng trường, đội ngũ giống như hoa tỏa ra, tân lang và tân nương giống như nhụy hoa, kề sát nhau.

Hạ Lỗi đưa tay nâng cằm Mộng Phàm, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt lung linh ánh sáng mặt trời! Mộng Phàm trên hòn Vọng Phu ơi! Nàng rốt cuộc không trở thành khối đá! Từ thời thơ ấu trởi đi, Mộng Phàm đã trở thành chúa tể của tâm linh anh, cuối cùng trở thành bạn lứa suốt đời của anh! Lòng anh nóng rừng rực, tràn đầy lòng biết ơn đối với trời đất, tràn đầy yêu mến và kính phục đối với Mộng Phàm. Chưa hề có một người con gái nào quyết tâm theo đuổi tình yêu kiên cường bằng Mộng Phàm! Rắn như đá, bền như tơ, nóng như lửa, mềm như nước. Mộng Phàm, Mộng Phàm, em là người con gái như thế nào vậy!

- Mộng Phàm! Giữa tiếng hát vang và tiếng hoan hô, Hạ Lỗi dạt dào cảm động, nói với Mộng Phàm - Quả không ngờ được rằng, chúng ta một người ra đời ở rừng rậm nguyên thủy mông mênh băng tuyết, một người ra đời trong nhà cao cửa rộng cột kèo chạm vẽ, chúng ta vẫn cứ gặp được nhau, sau khi gặp nhau, lại trải qua thời gian dài đến mười bốn năm, đi già nửa đất Trung Quốc, trải qua buồn vui tan hợp... rồi lại ở thành Đại Lý xa xăm, hoàn thành "hôn lễ tộc Bạch"! Anh rốt cuộc không thể không tin vào câu "thiến lý nhân duyên nhất tuyến khiên".

Mộng Phàm không nói, chỉ ngây người, ngây người nhìn Hạ Lỗi, tân lang đạt được đâu phải dễ dàng gì! Rồi dẫu trước trăm nghìn ánh mắt chăm chú nhìn, họ ôm chặt lấy nhau.

Trống da dê tung tung gõ rộn, tu huýt, còi lại cùng trỗi lên. Tiếng ca múa của người tộc Bạch cao vút tầng mây:

Hoa sơn trà thơm hương thơm hương
Dẫn đến ong mật rộng ràng rộng ràng
Cô nương rất bảnh bao
Dẫn đến chàng trai anh hào anh hao...

Thiên Bạch đã bị kéo vào đội ngũ tộc Bạch, cũng quên mất mình, ca múa, ngay cả Khang Trung, Nhỏ Ngân cũng bị cuốn vào trong đám ca vũ.

Trời sinh ra một đôi uyên ương
Sánh cùng một đôi khổng tước
Thỏa lòng tân lang và tân nương!
Tựa dây đàn hợp ý
Tim đập cùng một nhịp
Tựa, sênh hồ lô hợp âm,
Lòng gắn liền trong một điệu tử!
Hai trái tim đập hòa một nhịp
Trắng đẹp tựa như bạc,
Tựa nhụy hoa chuối cùng nức hương!


HẾT
__________________

-------------- --------------
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 11:11 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.