#1
|
||||
|
||||
![]() Tình Lỡ
Chiều nay, về nhận một phong thơ, Của một người quen, gặp bất ngờ, Trên phố Bolsa, chiều thứ bẩy, Ngỡ ngàng, tôi tưởng vẫn còn mơ . Cô ấy cùng tôi học một trường, Từ hồi lớp một ở quê hương, Xa nhau lúc đó mười năm tuôỉ, Nhưng chưả lần nào nói nhớ thuơng. Vào phòng, tôi vội mở xem ngay, Hăm bốn trang thư, viết thật dài, Mực tím từng giòng loang ngấn lệ, Bao lời mặn, ngọt, đắng, chua, cay . "Texas đêm nay thấy thật buồn, Ngoài trời, anh ạ giọt mưa tuôn, Tim em băng giá, càng băng giá, Bao nỗi ưu tư, triũ nặng hồn . Còn nhớ không anh, buổi học đầu ? Chúng mình hai đưá đã quen nhau, Em đưa anh mượn vuông khăn đỏ, Chùi má, trán anh mực tím màu . Nhà cuả tuị mình chẳng mấy xa, Trên con đường nhỏ, vắng người qua, Em ở đầu thôn, anh cuối ngõ, Cùng nhau chung một lối vào ra . Mẹ cuả tuị mình, bạn rất thân, Quen nhau từ thủa học tô vần, Theo chồng chinh chiến rời xa xứ, Gặp lại, mình giờ cũng kết thân . Còn nhớ không anh dưới năng hè ? Mình đi bắt bướm chẳng dù che, Em về hôm ấy, lên cơn sốt, Mẹ hỏi, dám nào kể mẹ nghe . Anh đến nhà em thăm mỗi ngày, Bảo rằng: "Em bịnh, taị anh đây, Xin em tha lỗi cho anh nhé, Em muốn đền gì, cứ nói ngay" Em nói "đâu nào lỗi tại anh, Làm sao em lại trách cho đành" Anh ngồi bên cạnh cầm tô cháo, "Cháo, mẹ hầm gà với đậu xanh" Thời gian thấm thoát, lặng lờ trôi, Mới đó mình lên lớp chín rồi, Em biết thẹn thùng đôi má đỏ, Mỗi lần anh hẹn đến nhà chơi . Còn nhớ không anh trước cổng trường ? Có cây lan trắng ngát mùi hương, Mỗi độ xuân sang, lan trắng nở, Học trò trộm hái tặng người thương . Em vẫn mong chờ một đóa Lan, Cuả anh trộm hái tận tay mang, Cài lên mái tóc em, anh nói, "Muôn thủa tình ta chẳng héo tàn" Em biết nhớ nhung, biết đợi chờ, Biết ngồi tư lự, biết làm thơ, Thích nhìn nắng tắt hoàng hôn xuống, Thích ngắm ngân hà để ước mơ . Anh biết không sao cứ hững hờ, Để em ra ngẩn lại vào ngơ, Đêm quên giấc ngủ, nằm thao thức, Phòng vắng, đèn khuya một bóng mờ . Những ngày thơ ấu đã qua đi, Em tuổi mười năm, tuổi dậy thì, Em đã yêu anh và ước vọng, Suốt đời hai đứa chẳng chia ly . Rôì bỗng chiều kia, mẹ dắt về, Một anh lai mỹ, ốm, ngô nghê, Bảo rằng : "mẹ nó nhờ nuôi hộ, Vì chẳng đủ trường học dưới quê" Từ đó nhà em rộn tiếng cười, Ra vào cha mẹ lộ niềm vui, Đêm đêm to nhỏ như bàn tính, Đời sống, tương lai ở xứ người . Em nhớ anh ơi, một buổi chiều, Em đang ngồi tưởng, nhớ ... anh yêu, Mẹ cha về tới, vui mừng lắm, Em hỏi, mẹ rằng : "đại Sứ kêu" "Đại Sứ kêu ư, có chuyện gì ? Mẹ à, xin mẹ nói ngay đi" Mẹ cười:" ừ, mẹ cho con biết, Được định cư rồi, tháng tới đi" Con chẳng đi đâu, con ở đây, Mẹ ơi ! con mến bạn, cô, thầy, Con yêu phượng đỏ, sân trường học, Yêu những con đường rợp bóng cây . Mẹ kéo em vô, đóng cửa phòng, Bảo rằng :"đừng nói gở, nghe không, Bố con hay được thì to chuyện, Hàng xóm đồn rùm, uổng phí công . Mẹ biết rằng con chẳng muốn đi, Vì con mê mệt cái thằng ... Dee, Bố nó ngày xưa là lính ngụy, Bây giờ giải phóng có quyền chi" "Xin mẹ đừng nên chỉ trích người, Bố con xưa cũng ngụy mà thôi, Gặp may, mình được cho đi mỹ, Nghèo khó, giầu sang tự số trời" Mẹ giận bước ra, khóa cửa phòng, Bỏ em nằm khóc ở bên trong, Bỏ mình em với bao hờn tủi, Anh ở nơi nào, có biết không ? Đến tối, bố em mở cửa phòng, Em nằm quay mặt, chẳng nhìn ông, Diụ dàng bố hỏi: "sao con khóc, Mẹ mắng con à, phải thế không ? Bố biết mẹ con có hiểu lầm, Nhưng mà con mới tuổi mười lăm, Tương lai rực rỡ đang chờ đón, Đừng vướng chi tình sớm, khổ thân Bố biết rằng con chẳng muốn đi, Vì con không muốn phải xa Dee, Con đi mai mốt về thăm nó, Tạm biệt đâu nào phải biệt ly" ST
__________________
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|