Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Kiếm Hiệp
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

 
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
Prev Previous Post   Next Post Next
  #11  
Old 05-01-2004, 06:54 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Đông Phương Thanh Vân than thầm:

“Đúng rồi, sự tình xem ra đã có chứng minh bạch” Lòng nghĩ vậy, miệng hỏi gấp:

- Ai có thể làm chủ ?

Lãnh Tuyết Quyên lại ghì sát vào chàng thì thầm:

- Ai có thể làm chủ ư, ngoài lệnh đường lệnh tôn cùng gia phụ mẫu ra, chúng ta không thể làm chủ được sao ? Vì sao tướng công biết rõ còn hỏi ?

- Biết rõ còn hỏi là sao ?

- Nếu tướng công muốn sống hãy mau mang mặt nạ vào đi.

- Tại hạ thực chẳng thiết sống nữa ?

- Vì sao ?

- Không vì sao hết ?

Kỳ thực trong tình hình này chàng buộc phải nghe theo nàng, song bỗng một ý niệm đáng sợ lóe lên trong óc, Lãnh Tuyết Quyên lúc này cất giọng van nài:

- Tướng công hãy mau đeo mặt nạ vào ?

Đông Phương Thanh Vân bỗng thò tay hữu ra nắm lấy uyển mạch của Lãnh Tuyết Quyên, lạnh giọng:

- Bang chủ hãy nói bang chủ gặp song thân tại hạ vào lúc nào ?

Lãnh Tuyết Quyên vẫn run rẩy van nài:

- Tướng công hãy mau mang mặt nạ vào đi.

- Tại hạ mang mặt nạ vào thì bang chủ có nói cho tại hạ biết không ?

- Được rồi, tệ nữ sẽ nói.

Đông Phương Thanh Vân vội mang mặt nạ vào, lạnh giọng:

- Nói đi ?

Lãnh Tuyết Quyên nghẹn ngào:

- Khoảng một năm trước, trước khi tiểu nữ bôn tẩu giang hồ.

Nhưng lời nói chưa dứt, nàng bỗng nhìn chằm chặp vào mặt Đông Phương Thanh Vân, mặt biến sắc lảo đảo thối lui kinh hãi la lên:

- Tướng công, mặt nạ ... chiếc mặt na....

Đông Phương Thanh Vân vội ngắt lời:

- Ở đâu ?

Lãnh Tuyết Quyên mặt lộ vẻ kinh hãi, không nói nên lời.

Đông Phương Thanh Vân xẳng giọng:

- Cô nương gặp song thân tại hạ Ở đâu ?

Lãnh Tuyết Quyên vẫn kinh hãi lẩm bẩm:

- Chiếc mặt nạ ... mặt nạ ...

Đông Phương Thanh Vân phát giác giọng nói và sắc diện của nàng có điều bất thường, song việc hỏi rõ nơi ẩn cư của phụ thân quan trọng hơn, nên chàng gằn giọng:

- Ở đâu ?

Lãnh Tuyết Quyên bừng tỉnh, mặt lộ vẻ kinh hãi:

- Điều này làm sao có thể nói cho tướng công hay ?

- Không thể nói ? Nàng và ta đã có danh phận phu thê, tại sao lại không thể nói cho ta hay ? Mau nói ?

Lãnh Tuyết Quyên kinh hoàng thoái lui mấy bước:

- Tướng công đừng bức bách, chàng nên hiểu nỗi khổ của tiểu nữ.

Đông Phương Thanh Vân cảm thấy tức giận bốc lên, chàng gằn giọng:

- Nàng không dám nói ?

Bỗng, một thanh âm trầm hùng vang lên:

- Tiểu tử kia, sao ngươi dám khinh thị bang chủ ta.

Thoắt đâu hiện ra ba mươi bóng người, đám người này một nửa là đại hán vận võ phục, nửa còn lại là những thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, mà trong số ba mươi người này dù là đại hán hay thiếu nữ, giữa hai lông mày đều có một nốt ruồi son.

Đông Phương Thanh Vân bất giác la thầm:

- Người của Không Trung Quỉ Lâm.

Song chàng cũng đã thấy Thạch Lan Dật Tiên, Tích Thư Nhân, Thụ Thi Chiêu Hồn, và Thần Quan Tú Sĩ đang đứng vây quanh chàng, sự tình xảy ra trong chớp mắt, khiến tình thế hiện tại biến thành vô cùng khẩn trương.

Bỗng Tích Thư Nhân lại gầm lên:

- Các ngươi còn chưa cút đi sao ?

Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc nhìn Tích Thư Nhân lại thấy Tích Thư Nhân mặt đầy vẻ nghiêm nghị, khí khái uy phong, không thể coi thường.

Điều kỳ lạ là mười lăm đại hán ai nấy đều kinh hoảng thối lui một bước, song việc này chỉ xảy ra thoáng chốc, mười lăm tên đại hán lập tức trấn tĩnh, một người hạ giọng:

- Bằng hữu dựa vào đâu mà dám quát tháo ở đây ?

