Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Kiếm Hiệp
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

 
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
Prev Previous Post   Next Post Next
  #11  
Old 12-28-2013, 06:24 PM
vuongminhthy vuongminhthy is offline
Đường Tam Tạng
 
Tham gia ngày: Dec 2011
Nơi Cư Ngụ: Ngũ Đài Sơn - Nam Thiếu Lâm
Bài gởi: 1,955
Default

Hồi 46: Công chúa giá đáo

“Nơi này quả thực không hổ là phủ tướng quân…” Cửu Dương vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn chung quanh sảnh đường. Đây là lần thứ hai bước chân vào phủ đệ, chàng mới có dịp quan sát cặn kẽ.

Trong khi Lôi Kiến Minh vào hậu viên thông báo với chủ nhân thì Cửu Dương tiếp tục lia mắt ngắm bầu không khí xa hoa trong phủ, càng nhìn lại càng không khỏi gật đầu cảm thán.

Sảnh đường tứ bề đèn giăng muôn ngọn, sáng tựa ban ngày. Ở đằng cuối phòng đặt một kim đỉnh được đúc bằng bạc, tuôn ra muôn ngàn ánh sáng lấp lánh. Bên trong đỉnh trầm đàn hương đó phả ra một làn khói thơm ngây ngất. Dưới chân kim đỉnh là hàng chục bình vạn tuế khoe tươi.

Nửa khắc sau, Lôi Kiến Minh quay trở ra gặp Cửu Dương, dang tay cười nói:
- Mời đi lối này.

Ông nói rồi cất bước xuyên qua sảnh đường, hướng về phía hậu hoa viên trong lương đình.

Suốt lối vào hậu viên cũng có nến giăng hoa kết. Nhiều chiếc lồng đèn màu đỏ đính thành từng chùm như những đóa hoa sáng ngời ngời trên cành thông xanh. Hương thơm từ trong kim đỉnh lan tỏa ra đến tận nơi này.

Cửu Dương thấy vậy thì khe khẽ lắc đầu. Đây đúng là một khung cảnh vô cùng vui tươi, lại nữa phú quý phong lưu khôn xiết kể, cát tường như ý khó trọn lời.

Phía trước mặt, Lôi Kiến Minh dẫn khách đi thêm dăm bước nữa, vào giữa hậu viên mới chào ly khai. Bàn tay già nua chỉ nơi đặt một bộ bàn ghế đá.

Cửu Dương thong thả tiến lại gần, thấy một nam nhân tướng mạo đường bệ, khí phái hoàng gia đang giở nắp gạt xác trà. Phó tướng quân Tô Khất điềm đạm đứng cạnh bên y.

- Lần này Hoàng Hà nước lụt còn kéo đến chừng nào? – Nam nhân đó không uống một ngụm trà nào, chỉ thở dài hỏi.

Tô Khất chưa kịp đáp, Cửu Dương đã đi đến sau lưng họ, trả lời thay:
- Theo như suy đoán của mây và các vì chiêm tinh thì còn một tháng nữa nạn lũ lụt mới rút xuống.

Dương Tiêu Phong quay lại gật đầu chào, giơ tay chỉ chiếc ghế trống phía đối diện. Cửu Dương cũng gật đầu đáp lễ, xong đi vòng sang từ tốn ngồi xuống, nói tiếp:
- Tự cổ chí kim, nạn Hoàng Hà không ai thắng nổi, hễ mà tinh tú trên trời có biến động chút ít liền ảnh hưởng đến muôn ngàn sinh linh.

Dương Tiêu Phong đặt tách trà lên trên mặt bàn, tâm thần tự dưng cảm thấy vô cùng chán nản. Thiên hạ hiện thời đang đại loạn, có vô số ngoại nhân khắp nơi không ngừng dòm ngó đất đai, trong triều đình gian thần lại lập bè lập cánh chia năm xẻ bảy, tùy thất không còn được sự hưng vượng như thuở khai quốc nữa.

Bởi vậy cho nên sau một hồi suy xét tình thế hiện tại, Dương Tiêu Phong khoanh tay nói:
- Bổn quan thân ăn bổng lộc triều đình, mà những việc ta làm giúp cho dân chúng thực sự rất có hạn, càng nghĩ thì càng cảm thấy thật đáng tủi hổ.

Nghe tướng quân tự mình khiển trách, Tô Khất vội vòng tay nói:
- Thưa đại nhân, ngài lo cho dân cho nước, thế nào cũng cảm động đến lòng người, ân trạch lê dân.

Dương Tiêu Phong lắc đầu phủ nhận:
- Nhưng tai nạn nước lụt lần này, đạo tặc bốn phương đã thừa cơ hô hào làm loạn khiến cho bá tánh khổ đau trăm bề. Cho nên triều đình ngoài việc trị thủy xong còn phải tiêu trừ bọn sơn lâm sát sinh vô số.

Dứt lời, Dương Tiêu Phong chợt nhớ tới một việc trọng hệ, tức khắc trầm giọng nói:
- Hơn nữa gần đây thủ hạ của chúng ta đưa thư về bẩm cáo rằng đám Tây phương liên tục vận tải bạch phiến vào Trung Nguyên, không sợ dương pháp chi cả.

Dương Tiêu Phong nói rồi nhìn Cửu Dương:
- Những chuyện này ngươi nghĩ thử xem, có phải là do bè phái của nhóm tam mệnh đại thần mở cửa hải quan, cho các con thuyền phương Tây tự tiện nhập cảng hay chăng?

Cửu Dương lặng trầm một hồi, chậm rãi gật đầu:
- Nếu không trực tiếp thì cũng là gián tiếp…

Dường như chỉ đợi câu khẳng định này, Dương Tiêu Phong quay sang Tô Khất hạ lệnh:
- Truyền khẩu dụ của ta tới các vị quan đại thần chuyên phụ trách về hải quan, từ cấp tam phẩm trở lên sáng mai vào phủ gặp ta thương lượng đối sách.

Tô Khất cúi đầu nhận lệnh, tuy nhiên chưa chịu đi ngay.

- Thưa… - Phó tướng quân tròn mắt, miệng lắp bắp một lúc lâu mới thốt – Chẳng lẽ đại nhân định dùng lực lượng binh mã của đoàn thiết giáp quân và Chính Bạch Kỳ, quyết tuyệt khiêu chiến bọn Tây phương à? Đánh đuổi bọn chúng ra quan ải?

Dương Tiêu Phong nhìn thẳng gương mặt không giấu vẻ sửng sốt của người bên cạnh:
- Ngươi cho là không nên?
- Mạc tướng không dám – Tô Khất vội lắc đầu - Cớ nhưng mà mạc tướng nghĩ rằng đại nhân nên giữ nguyên số lượng binh mã đó mà đối phó với quân đội Bát Kỳ của Ngao Bái, và cũng dành để bố trí tại kinh thành để phòng vệ, không nên phân tán binh lực…

(còn tiếp)
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
 


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 06:38 AM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.