Tích Thư Nhân trợn trừng mắt, gầm lên:

- Dựa vào Tích Thư Nhân ta, cùng thiếu chủ của hai mươi bốn tùy tùng, bằng hữu, chẳng lẽ ta không đủ tư cách để quát tháo ngươi hả ?

Chỉ thấy mười lăm gã đại hán thảy đều biến sắc. Một thiếu nữ bỗng cười nhạt:

- Bằng vào ngươi cùng thiếu chủ ngươi sao ? Hơ, thực to gan, Không Trung Quỉ Lâm hơn một trăm năm nay độc lai độc vãng, chưa từng sợ kẻ nào ?

Lãnh Tuyết Quyên kinh hoàng thất sắc, song vẫn giữ được uy thế của một bang chủ, nàng lạnh giọng:

- Ai nấy trở về nguyên vị ?

Tuy chỉ là một câu nói ngắn gọn song mấy người nọ nghe được đều biến sắc, thảy cùng đồng thanh:

- Tuân mệnh bang chủ.

Nói rồi cả bọn cùng phi thân vào bảo. Lúc này Thạch Lan Dật Tiên hạ giọng:

- Tiểu tử, chúng ta đi thôi. Còn có gì mà hỏi nữa. Nếu nàng có trả lời thì cũng giống như điều ngươi suy đoán, sự thể đã tới thế này lẽ nào ngươi còn chưa minh bạch ?

Đi ?

Đông Phương Thanh Vân hạ giọng nói với Lãnh Tuyết Quyên:

- Lãnh cô nương, xin hãy nhớ rõ chuyện đêm nay.

Nói đoạn chàng khoát tay ra hiệu cho ba vị tùy tùng rồi bỏ đi, Lãnh Tuyết Quyên nước mắt lưng tròng, kêu lên:

- Tướng công ? Sao chàng có thể hiểu lầm ý của tiện thiếp ? Tướng công ...

Song nàng đã không còn thấy bóng ảnh của chàng đâu, chàng đã đi xa rồi.

Trời rạng sáng, Đông Phương Thanh Vân, Thạch Lan Dật Tiên, Tích Thư Nhân ngồi im lặng trong động, trầm mặc ...

Đã nghe Thạch Lan Dật Tiên vang lên:

- Tích Thư Nhân, ngươi nói đi ?

Tích Thư Nhân gật đầu nói:

- Phụng cáo thiếu chủ, vừa rồi tại Âm Dương phong thuộc hạ thấy đám đại hán nọ lại là mười lăm trong số hai mươi bốn đệ tử của tôn sư năm xưa, thiếu chủ, uẩn khúc trong việc này thực khiến tại hạ khó hiểu.

Đông Phương Thanh Vân lãnh đạm:

- Điều này ta đã biết.

Tích Thư Nhân ngạc nhiên:

- Làm sao thiếu chủ biết ?

- Từ tiếng quát của ngươi cùng việc các đại hán nọ biến sắc kinh hoàng thoái bộ ?

- Chẳng lẽ thiếu chủ còn phát hiện được điều gì ?

- Phát hiện được nhiều việc, hơn nữa rất đáng sợ.

- Đáng sợ ư ?

- Phải, khiến toàn bộ kế hoạch của ta trước đây đều phải thay đổi.

Nói đoạn Đông Phương Thanh Vân lại trầm tư không nói ...

Hồi lâu sau, Thạch Lan nói:

- Tiểu tử, lẽ nào ngươi không hoài nghi sao ?

Đông Phương Thanh Vân vẫn trầm tư mặc tưởng, không đáp lời ...

Thạch Lan bỗng gầm lên:

- Tiểu tử, sự thông minh, cơ trí của ngươi đã đi đâu hết cả rồi ?

Đông Phương Thanh Vân lắc đầu:

- Lẽ nào chỉ có thể dựa vào cơ trí để đối phó tất cả sao ?

- Hừ, ngươi lại đang giở trò ma gì vậy, ngươi chẳng biết sự thể nguy cấp, đặc biệt là song thân ngươi ...

Đông Phương Thanh Vân bỗng cắt ngang:

- Tiền bối hãy nói thử xem, Lãnh Tuyết Quyên nếu nói nàng phải nói nàng gặp song thân vãn bối ở đâu ?

Thạch Lan nói không chút đắn đo:

- Ở Không Trung Quỉ Lâm ?

- Đúng vậy, lại thêm mười lăm trong số hai mươi bốn đệ tử của gia phụ gia nhập Không Trung Quỉ Lâm ?

- Và như vậy có thể biết rằng song thân ngươi đang bị giam cầm tại Không Trung Quỉ Lâm.

- Không sai, song sự đáng sợ lại không phải là điều này ?

Tích Thư Nhân bỗng đứng bật dậy hai tay nắm lấy hai vai Đông Phương Thanh Vân, giọng run run:

- Lẽ nào sư tôn bị giam cầm tại Không Trung Quỉ Lâm là sự thật ?

- Đúng vậy ?

Thạch Lan cũng tiếp:

- Hoàn toàn là sự thật ?

Tích Thư Nhân bỗng quì sụp xuống, toàn thân run bần bật, giọng nghẹn ngào:

- Phải, cần phải làm sao đây ?
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
 


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 09:46 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.